Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 45

"Làm phiền một chút, tránh đường cái."

Nghe thấy giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc, Vân Tiểu Yêu giật mình chui tọt vào lòng Trần Vọng. Trần Vọng chỉ có thể ôm lấy y, dùng cánh tay chắn tầm mắt Tống Lãng.

Tống Lãng thì không hề có ý thức phi lễ chớ nhìn, nhún vai một cái: "Không trách ta được đâu nhé." Ai bảo hai người này ân ái mà không biết quay về phòng, lại đứng chặn ngay trước cửa nhà hắn.

Trần Vọng chẳng buồn để ý tới lời trêu chọc của hắn: "Đồ nhờ ngươi mang đâu?"

"Đây." Tống Lãng đưa thứ đang xách trong tay cho hắn, rồi lấy ra thêm một túi tiền, "Phần còn lại."

Thứ đưa trước là hai gói bọc bằng giấy dầu, một gói vuông vức có ba bốn gói nhỏ, một gói khác thì phồng to không đều, chẳng rõ là gì.

"Cảm ơn." Trần Vọng nhận hết bằng một tay.

Tống Lãng ừ một tiếng.

Trần Vọng ôm lấy Vân Tiểu Yêu rời đi. Biết y da mặt mỏng, nên hắn không để y lộ mặt ra, dùng cánh tay che chắn, nghiêng người dẫn đi.

Mặt Vân Tiểu Yêu đỏ bừng, vừa nãy thấy Trần Vọng xúc động không kiềm chế được, quên mất giờ này Tống Lãng cũng sắp về rồi, lại còn đang ở ngay cửa nhà người ta...

Trần Vọng nhịn cười: "Em vào phòng trước đi, ta chào nương với mọi người một tiếng."

Vân Tiểu Yêu khe khẽ ừm.

Trần Vọng xách đồ vào bếp, bên trong Hà Ngọc Liên đang xào rau, cái xẻng sắt trượt vào lò bếp, phát ra tiếng keng lớn.

"Nương."

Giữa làn khói mù mịt, Hà Ngọc Liên ngẩng đầu lên: "Chà, con về rồi à, về khi nào đó?"

"Vừa về tới." Trần Vọng đặt đồ lên bàn, đi lại phía bếp, bữa cơm tối đơn giản chỉ có canh khổ qua xào thịt và đậu hũ hành xanh, "Con mua gà quay về."

Hà Ngọc Liên nhìn chằm chằm hắn hai lần, xác nhận người lành lặn, cũng không gầy đi, mới yên lòng: "Ừ, lát nữa nương cắt, con đi nghỉ đi."

"Vâng, con ở trong phòng với Tiểu Yêu, có gì gọi con."

Hà Ngọc Liên nghe vậy, nụ cười trên môi mang theo vài phần hàm ý sâu xa: "Đi đi."

Trần Vọng biết nương mình đang nghĩ sai lệch nhưng cũng chẳng thể giải thích, đành phải chịu đựng ánh mắt là lạ của bà mà quay đi.

Vân Tiểu Yêu ngồi trong phòng một lúc, bình tĩnh lại mới nhớ ra, hình như Trần Vọng không mang tay nải về. Sợ là mình mải nhìn người mà hoa mắt, đợi Trần Vọng bước vào mới dám hỏi: "Đồ của huynh đâu?"

"Vẫn để ở nhà Lưu Tương Ngạn." Người này là đồng liêu của Tống Lãng, cũng là chủ nhà thuê Trần Vọng đào giếng lần này.

"Còn ở chỗ hắn?"

"Ừ, ta nhận thêm một mối nữa." Trần Vọng bước đến ngồi xuống, còn bế bổng y từ trên ghế qua ngồi lên đùi mình.

Hắn sức lực kinh người, cứ vậy bế bổng Vân Tiểu Yêu, giờ đã nặng hơn trước không ít, mà vẫn ổn định như không.

Vân Tiểu Yêu chưa từng bị như vậy, lập tức lúng túng giãy giụa: "Huynh làm gì vậy?"

"Sao? Là tướng công của em, chẳng lẽ ôm một cái cũng không được?"

