Vân Tiểu Yêu mơ mơ hồ hồ, làm sao quay về phòng mình cũng chẳng nhớ rõ. Dù đã nằm trên giường, trong đầu vẫn không ngừng hiện lại cảnh Trần Vọng hôn lên trán y.
Trong bóng tối, đầu ngón tay Vân Tiểu Yêu đặt lên nơi Trần Vọng vừa hôn, khoảnh khắc đó, thậm chí hơi thở lướt qua tóc mai cũng như thể còn đang lờn vờn bên tai.
Y trở mình nghĩ đến Trần Vọng, một người lúc nào cũng lạnh nhạt thế kia, vậy mà đôi môi ấy lại nóng như thiêu, hằn vào tim y một vết cháy không phai.
Càng nghĩ càng bối rối, y giận bản thân sao lại nghe lời như vậy, đúng ra nên lì lợm mà không chịu về phòng mới phải.
Vân Tiểu Yêu hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải ngủ.
Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu dậy rất sớm, một mạch gánh sáu bảy gánh nước tưới hết rau trong vườn, xong lại đi quét sân, tự mình xoay như chong chóng.
Hà Ngọc Liên thấy thế, chẳng hiểu ra sao, hỏi Phương Thúy Trân: "Tiểu Yêu bị sao thế?"
Phương Thúy Trân lắc đầu.
Hà Ngọc Liên hừ một tiếng: "Chắc không phải bị Tiểu Vọng tổn thương đấy chứ?"
Phương Thúy Trân, với cương vị một người mẹ, nói: "Ta thấy không giống. Trông nó thế này giống như đang vui chuyện gì đó thì đúng hơn."
Hà Ngọc Liên không đồng tình: "Tiểu Yêu có cái tật gì kỳ cục, hễ vui là lại đi làm việc?"
Phương Thúy Trân không đáp.
Mười tám năm qua, chuyện khiến Tiểu Yêu vui vẻ thật sự chẳng mấy khi có, ngay cả bà là mẹ ruột cũng chẳng được chứng kiến nhiều. Nhưng có một lần bà nhớ rõ, đó là trước ngày Phú Sinh thành thân, hôm ấy thằng bé làm gì cũng hăng hái khiến Vân Lai Phúc còn tưởng nó cũng muốn gả, cười nhạo nó mấy câu. Nhưng chỉ có bà và Phú Sinh biết, Tiểu Yêu vui vì a tỷ mình cuối cùng cũng rời khỏi cái nhà đó.
Giờ phút này, khung cảnh ngày ấy lại tái hiện. Phương Thúy Trân đoán nguyên nhân khiến Vân Tiểu Yêu vui mừng chỉ có thể là do Trần Vọng lại nói gì đó với y.
Nương luôn hiểu con nhất, người khác không nhìn ra tình cảm của Tiểu Yêu dành cho Trần Vọng, bà làm mẹ thì biết thừa. Dù biết lý do, Phương Thúy Trân cũng không định hỏi, đã là chuyện khiến Tiểu Yêu vui thì hẳn là chuyện tốt.
Vân Tiểu Yêu tưới rau, quét sân xong lại định đi giặt đồ.
Hà Ngọc Liên thấy thế, vội ra khỏi bếp: "Ăn sáng rồi hẵng đi."
Vân Tiểu Yêu cười tươi: "Lát nữa về ăn cũng được." Nói xong liền xách thùng gỗ rời đi.
"Cái đứa này..." Hà Ngọc Liên cũng bật cười, "Tối qua còn như muốn khóc, hôm nay đã sống lại rồi."
Bà không ngốc, lúc ăn cơm tối hôm qua, biểu cảm của Tiểu Yêu thay đổi thế nào bà đều thấy rõ. Bộ dạng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kia, Hà Ngọc Liên bĩu môi – cái thằng nhãi Tiểu Vọng kia, tức phụ còn chưa cưới mà đã bắt nạt người ta rồi, đúng là đồ tồi.
Người con trai mà bà mắng là "đồ tồi" kia, chẳng bao lâu sau khi Vân Tiểu Yêu ra khỏi nhà cũng đã tỉnh dậy. Trần Vọng dậy thấy cửa phòng Tiểu Yêu mở toang, theo bản năng nhìn quanh sân và vườn tìm người.
Trước đây hắn cũng hay làm thế, làm nhiều thành quen, dần dần chẳng nghĩ đến ý nghĩa thật sự của hành động đó.
Nhìn quanh một lượt không thấy người, hắn vào bếp hỏi Hà Ngọc Liên: "Sáng sớm Tiểu Yêu lại chạy đâu rồi?"
Hà Ngọc Liên nói móc: "Tiểu Yêu còn chưa gả vào nhà họ Trần đâu, con quản được nó à."
Trần Vọng liếc bà một cái, không nói gì.
Phương Thúy Trân lên tiếng: "Nó đi giặt quần áo rồi."
Trần Vọng ừ một tiếng, xoay người đi luôn.
"Cái thằng này..."
Phương Thúy Trân cười: "Tiểu Vọng là đứa tốt, ngươi đừng mắng nó mãi."
