Trần Vọng bị hỏi đến nghẹn họng, không nói được lời nào.
Hà Ngọc Liên nói quá đỗi chắc chắn, đến mức khiến chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi mình thật sự mắc phải căn bệnh đó. Cuối cùng, với bản tính phản bác người khác để khẳng định bản thân, Trần Vọng bực bội nói: "Ta đối xử tốt với y thì có gì sai?"
"Vậy con làm thế vì cái gì? Là nghe Tiểu Yêu gọi một tiếng ca ca thấy dễ chịu à?"
Trần Vọng vốn biết miệng lưỡi Hà Ngọc Liên sắc bén, nhưng không ngờ khi bà nhắm thẳng về phía mình thì sát thương lại lớn đến vậy. Hắn đặt đũa xuống, liếc nhìn Vân Tiểu Yêu đang dỏng tai lên nghe: "Chẳng phải người chỉ muốn ta gật đầu thôi sao?"
"Ta đúng là muốn thế." Hà Ngọc Liên thở dài, "Nhưng cũng phải xem con có nguyện ý hay không. Hôm nay con nói rõ một lời, đồng ý hay không đồng ý, không đồng ý thì đừng để Tiểu Yêu cứ bị treo mãi như vậy. Ta thấy trai tráng thôn Tống không thiếu người tốt, chưa chắc tìm không ra ai hợp."
Trần Vọng bất đắc dĩ: "Y vẫn còn nhỏ, chuyện này không cần vội."
"Mười tám mà còn nhỏ? Năm đó ta bằng tuổi nó đã sinh ra con rồi."
Ở cùng bọn họ quá lâu, Trần Vọng suýt quên mất mình đến từ một thế giới khác. Bọn họ có cách sống riêng của mình, những điều hắn kiên trì giữ gìn ở thế giới cũ chưa chắc còn giá trị ở nơi này. Không khiến người ta thấy mình cao quý, chỉ khiến người khác nghĩ mình khác người.
Nhưng người này là hắn hai lần kéo về từ quỷ môn quan, nói giao cho người khác, thật sự không cam lòng: "Ngươi nghĩ sao?"
Vân Tiểu Yêu nhỏ giọng: "Ta nghe theo ngươi."
"Vậy thì chờ thêm chút nữa. Ăn cơm đi, đừng nhắc chuyện này nữa."
Câu này khiến Hà Ngọc Liên tức đến nỗi muốn nghẹn, quay sang Vân Tiểu Yêu: "Con nghe nó làm gì? Lỡ đâu sau này nó lại thích người khác, chẳng phải con bị nó làm lỡ dở cả đời à?"
Vân Tiểu Yêu không nói gì, chỉ lắc đầu, thái độ kiên quyết.
"Đứa nhỏ này, cứ cố chấp ở chỗ không nên cố chấp."
Vân Tiểu Yêu không cảm thấy mình đang cố chấp, chuyện hôn nhân nên là hai bên tự nguyện, không thì cũng là cha mẹ định đoạt, bà mối làm trung gian, nhưng giữa y và Trần Vọng thì chẳng có cái nào. Nếu miễn cưỡng, cũng chỉ là miễn cưỡng một kết cục đắng cay.
Trần Vọng đã nói là chờ thêm một chút, vậy thì chờ.
Nhưng trước đó, y còn phải xác định rõ một chuyện.
Ăn cơm xong, mỗi người đi rửa ráy, Vân Tiểu Yêu gõ cửa phòng Trần Vọng. Trần Vọng cứ tưởng là Hà Ngọc Liên đến tiếp tục thuyết giáo, mở cửa ra mới phát hiện là Vân Tiểu Yêu, ánh mắt lóe lên, rồi cũng tránh ra nhường đường.
"Ngươi không đi ngủ mà tới tìm ta, lại muốn nói gì nữa?"
Vân Tiểu Yêu đứng đó, mím môi như đang lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: "Trần Vọng, ngươi không chịu thành thân với ta... là vì trong lòng có người thương sao?"
Đây là khả năng duy nhất y có thể nghĩ đến. Dù sao Trần Vọng cũng đã hai mươi lăm tuổi, đàn ông tuổi này sớm đã lập gia đình sinh con, dù Trần Vọng đã sớm qua đời ở kiếp trước, nhưng có người trong lòng cũng không lạ.
Trần Vọng là người cuối cùng rửa mặt, khi mở cửa còn cầm khăn khô lau tóc và cổ, nghe vậy thì như thường lệ ném khăn lên bàn, hời hợt nói: "Cũng có thể là vì không thích ngươi thì sao?"
Ai ngờ Vân Tiểu Yêu nghe xong liền biến sắc. Thể chất ca nhi vốn đặc biệt, suốt một tháng qua ăn ngon ngủ kỹ, sắc vàng bệnh tật đã dần biến mất. Tuy chưa thể trắng như trước kia, nhưng khuôn mặt cũng đã có chút huyết sắc, nên giờ biến hóa thế nào đều lộ rõ.
