Tống Duẫn không hề hay biết trong lòng y đang có chút hụt hẫng, tự mình cúi thấp người chui vào tán cây đào, nhìn quanh tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy hai quả đào chín. Hắn trèo cây rất thành thạo, tay bám chân đạp, không bao lâu đã hái được hai quả.
Vừa định leo xuống, lại thấy thêm hai quả khác trong đám lá, liền gọi lớn: "Tiểu Yêu, lại đây."
Vừa hạ thang xuống, Vân Tiểu Yêu đã đi tới, cũng chui vào dưới gốc đào đón lấy quả hắn chuyền xuống.
"Còn nữa này." Tống Duẫn vươn tay ra, nhẹ nhàng vặn lấy quả đào có lớp lông mịn, quả liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hắn đưa tiếp cho Vân Tiểu Yêu rồi cẩn thận quan sát. Cây đào tán lá rậm rạp, quả kết rất nhiều, chỉ là chưa đồng loạt chín, có quả còn xanh.
Tống Duẫn nhìn một vòng, chắc chắn không còn quả chín nào nữa mới trèo xuống: "Chắc vài ngày nữa là hái được rồi."
Chân vừa chạm đất, hắn phủi tay: "Đưa cho ta hai quả nhỏ."
Chỉ có bốn quả, không tính phần của Trần Vọng thì chia sáu người cũng không đủ, mà bên Vân Tiểu Yêu toàn là người lớn, đưa quả nhỏ thì không ổn.
Nhưng Vân Tiểu Yêu không đồng ý, chia mỗi người một lớn một nhỏ: "Ta là người lớn rồi."
Tống Duẫn kéo dài giọng ừm một tiếng: "Vậy thì đúng là thế. Thôi, chia vậy đi."
Vân Tiểu Yêu nói: "Cảm ơn Duẫn ca đã giúp ta lợp mái."
Tống Dụng đáp lại: "Không có gì, ta về đây."
Gần đây Tống Lãng được nghỉ mấy ngày liền, hắn mới có thời gian sang giúp. Vân Tiểu Yêu gật đầu, đợi hắn rời đi rồi cũng vác thang quay lại nhà mình.
Tới chạng vạng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Vọng, có vẻ hôm nay cũng không về.
Hai ngày sau, Tống Duẫn mới phát hiện Vân Tiểu Yêu có vẻ không được vui, thường hay ngẩn người. Rõ ràng hôm trước lúc hái đào còn rất vui vẻ, không biết sao tự dưng lại trầm lặng hẳn, thỉnh thoảng còn đờ đẫn cả mặt.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng đoán ra được lý do.
"Tiểu Yêu, nhớ Trần Vọng à?"
Tính cách Tống Duẫn thẳng thắn, trong chuyện tình cảm cũng rất trực tiếp, chẳng hề e dè. Đây cũng là nhờ ông nội và Tống Lãng chiều hắn từ nhỏ, nên hắn luôn có chỗ dựa vững chắc.
Vì vậy, khi đối mặt với Vân Tiểu Yêu còn ngại ngùng, hắn dễ dàng chiếm thế chủ động.
"Rõ... rõ lắm sao?"
"Ngươi chẳng khác nào viết hai chữ 'oán phu' lên trán. Nhưng cũng phải, Trần Vọng đi được bốn năm ngày rồi nhỉ, cũng nên về rồi."
Vân Tiểu Yêu buồn bã trong lòng, giọng cũng nhỏ đi: "Không biết nữa."
Y đang may áo tơi bằng cỏ tranh, dù tâm trạng kém cũng không dám trút giận lên đồ, lỡ may sai một bước là phải tháo làm lại từ đầu, y không dám làm chuyện ngu ngốc đó.
Tống Duẫn cười bảo: "Ta hồi đó cũng giống hệt ngươi, giờ mà ngươi chuyển ghế ra cửa ngồi nữa là y như một hòn vọng phu."
"Ngươi lại trêu ta."
"Trêu gì đâu, rõ là Trần Vọng có phúc mới được người ta nhớ nhung đến thế."
Vân Tiểu Yêu nghe vậy, môi khẽ cong, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Trần Vọng cũng rất tốt."
"Nếu thật sự nhớ hắn, hay ngày mai ta dẫn ngươi đi tìm?"
Vân Tiểu Yêu mắt sáng lên: "Có thể đi sao?"
Nhưng y nhanh chóng lại bình tĩnh lại, Liễu trấn cách xa, mà Tống Duẫn còn phải trông con, nếu thật là vì mình mà dẫn đi thì quá phiền toái: "Thôi, chắc Trần Vọng cũng sắp về rồi."
Tống Duẫn tiếp lời: "Chúng ta đi xe bò, đi sớm còn được ở cùng hắn lâu hơn."
Vân Tiểu Yêu vẫn lắc đầu: "Đi rồi lại làm phiền hắn, chi bằng chờ ở nhà." Kẻo Trần Vọng lại vì chăm sóc mình mà chậm trễ việc chính.
"Vậy đi, nếu tối nay hắn vẫn chưa về, ngày mai ta đưa ngươi lên huyện dạo chơi." Vừa hay mấy hôm trước đã hứa sẽ đưa Vân Tiểu Yêu đi xem tửu quán.