Hà Ngọc Liên bực: "Ta là lo cho nó thôi. Tâm tư của nó cứ như bị mỡ heo che mất, ngay cả bản thân thích gì cũng không rõ ràng."
Phương Thúy Trân cười nhẹ: "Ta thấy chưa chắc là không rõ đâu, ngươi cũng đừng lo quá."
"Cũng tại các người chiều nó quá."
Giặt mấy bộ đồ thì không khó, khó là khoảng cách. Giếng nước mới xây xong còn chưa dùng được nên ai ở xa thì phải đi bộ một quãng dài.
Vân Tiểu Yêu làm nhanh, chưa đến ba khắc đã xong rồi về. Y xách thùng gỗ đựng quần áo ướt, mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa bước qua cổng thì gặp ngay Trần Vọng từ phòng mình đi ra.
Cổng ngay bên phòng hắn, hai người đụng mặt nhau. Vân Tiểu Yêu đi đoạn đường ấy khiến má ửng đỏ, giờ gặp hắn, mấy hình ảnh tối qua bị y cố ép xuống lại ùn ùn kéo lên, không chỉ đỏ mặt mà còn tim đập rộn ràng.
Trần Vọng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn, ánh mắt dõi theo đôi mắt mèo quen thuộc kia. Vẫn là ánh nhìn đầy tin cậy, nhưng giờ còn có thêm thứ gì đó – ánh sáng lấp lánh trong mắt khi trông thấy người mình thích.
Trần Vọng nhìn một lúc, bước tới: "Tối qua không ngủ à?"
Vân Tiểu Yêu ngẩn người: "Sao huynh biết?"
Trần Vọng khẽ cười, cúi người, hạ giọng nói bên tai y: "Vì ta cũng thế."
"Huynh..."
Trần Vọng đứng thẳng dậy, bộ dạng quang minh chính đại: "Lần đầu tiên trong đời thích một người, cảm giác này mới lạ lắm, 'sớm tối nghĩ hoài' là chuyện bình thường."
"Sao huynh giống biến thành người khác vậy?" Y vừa nói, ánh mắt liền thay đổi, "Không phải Trần Vọng ca ca..."
Ngay lúc này lại nhắc tới người khác, lại còn là nguyên chủ của thân thể này, đúng là phá hoại bầu không khí, Trần Vọng không chịu nổi, đưa tay xoa đầu y ngắt lời: "Ta nói lời tình cảm mà em không thích nghe à?"
Vân Tiểu Yêu không ngốc, nghe ra được Trần Vọng có phần tức tối, đành nói: "Chỉ là thấy huynh lạ lắm."
"Chậc." Trần Vọng lấy thùng gỗ trong tay y, "Để ta phơi, em đi ăn sáng đi."
"Nương và thẩm đâu rồi?"
"Qua nhà Tống Lãng rồi."
Chắc là ở phòng Tống Duẫn, vì khi nãy y đi ngang không thấy họ trong sân.
Vân Tiểu Yêu vào bếp ăn sáng. Bữa sáng đơn giản chỉ là cháo loãng ăn kèm dưa muối, là củ cải muối do Phương Thúy Trân tự tay làm.
Khi y đang ăn thì Trần Vọng vừa phơi xong đồ cũng bước vào: "Lát nữa em tính làm gì?"
Vân Tiểu Yêu nghĩ một chút: "Đi chặt tre."
Trần Vọng ừ một tiếng: "Ta đi cùng."
"Được."
Ăn xong, hai người mang theo dao rựa và túi nước lên núi sau chặt tre.
Phía nam vốn nhiều tre, lại mọc nhanh, một năm có thể thành rừng, hơn nữa không chỉ dùng làm củi mà còn làm được giường tre, ghế tre, giỏ tre... Dân quê yêu tre chỉ sau lúa gạo.
Trên núi sau có mấy bãi tre, họ chọn chỗ tiện nhất để chặt. Tre rì rào, gió khe khẽ thổi, hai người đứng trên lối mòn, Vân Tiểu Yêu phân công: "Huynh đi chặt mấy cây trúc nam làm lồng gà."
Trần Vọng dặn lại: "Đừng đi xa quá, có chuyện thì gọi ta."
Vân Tiểu Yêu gật đầu. Trúc nam tốt, làm lồng gà hay rào vườn đều ổn, nhưng y cũng cần chẻ ít trúc tên để sửa lại hàng rào bị hỏng.
Hai người tách ra, trong rừng chỉ còn tiếng xoẹt xoẹt chặt tre vang lên đều đều. Trúc tên khá mảnh, Vân Tiểu Yêu rất nhanh đã chặt được một bó, y dùng dao rựa tỉa hết lá, chỉ giữ thân và cành. Xong xuôi lại nhổ vài cọng cỏ long tu cọ trong tay thành dây, buộc từng đôi tre lại.
Làm xong, y lên tìm Trần Vọng.