Vân Tiểu Yêu chẳng dám động đậy nữa, chỉ có thể cực kỳ không quen mà để mặc hắn ôm. Y ngồi trên đùi Trần Vọng, tự nhiên đầu sẽ cao hơn hắn, cụp mắt xuống, trong ánh nến bập bùng mà nhìn kỹ chân mày mắt mũi đối phương, ngắm một lúc mới nghẹn nghẹn nói: "Huynh bị rám nắng rồi."

Thực ra cũng không hẳn đen, y nhớ hồi mới quen Trần Vọng, da mặt hắn trắng bệnh như kiểu không thấy ánh mặt trời. Nhưng từ khi chuyển đến thôn Tống gia, da dẻ Trần Vọng mỗi ngày một khá hơn, giờ làn da bình thường rồi nên trông mới đậm màu hơn hồi trước.

Trần Vọng nhướng mày, thần sắc vừa thả lỏng vừa trêu ghẹo: "Không thích?"

"Không có."

Trần Vọng truy hỏi: "Không có cái gì?"

Vân Tiểu Yêu biết hắn thích trêu mình, không trả lời chắc chắn sẽ không tha: "Không có không thích huynh."

Trần Vọng khẽ cười, nới tay ôm ở eo ra, chuyển sang nắm tay y, bóp nhẹ vài cái thì phát hiện có gì đó, cúi đầu lật tay Vân Tiểu Yêu lên, thấy đầu ngón tay và lòng bàn tay đều có vài vết xước: "Tay bị sao vậy?"

Vân Tiểu Yêu cũng cúi đầu nhìn, vết xước rất nhỏ, chỉ là mấy đường xước nhẹ, nhỏ đến mức chính y cũng chẳng để ý, không biết Trần Vọng sao phát hiện ra được: "Chắc bị tre cứa phải."

Trần Vọng chạm thấy vết khô, vài chỗ có thể là bị thương từ sớm, giờ đã lên da non: "Hàng rào với mái nhà làm xong hết rồi?"

"Ừ." Vân Tiểu Yêu hỏi lại, "Huynh về ở mấy ngày?"

"Đi sáng ngày kia."

Vân Tiểu Yêu lại hỏi: "Đi bao lâu?"

Trần Vọng cười: "Một hai ngày là về." Hắn giải thích, "Giếng nhà họ Lưu hôm qua đã ra nước, lần này là đào cho nhà người thân bên đó, nhưng vị trí nước ngầm sâu hơn, chắc mất thêm nửa ngày, vốn định làm xong mới về, nhưng ta nhớ em quá, nên để họ đào trước, về thăm em rồi lại qua."

Vân Tiểu Yêu nghe vậy, biết không chỉ mình nhớ nhung, liền tha thứ cho việc hắn đi mấy ngày không về. Rồi lại lo lắng chuyện làm ăn: "Thợ đào giếng không phải nghề thường thấy, nhưng một vùng cũng có mấy người, giờ huynh có tay nghề phá giếng kia, họ có làm khó huynh không?"

Trần Vọng vốn không phải người giỏi giãi bày, sống trong mạt thế 25 năm, đến cả với đồng đội cũng chỉ là giao lưng chứ không giao lòng, không có rảnh để mà thổ lộ. Nhưng Vân Tiểu Yêu thì khác, đây là người hắn thích, là người hắn muốn sống cùng cả đời.

"Có, nhưng chỉ là vài lời đâm chọc miệng lưỡi, chẳng làm gì ta được." Khi chọn nghề này, hắn đã biết trước sẽ có xung đột lợi ích. Đây cũng không phải điều gì đáng xấu hổ. Chỉ là Trần Vọng cũng hiểu mình thắng chẳng quang minh, những người kia có thật tài, mình thì dùng dị năng gian lận. Nhưng nếu nghĩ hắn sẽ vì áy náy mà bỏ nghề thì sai lầm lớn. "Nhưng nghề đào giếng cũng không thể làm lâu dài, sau này vẫn phải nghĩ đường khác."

Một cái giếng, nếu chỗ đó mạch nước dồi dào, nước ngầm nhiều thì truyền đời cũng không thành vấn đề, đào hết quanh huyện Lê, hắn sẽ phải đi xa hơn. Nhưng hắn cũng không thiếu tiền đến mức phải xa Tiểu Yêu để kiếm sống. Thà là tích góp rồi làm chút việc nhỏ, ở nhà chăm nương và phu lang ngoan hiền còn hơn.