Vân Tiểu Yêu định từ chối, nhưng biết đây là lòng tốt của người ta, Tống Duẫn cũng lo y cứ suy nghĩ mãi sẽ buồn rầu sinh bệnh nên gật đầu đồng ý.
Vả lại giờ mới sáng, còn cách chạng vạng mấy canh giờ, biết đâu Trần Vọng về thật.
Chỗ cỏ tranh mà Vân Tiểu Yêu chặt về trước đó đã phơi khô hết, y gom lại chất trong sân, rồi mang ghế và dụng cụ ra ngồi dưới mái hiên bắt đầu đan áo tơi.
Áo tơi gồm áo trên và váy dưới, tay nhanh thì hai ba ngày là xong một bộ. Mà hôm qua y đã bắt đầu xoắn dây, cuốn chỉ, khâu vá rồi, lúc này phần áo trên đã hoàn thành, đang làm đến váy dưới.
Áo tơi là vật dụng không thể thiếu trong nhà dân thường, vừa chắn gió vừa che mưa, lên rừng xuống ruộng đều cần.
Hai ngày nay y đều bận rộn trong nhà, ngồi dưới mái hiên suốt cả ngày, rõ ràng còn trẻ mà lại rất chịu khó chịu khổ.
Đến chiều, Vân Tiểu Yêu đang làm phần cuối của váy tơi, Tống Duẫn dắt theo Tống Tụng xuất hiện ở cổng: "Tiểu Yêu, ngươi giúp ta trông Tiểu Tụng một lát, ta ra ngoài lấy đồ."
Vân Tiểu Yêu liền đặt đồ xuống đứng dậy: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Lấy ít đồ, nhanh thôi."
Vân Tiểu Yêu liền kéo Tống Tụng qua: "Ngươi đi từ từ."
"Ừ."
Vân Tiểu Yêu dắt Tống Tụng đến ngồi cạnh, sợ áo tơi đâm vào bé, còn dời ghế ra xa: "Tiểu Tụng, chờ ca ca chút, xong việc rồi sẽ chơi với đệ."
Tống Tụng chớp mắt tròn xoe, hồn nhiên hỏi: "Ca ca, cái gì thế?"
"Áo tơi để che mưa." Vân Tiểu Yêu tiếp tục khâu phần viền, áo tơi làm xong rồi phải khâu nối các phần lại, cả trong lẫn ngoài đều phải viền cẩn thận, "Nhìn này, làm thế này..."
Tống Tụng giơ tay béo mập vỗ vỗ: "Ca ca giỏi quá!"
Được bé khen, Vân Tiểu Yêu mỉm cười, viền nốt đường cuối, rồi thu đồ, đứng dậy phủi áo tơi: "Xong rồi."
"Oa, ca ca thật giỏi." Tống Tụng lại vỗ tay.
Vân Tiểu Yêu nghiêng đầu nhìn bé, cười: "Xong rồi nhé, đệ mà khen nữa là ta đỏ mặt đấy."
Tống Tụng chạy tới kéo áo y, ngẩng mặt: "Tiểu Yêu ca ca, đệ cũng muốn có."
"Được, làm cho đệ một bộ."
"Cảm ơn ca ca."
Tống Tụng tuổi còn nhỏ, chưa mấy khi dùng tới áo tơi, nhưng Vân Tiểu Yêu vẫn ưu tiên làm cho bé trước. Thân hình trẻ con nhỏ hơn người lớn nhiều, cần ít cỏ hơn, tuy kỹ thuật làm như nhau nhưng tiết kiệm không ít thời gian.
Vân Tiểu Yêu quen tay xoắn dây cuốn chỉ, bắt đầu đan từ phần cổ áo. Một lúc sau, Tống Duẫn quay về, tay cầm theo một nắm cây quen mắt, Vân Tiểu Yêu nhìn kỹ mới nhận ra là thạch tiên đào.
Thạch tiên đào là loại cây mọc trong rừng sâu, trên vách đá hay ký sinh trên thân cây cổ thụ, có nhiều công dụng. Lúc còn ở nhà họ Vân, Vân Lai Phúc cũng hay dùng nó nấu canh với gà.
Tống Duẫn bước vào, chia cho y một nửa: "Không nhiều, nhưng nấu một bữa thì vẫn đủ."
Thạch tiên đào không nên cho nhiều quá, nếu không sẽ át mùi gà.
"Ngươi mua à?"
"Ừ, mấy hôm nay A Lãng bị khàn giọng, ta nhờ tiều phu trong làng tìm giúp ít."
Hắn thấy y đã bắt đầu làm áo tơi mới, liền hỏi: "Bộ kia xong rồi à?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Đây là làm cho Tiểu Tụng."
Tống Tụng vẫn đang dán mắt nhìn áo tơi.
"Thằng bé này toàn ham vui, ngươi lại chiều nó thật."
Vân Tiểu Yêu mỉm cười: "Hồi nhỏ ta cũng mong có người lớn coi trọng lời mình nói."