Lúc ấy Trần Vọng vẫn đang chặt, thỉnh thoảng trong rừng vang lên vài tiếng bộp bộp bộp. Vân Tiểu Yêu tìm đến, thấy Trần Vọng đang ở một khoảnh đất trống, chặt nhánh cây trúc nam đã hạ xuống, hiển nhiên cũng biết y chỉ cần thân tre.
"Chặt được mấy cây rồi?"
Trần Vọng quay lại: "Sáu cây, em xong rồi à?"
"Ừm." Vân Tiểu Yêu ngó chiều dài trúc nam, toàn là tre già, to cỡ miệng bát, cũng dài, "Từng đó chắc đủ rồi, về thôi."
Hai người mỗi người vác một đống trúc nam và trúc tên về nhà. Trúc nam chưa mang hết, lát nữa còn phải quay lại.
Về đến nơi, Trần Vọng vứt bó tre xuống trước cửa, để dao rựa qua một bên: "Em mang dao vào đi, ta đi lấy phần còn lại."
"Huynh cẩn thận."
Trần Vọng ừ một tiếng rồi đi.
Tống Duẫn đang ở nhà trông con, thấy rõ từng hành động của hai người bèn ra hỏi Vân Tiểu Yêu: "Chặt lắm tre vậy làm gì thế?"
Vân Tiểu Yêu đáp: "Làm chuồng gà."
Người y dính đầy lông tre, hơi khó chịu, liền vào lấy nước rửa mặt mới thấy khá hơn.
Ra ngoài lại, Tống Duẫn mới nói tiếp: "Tiểu Yêu, nãy nương và thẩm ngươi ngồi chơi với ta một lúc."
Vân Tiểu Yêu nghe câu đó, Duẫn hẳn có chuyện muốn nói – vì vừa rồi y và Trần Vọng đi mà chẳng báo cho Phương Thúy Trân.
"Sao vậy?"
Tống Duẫn nói: "Nương ngươi nhờ ta để ý xem có chỗ nào thuê người làm việc."
Vân Tiểu Yêu ngạc nhiên.
Tống Duẫn nói tiếp: "Bảo là muốn kiếm cho ngươi một ít của hồi môn. Sao, ngươi và Trần Vọng định hôn sự rồi à?"
Mặt Vân Tiểu Yêu lập tức đỏ bừng.
Tống Duẫn là người thế nào? Nhìn bộ dạng đó liền hiểu ngay: "Lại có chuyện gì ta chưa biết xảy ra rồi?"
"Không... không có." Vân Tiểu Yêu ngượng đến không biết để đâu.
Tống Duẫn thấy vẻ xấu hổ rụt rè đó là đã rõ tám chín phần: "Ngươi muốn tự nói hay đợi ta ép cung?"
Hết cách, Vân Tiểu Yêu đành thật thà: "Hôm qua ta với Trần Vọng nói rõ rồi, huynh ấy đồng ý thành thân với ta."
Tống Duẫn nghe mà ngớ người: "Ta cứ tưởng hai người có hôn ước từ trước, hóa ra không phải?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu. Giờ giấu cũng chẳng ích gì, bèn kể lại đầu đuôi những chuyện xảy ra từ lúc quen Trần Vọng. Tống Duẫn nghe xong, vừa giận vừa thương, mắng cha con Vân Lai Phúc: "Đúng là thứ cầm thú đội lốt người."
"Ngươi đừng giận, chuyện qua rồi."
Tống Duẫn thở dài: "Khổ là khổ ngươi, lại còn quay ra an ủi ta."
Vân Tiểu Yêu thật lòng cảm thấy không sao cả, không phải y mềm lòng mà là cha con Vân Lai Phúc đã phải trả giá, đời này chắc cũng chẳng còn chạm mặt, sống chết của họ y cũng không bận tâm, lật lại chuyện cũ chẳng khác gì hành hạ bản thân.
"Giờ ta với nương đều sống rất vui vẻ."
"Đồ ngốc..." Tống Duẫn lại thở dài, "Nhưng ta thấy Trần Vọng thật lòng thương ngươi, Liên thẩm cũng bảo vệ ngươi, sau này gả vào nhà họ Trần, cuộc sống sẽ không khổ đâu."
Trên đời này có bao nhiêu mẹ chồng đối xử với con dâu như con ruột? Mỗi người như vậy đều là báu vật, Tống Duẫn nghĩ.
"Ta biết mà."
"Ừ, chuyện Trân thẩm nhờ ta, ta cũng sẽ để tâm, ngươi cứ yên tâm."
"Cảm ơn ngươi."
Một lúc sau, Trần Vọng vác ba cây tre còn lại về, chất cùng một chỗ trước cửa. Còn Vân Tiểu Yêu thì lấy dây gai, cố định lại những chỗ cần gia cố trên hàng rào tre mới vá, việc này không tốn nhiều thời gian, chưa đến giờ Dậu đã làm xong.
Hàng rào tre mới được bổ sung thêm trúc tên, có thêm màu sắc, trông không còn cũ kỹ rách nát, mà sáng sủa hẳn lên.
Ngôi nhà này, càng lúc càng giống một mái ấm thực sự.