Vân Tiểu Yêu cũng không muốn xa, vài ba ngày thì còn chịu được, chứ lâu hơn thật sự khó qua: "Ta hỏi Duẫn ca rồi, hắn nói nếu ta muốn học buôn bán thì có thể tìm người dạy."

"Thế em có muốn không?"

"Ta không biết nên làm gì."

"Không sao, từ từ nghĩ."

"Ừm... có nặng lắm không, ta xuống nhé?" Y dù gầy nhưng cao, một khối thịt như vậy đè lên đùi Trần Vọng cũng chẳng phải nhẹ.

"Không nặng. Em có ăn uống đàng hoàng không?"

Vân Tiểu Yêu ngoan ngoãn đáp: "Có rồi, thẩm còn lấy thuốc bổ cho ta, ta cũng uống rồi."

Trần Vọng nhìn nét mặt y: "Lại thấy đắng hả?"

Vân Tiểu Yêu bất mãn lầm bầm: "Vốn dĩ rất đắng mà."

Trần Vọng bật cười, hít sâu một cái, rồi nâng tay đè nhẹ đầu y xuống, hôn lên giữa trán, rồi tới mắt, dọc sống mũi mà trượt xuống, chạm đến đầu mũi cao thanh.

Vân Tiểu Yêu hình như nhận ra điều gì, mấy ngón tay vô thức siết chặt lấy cổ áo Trần Vọng.

Môi Trần Vọng dừng ngay trước môi y, hơi thở hai người quấn lấy nhau, hắn thì thầm dụ dỗ: "Hé miệng."

Vân Tiểu Yêu biết hắn định làm gì, dù thẹn vẫn ngoan ngoãn hé môi.

Trần Vọng hôn trước, Vân Tiểu Yêu sợ tới nhắm tịt mắt lại, Trần Vọng thì ánh mắt đầy ý cười, động tác vẫn không ngừng, nhưng cũng không quá mãnh liệt, như chỉ muốn để y cảm nhận. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến Vân Tiểu Yêu sắp nghẹt thở.

Cái đồ ngốc này hoàn toàn không biết cách lấy hơi.

Trần Vọng buông ra, tay vuốt dọc sống lưng an ủi: "Thở đi."

Vân Tiểu Yêu run rẩy mở mắt, miệng hơi há ra, nghe thấy lời hắn mới hít vào thật sâu. Hai tay vẫn đang siết chặt lấy áo Trần Vọng, cái cổ áo tội nghiệp bị vò nhàu như dưa muối.

"Còn có thể như vậy..."

Trần Vọng lại cười: "Còn có thể làm nhiều việc hơn. Em còn muốn biết chuyện con sâu lần trước không?"

"Con sâu gì?" Đầu óc Vân Tiểu Yêu lúc này toàn là Trần Vọng hôn mình, sớm quên bẵng mất chuyện đó.

"Do Tống Duẫn bảo em hỏi ấy." Trần Vọng đặt đầu ngón tay nóng ấm lên vị trí lúc trước, "Cắn ở chỗ này."

Vân Tiểu Yêu lập tức nhớ ra, mặt đỏ bừng như hoa nguyệt quý nở lúc sớm mai: "Là... là Tống đại nhân..."

"Ừ."

"Duẫn ca sao lại..." Khi đó bọn họ còn chưa thân quen.

Thấy y như sắp chịu đả kích, Trần Vọng vỗ lưng, hiếm khi nói giúp Tống Duẫn một câu: "Lúc đó Duẫn ca em tưởng ta với em đã thành một đôi rồi."

"...."

Cũng đúng là không trách được Duẫn ca, Vân Tiểu Yêu nghĩ, quan hệ giữa y và Trần Vọng đúng là rất khó nhìn ra với người ngoài.

Chỉ là... chuyện nào ra chuyện nấy, giờ biết Duẫn ca hiểu rõ chuyện giữa y và Trần Vọng đến mức ấy, y không biết nên đối mặt thế nào, xấu hổ chết đi được.

"Em thả cổ áo ta ra đi, nó đâu có lỗi gì."