Trần Vọng vốn đang nhìn y, liền nhận ra trong đôi mắt kia thoáng chốc trào lên một nỗi tuyệt vọng chết lặng, tim hắn khẽ thắt lại: "Vân Tiểu Yêu?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu, nước mắt theo đó tuôn rơi.
Trần Vọng hoảng hốt, còn chưa kịp nghĩ rõ mình sợ điều gì, chân đã bước lên, đưa tay nâng mặt y lên: "Khóc gì thế?"
Vân Tiểu Yêu vẫn lắc đầu. Y cảm thấy câu nói đó như xé toạc tim gan, đau đến không nói nên lời, chỉ còn nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chã vào tay Trần Vọng. Y nghĩ kết cục đều như nhau thôi. Dù là Trần Vọng kiếp trước có người trong lòng hay là hiện tại không thích mình, cũng đều như nhau.
"Giống cái gì? Vân Tiểu Yêu, nói đi." Trần Vọng hiếm khi lộ vẻ lo lắng.
Vân Tiểu Yêu ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Ta không biết... Trần Vọng, ta đau lắm... xin lỗi..."
Trần Vọng ngây ra. Mới chốc lát thôi, lòng bàn tay hắn đã đọng lại một vũng nước mắt, mà Vân Tiểu Yêu vẫn chưa nguôi nỗi buồn.
"Đừng sợ, ta ở đây." Trần Vọng vụng về ôm lấy y, vừa vỗ nhẹ lưng vừa dỗ, "Ngươi phải nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Vân Tiểu Yêu vẫn khóc, càng lúc càng uất ức, càng khóc càng thả lỏng. Trần Vọng cảm nhận ngực mình ướt đẫm, đành chờ y tự mình nín.
Hắn thở dài: "Không có người nào khác, cũng không phải không thích ngươi, câu nói khi nãy là trêu ngươi thôi."
Vân Tiểu Yêu bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Thấy y cuối cùng cũng chịu nói, Trần Vọng thở phào, giọng cũng dịu xuống: "Chỉ vì chuyện này mà khóc sao?"
Vân Tiểu Yêu gật rồi lại lắc: "Vì ta thương huynh."
"Cái gì cơ?"
Vân Tiểu Yêu vẫn còn đẫm lệ, nhìn Trần Vọng bằng ánh mắt mềm mại xen lẫn hy vọng: "Trần Vọng, ta đồng ý chờ thêm, không phải vì thấy mình còn nhỏ, mà vì không muốn thẩm ép buộc huynh, cũng muốn cho bản thân một cơ hội."
"Vậy ta nên khen ngươi thông minh à?" Trần Vọng ngoài cười nhưng trong lòng không người, muốn buông y ra, nhưng tay y nắm chặt vạt áo hắn, gỡ thế nào cũng không được, chắc là đem hết sức ăn cơm tối dồn cả vào đây, "Buông ra."
Vân Tiểu Yêu lắc đầu quầy quậy.
Trần Vọng không thể dùng vũ lực, sợ làm y bị thương. Dù là y tự chuốc lấy, hắn cũng không nỡ ra tay. Thỉnh thoảng Trần Vọng cũng tự hỏi, hắn vì sao lại bao dung với Vân Tiểu Yêu hết lần này đến lần khác. Như Hà Ngọc Liên nói, hắn không mắc bệnh không làm người tốt thì chết.
Có lẽ chỉ còn một khả năng: bộ quy tắc đạo đức mà hắn tự cho là cao thượng, cuối cùng cũng chỉ trói buộc được tư tưởng của mình. Hắn đối với Vân Tiểu Yêu không có tà niệm, nhưng con người vốn yêu cái đẹp. Dù gương mặt và vóc dáng Vân Tiểu Yêu chẳng hợp chút nào với tiêu chuẩn bạn đời của hắn.
Nhưng con tim lại trung thực hơn cái miệng, biết rõ hắn đã thiên vị y.
Trần Vọng thở dài, hắn lớn hơn Vân Tiểu Yêu nhiều, lẽ ra phải làm tròn trách nhiệm huynh trưởng, vì thế dù đôi khi có dao động cũng chưa từng ám chỉ điều gì.
Nhưng giờ đây, mây đã tan, trăng đã hiện: "Nơi ta từng sống còn khắc nghiệt hơn thôn Thanh Khê gấp trăm lần, thời tiết cực đoan, còn có quái thú hung dữ, ta sống từng ngày trong nơm nớp lo sợ, chẳng còn tâm trí mà yêu đương. Nhưng giờ thì khác, có lẽ nên nghĩ đến rồi."
Vân Tiểu Yêu sững người: "Nghĩ đến ta sao?"
Trần Vọng bị câu hỏi đó chọc cười, nét mặt giãn ra: "Ngươi đúng là biết tranh thủ cho mình."
Vân Tiểu Yêu sốt ruột muốn biết câu trả lời, lắc lắc vạt áo hắn: "Huynh nói mau."