Tống Duẫn nghe vậy cũng cười: "Thôi được, làm phiền ngươi rồi. Tiểu Tụng, về nhà nào."
Tống Tụng chỉ áo tơi: "Con không đi."
"Cứ để bé ở lại chơi, lát nữa ngươi quay lại đón."
"Vậy cũng được." Tống Duẫn dặn con: "Không được làm phiền Tiểu Yêu ca ca nhé, a phụ về nấu cơm."
Tống Tụng nghiêm túc gật đầu: "Tống Tụng sẽ ngoan."
Tống Duẫn bị con trai chọc cười, cúi xuống hôn má bé rồi mới về.
Vân Tiểu Yêu đem thạch tiên đào vào bếp. Loại này không cần nấu ngay, mà Tống Duẫn mới hái còn tươi, để thêm một hai ngày cũng không sao, đợi Trần Vọng về rồi hẵng nấu gà hầm cũng được.
Trời dần tối, Vân Tiểu Yêu bắt đầu liên tục ngó ra ngoài sân. Nhưng ngó trái ngó phải vẫn chẳng thấy bóng dáng quen thuộc kia, y hiểu rằng hy vọng cả ngày hôm nay lại phải thất vọng rồi.
Y khẽ thở dài, nhưng tay vẫn không dừng, y thu áo tơi chưa hoàn thành lại, cái nào xong thì treo lên, sau đó ôm Tống Tụng: "Về nhà thôi nào."
Tống Tụng bị y bế bổng lên, tưởng y chơi đùa, liền ôm cổ y cười khanh khách. Ngoài sân thoảng đến mùi canh gà hầm thạch tiên đào, Vân Tiểu Yêu ôm bé trong ánh chiều tà, đưa về nhà.
Y đứng trong bếp nhà Tống Duẫn trò chuyện mấy câu mới rời đi.
Vừa bước ra khỏi sân Tống Duẫn, y đã thấy một bóng người bước vào sân nhà mình. Vân Tiểu Yêu sững lại, miệng phản ứng nhanh hơn đầu, gọi lớn: "Trần Vọng!"
Trần Vọng nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy y, lập tức dừng bước chân đang định vào trong.
Hai người đứng cách nhau mấy trượng, nhìn nhau không chớp mắt.
Vân Tiểu Yêu nhìn hắn, sáng hôm đó dậy muộn, y cũng chẳng nhớ rõ Trần Vọng mặc gì khi đi, nhưng bộ trên người này là y thường thấy, đúng là Trần Vọng rồi.
Nhiều khi nhớ quá, Vân Tiểu Yêu lại trách mình, sao hôm ấy ngủ say như chết, nếu dậy tiễn hắn thì đã được nhìn thêm một cái, cũng không đến nỗi đêm nằm gối ôm vật, nhìn phòng trống mà tủi thân.
Y đang nhìn Trần Vọng, thì Trần Vọng cũng đang nhìn y. Nhưng là Trần Vọng phản ứng trước, rút chân lại khỏi sân, tiến về phía y.
Vân Tiểu Yêu nhìn hắn từng bước từng bước đến gần, thấy hắn giơ tay lên: "Khóc gì vậy?"
Vân Tiểu Yêu vội lau, quả nhiên lau được một tay nước mắt, vừa cười vừa mếu: "Đồ xấu xa, sao đi lâu vậy mới về."
Trần Vọng lau khô nước mắt cho y, nâng mặt y lên, nhẹ giọng hỏi: "Nhớ ta lắm à?"
Vân Tiểu Yêu rì rầm thổ lộ: "Nhớ, ngày nào cũng nhớ, từng ngày dài như năm."
Trần Vọng cười: "Để ta xem, là béo ra hay gầy đi rồi?"
"Mới năm ngày, nhìn ra cái gì?"
Trần Vọng trầm giọng, lý lẽ đầy đủ: "Đã là 'mỗi ngày như một năm', thì cũng coi như năm năm chưa gặp, thời gian dài vậy không thay đổi mới lạ. Ừm, không gầy đi."
Vân Tiểu Yêu hiểu là hắn đang trêu mình, liền hừ một tiếng.
Trần Vọng vẫn cười, cúi đầu kề trán với y, thì thầm: "Ta cũng nhớ em, nhớ đến ngứa ngáy lòng dạ."
Tình cảm mới chớm, hắn cũng chẳng hơn gì Vân Tiểu Yêu. Tất cả vẻ điềm nhiên hiện tại, chỉ là do lớn hơn y vài tuổi mà có vẻ chín chắn hơn chút.
"Huynh..."
Trần Vọng vẫn giữ tư thế đó, khẽ hôn lên môi y, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, không nên đi lâu vậy."
Vân Tiểu Yêu lập tức mắt đỏ hoe. Con người này đúng là như có ma lực, có thể khiến y mặc giáp lên, cũng khiến y tự nguyện cởi xuống đầu hàng.
Đúng là chẳng ai có bản lĩnh xoay chuyển lòng người như hắn.
Nhưng Vân Tiểu Yêu lại cam lòng chịu đựng, như mật ngọt, dù có đắng cũng nguyện nuốt trọn.