Vân Tiểu Yêu giật mình, buông cổ áo đã bị vò nhàu nát, thấy nó thật sự chẳng khác gì dưa muối, lại ngượng ngùng vuốt vuốt vài cái — tất nhiên vuốt thế nào cũng chẳng thẳng ra được.

"Giờ làm sao đây?" Y như thể vừa làm chuyện gì đó xấu, sợ người lớn trong nhà phát hiện, "Nương và thẩm có nhìn ra không?"

Trần Vọng nhìn y không nói, nếu nói đến chuyện Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân có nhìn ra qua cổ áo hay không, thì khuôn mặt đỏ rực của Vân Tiểu Yêu mới là cái tố cáo rõ nhất: "Không đâu."

Vân Tiểu Yêu thở phào nhẹ nhõm.

Dễ lừa quá, Trần Vọng nghĩ, bé ngốc này thật chẳng nghi ngờ lời hắn nói chút nào.

Vân Tiểu Yêu dựa lên vai hắn, trấn tĩnh lại một chút.

Lúc này, trong sân vang lên tiếng Phương Thúy Trân gọi ăn cơm.

Trần Vọng lại vỗ nhẹ lưng y: "Đi ăn cơm thôi."

"Ừ."

Vân Tiểu Yêu bước xuống từ đùi hắn, lúc này mới phát hiện hai chân mình hơi nhũn, còn tưởng do ngồi không đúng cách.

Trần Vọng thấy bước chân y hơi kỳ lạ, mắt liền tối lại một thoáng.

Hai người cùng vào bếp, trong bếp sáng trưng, cơm canh đã dọn xong. Vân Tiểu Yêu đi tới, thấy trên bàn còn có một bát mì: "Ai ăn mì vậy?"

Hà Ngọc Liên đáp: "Ta ăn."

Vân Tiểu Yêu hiểu ngay, chắc là Trần Vọng về bất ngờ, khi nấu cơm chưa đong phần hắn, giờ cơm không đủ nên mới nấu thêm bát mì.

Y bưng bát mì về phía mình, đưa phần cơm cho Hà Ngọc Liên: "Con muốn ăn mì, thẩm ăn cơm đi."

Hà Ngọc Liên không để y tranh ăn: "Bát này ta nấu theo phần của ta, con ăn sao đủ?" Lại thấy sắc mặt y hôm nay khác thường, liếc nhìn con trai một cái mà không nói gì.

Vân Tiểu Yêu đang tuổi lớn, lại ngày nào cũng làm việc, ăn khỏe là bình thường. Bát mì này chắc ăn chưa no đã đói lại, nên y cũng không dám tranh nữa.

Bốn người ngồi xuống ăn cơm. Trần Vọng gắp cho mỗi người một miếng gà rồi mới mở miệng hỏi: "Nhà mấy hôm nay vẫn ổn chứ?"

Hà Ngọc Liên gật đầu: "Ổn cả. Việc của con làm xong rồi à?"

"Lại nhận thêm một đơn nữa, về nhà ở một hôm rồi đi tiếp."

Phương Thúy Trân nghe vậy nói: "Bảo sao đi lâu thế."

"Ừ, ta đã hỏi giá rồi, định giá cuối cùng là 1.500 văn."

"1.500?" Vân Tiểu Yêu tính thử, "Hai nhà là ba quan tiền?" Một quan là một lượng bạc.

"Ừ." Trần Vọng lại gắp cho y một cái đùi gà, quay sang hỏi Hà Ngọc Liên, "Ngày đã định chưa ạ?"

"Rồi, mười sáu tháng mười."

Giờ mới giữa tháng sáu, tính ra còn bốn tháng, vẫn kịp.

Trần Vọng nói: "Nương, Trân thẩm, đến tháng tám, con với Tiểu Yêu sẽ đi tìm Phú Sinh tỷ."

"Thật sao?" Phương Thúy Trân là người vui nhất, nhưng vui xong lại thoáng buồn.

Vân Tiểu Yêu biết bà lo chuyện gì — chẳng qua cũng chỉ là chuyện tiền bạc, nhưng y không thể nói ra sự thật.

Hà Ngọc Liên an ủi: "Trân tỷ, giờ đều là người một nhà rồi, tỷ còn khách sáo nữa là ta giận đấy."

Phương Thúy Trân mỉm cười, lau nước mắt: "Ta biết rồi."

Bình Luận (0)
Comment