Trần Vọng cúi đầu, nhìn thẳng y: "Ngươi mới mười tám tuổi, còn cả tương lai dài phía trước, tình yêu chỉ là một phần."
Ánh mắt Vân Tiểu Yêu thoáng hoang mang, nhưng rất nhanh liền kiên định: "Mười tám không nhỏ nữa, dù là tương lai thế nào, ta cũng muốn cùng huynh đi qua."
"Ngươi..." Trần Vọng bị câu nói ấy đâm thẳng vào tim, cuối cùng cũng chịu thua: "Ta biết rồi."
"Cái gì cơ?"
"Chuyện thành thân không cần gấp, đợi ngươi dưỡng khỏe đã rồi tính."
Vân Tiểu Yêu mừng rỡ: "Huynh thật sự nguyện ý thành thân với ta sao?"
"Chứ còn sao? Lỡ em lại khóc nữa thì sao? Nhìn cái mặt này xem, như con mèo nhỏ." Trần Vọng đưa tay lau giọt nước mắt còn vương trên mi.
Vân Tiểu Yêu đợi hắn lau xong rồi lại chui vào lòng hắn, giọng uất ức: "Không phải tại huynh hù ta sao."
Trần Vọng đành nhận thua, mình quả thật có lỗi. Nhìn người trong lòng mình đang cọ loạn, đợi cọ đủ rồi, Trần Vọng mới gỡ ra.
"Hôm nay là sinh nhật em, là vị hôn phu tương lai, ta phải có chút quà ra mắt." Hắn đưa tay che mắt Vân Tiểu Yêu, "Cho em xem bảo bối lớn."
Đề tài chuyển quá nhanh khiến Vân Tiểu Yêu ngẩn ra: "Bảo... bảo bối lớn?" Y giãy giụa kịch liệt, "Không được, ta với huynh còn chưa bái đường, làm vậy là thất lễ."
Ý ban đầu của Trần Vọng là để y chọn trang sức làm quà sinh nhật, kết quả bị y phản ứng thái quá đến ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại, hắn buông tay ra, khoanh tay hỏi: "Vân Tiểu Yêu, nhìn em mặt mũi thật thà, ai ngờ trong bụng lại nghĩ nhiều như vậy, hiểu biết cũng chẳng ít nhỉ. Lần trước hỏi ta vụ côn trùng là cố ý chọc ta à? Diễn cũng khéo đấy, ta còn tưởng em ngây thơ lắm."
"..." Y lập tức biểu diễn một khuôn mặt vừa ngây ngô vừa tinh quái.
Trần Vọng cười lạnh: "Bị ta bắt quả tang, không dám nói nữa chứ gì?"
Vân Tiểu Yêu ấp a ấp úng: "Ta... ta tưởng huynh nói là... cái đó..."
Nếu là trước đây, Trần Vọng chắc đã bỏ qua rồi, nhưng giờ hắn thấy mình bị lừa nên tức: "Cái đó nào?"
Vân Tiểu Yêu cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau: "Lúc ta còn nhỏ, trong thôn có một thái giám xuất cung, ông ấy bệnh lâu nằm liệt, trước khi chết dặn cháu mình phải mang theo bảo bối lớn chôn cùng, không muốn kiếp sau vẫn là người không trọn vẹn... Không biết sao, lời đó truyền ra ngoài, ta cũng nghe được..."
Đến lượt Trần Vọng câm nín. Hắn lục lại trí nhớ nguyên chủ, quả thật có người như vậy. Còn chuyện những lời đồn đó sao lại truyền ra tai bọn nhỏ, thì đúng là không có bức tường nào không lộ gió. Trẻ con rồi cũng lớn, khó tránh khỏi nghe vài thứ không nên nghe. Huống chi bọn họ vừa xác nhận quan hệ, hắn lại còn dại dột che mắt người ta.
"Khụ... khuya rồi, về phòng ngủ đi."
Vân Tiểu Yêu cũng biết mình hiểu lầm, nhỏ giọng hỏi: "Không xem nữa sao?"
"Không xem. Sinh nhật năm nay em nhận quả trứng là được rồi."
"..." Y đâu biết mình vừa bỏ lỡ món quà quý giá đến nhường nào. "Ò."
Nhưng y vẫn rất nghe lời như trước.
"Đợi đã." Trần Vọng gọi y lại.
Vân Tiểu Yêu dừng bước, quay lại thì thấy Trần Vọng sải bước đến gần. Trần Vọng rất cao, mặt hắn ngược sáng với ánh nến trên bàn, chìm trong bóng tối mờ ảo.
Vân Tiểu Yêu nhìn vào đôi mắt như dải ngân hà của hắn, ánh mắt ấy chưa từng nghiêm túc đến thế, khiến tim y đập thình thịch: "Sao vậy?"
Trần Vọng không đáp, giơ tay ôm sau đầu, hôn lên trán y, giọng trầm ấm: "Chúc mừng sinh nhật."
Đêm hè rộn ràng, nhưng tim Vân Tiểu Yêu còn náo động hơn cả màn đêm ngoài kia.