Vân Tiểu Yêu không ngờ Trần Vọng lại nói chuyện đi tìm Vân Phú Sinh ngay lúc đang ăn cơm, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ từ từ tìm kiếm, vậy mà Trần Vọng dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y.
Hai người rửa mặt xong rồi trở về phòng, Vân Tiểu Yêu ngồi xếp bằng trên giường, hỏi hắn: "Sao huynh đột nhiên lại nói muốn đi tìm a tỷ?"
Trần Vọng nằm ở bên kia, nâng mí mắt nhìn y, lười biếng đáp: "Em sắp thành thân rồi, không định mời tỷ ấy uống rượu mừng sao?"
"Ta đâu có ý đó," Vân Tiểu Yêu đối mắt với hắn, "Nhưng thiên hạ rộng lớn như thế, tìm một người đâu dễ gì?"
"Muốn tìm thì không khó, lần này chúng ta đổi hướng thử xem, nhà trượng phu của Phú Sinh tỷ có lớn có nhỏ, hẳn sẽ không đi quá xa, khả năng cao vẫn là quanh vùng huyện Thanh Hà."
Lần trước họ đi về phía nam, nhưng phía nam có rất nhiều quận huyện, làng mạc càng nhiều, họ lại có mục đích khác, tìm người chỉ là làm qua loa, không tìm thấy cũng là chuyện thường.
Vân Tiểu Yêu nghe vậy liền nhào tới người hắn, mặt lộ vẻ vui mừng khác thường: "Vậy chúng ta sẽ quay lại huyện Thanh Hà?"
Trần Vọng thuận tay ôm lấy lưng y, hỏi lại: "Muốn về sao?"
"Có một chút, muốn gặp Lâm tiểu ca và lão đại phu." Đó đều là người từng giúp y, Vân Tiểu Yêu thả lỏng người, tựa lên ngực Trần Vọng, "Không về cũng được, tìm a tỷ quan trọng hơn."
Vân Tiểu Yêu mới tắm xong, áo vừa thay còn vương hương thơm của xà bông, theo hơi thở Trần Vọng lượn vào cánh mũi, hắn nhớ lại nụ hôn trước bữa ăn, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Muốn về cũng được, chỉ cần em làm ta vui."
Vân Tiểu Yêu sững người, khó tin hỏi: "Ta chọc huynh giận lúc nào?"
Trần Vọng liếc nhìn đôi môi hồng của y: "Ta muốn là vui bây giờ."
Vân Tiểu Yêu trừng mắt, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm miệng mình, cũng nhớ tới chuyện vừa rồi, bản năng muốn lùi lại, ai ngờ vừa nhúc nhích đã bị hắn ôm chặt eo, vừa thẹn vừa giận: "Huynh buông ra."
Trần Vọng không đáp, chỉ nhìn y không rời mắt.
Môi Vân Tiểu Yêu vốn đẹp, khóe môi hơi rủ, môi giữa tròn đầy, trông như đang khẽ cười. Cộng với gương mặt vô hại ấy, lại càng khiến người ta thấy y ngoan ngoãn.
Y tuy chưa đến mức đầy đặn, nhưng đã bắt đầu có vài phần tư sắc. Khó trách Hà Ngọc Liên từng nói nuôi một thời gian chắc chắn không tệ, ánh mắt quả thật sắc bén.
"Nhanh lên." Vân Tiểu Yêu yếu ớt nói, rõ là thúc giục mà lại như làm nũng.
"Ừm, em đã muốn, vậy ta đành phối hợp thôi." Hắn nói như thể đang bị ép buộc.
Chữ "phối" còn chưa dứt thì đã bị hắn ôm ngang lật xuống dưới, trời đất đảo lộn, Vân Tiểu Yêu trừng lớn mắt, nhìn Trần Vọng đột nhiên đè lên mình: "Ta bảo—"
Trần Vọng không để y nói hết, thừa cơ cúi đầu hôn xuống.
"Ưm..."
Vân Tiểu Yêu giãy dụa, nhưng tay đã bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mặc hắn hôn, hoàn toàn khác hẳn lần trước.
Trần Vọng hôn dày đặc, như muốn rút cạn hơi thở, khiến y như sắp nghẹt thở.
Vân Tiểu Yêu gắng chịu đựng, ngửa đầu né tránh.
"Trần—"
Vừa mới có kẽ hở để thở thì hắn lại tiếp tục hôn xuống, khiến y tức muốn cắn, nhưng môi lưỡi đều bị hắn chiếm lấy, chẳng thể cắn nổi, tiếng cũng không thốt ra.
Không biết bao lâu sau, Trần Vọng mới buông ra. Vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt y lệ ngấn đầy, thần sắc đờ đẫn.
Hắn khẽ cười, cúi đầu hôn lên mắt, Vân Tiểu Yêu tưởng hắn lại tới, sợ hãi rụt người.
Trần Vọng lật người nằm xuống, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
Vân Tiểu Yêu uất ức cực độ, th* d*c hỏi: "Huynh dữ quá, miệng ta đau rồi."
"Ừm." Trần Vọng lười biếng đáp, hoàn toàn chấp nhận lời trách.
Vân Tiểu Yêu thấy hắn như trở lại bình thường, nhỏ giọng hỏi: "Vậy lần sau có thể..."
Trần Vọng nhàn nhạt hỏi ngược: "Em nghĩ sao?"
Y tức giận đánh nhẹ hắn: "Ta nghĩ được, không thì hỏi huynh làm gì?"
"Ồ, vì đôi khi em thích nói nhảm."
"Huynh—"
Trần Vọng nghiêng người ôm chặt y: "Ngủ đi."
"Đồ xấu xa."
Hắn mím môi cười, chẳng màng lời oán trách.
Vân Tiểu Yêu dù giận nhưng cũng không định giận thật, y chờ người này bao lâu rồi, giờ được ôm trong lòng hắn, dù miệng đau nhưng buồn ngủ vẫn kéo đến từng đợt.
Trần Vọng nghe tiếng thở đều dần, kéo chăn đắp ngang hông hai người, ôm lấy y rồi ngủ.
Hôm sau, Trần Vọng không ra ngoài, ở nhà cùng y đan áo tơi, nhìn y đan cho Tống Tụng một chiếc áo tơi nhỏ, còn bảo Tống Tụng mặc thử, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, mặc vào sợ bị đè ngã, mọi người chỉ cười vui vẻ.
Chiếc áo tơi ấy đan to hơn độ tuổi vài phần, đến năm sáu tuổi vẫn còn mặc được, lúc đó cũng cao lớn hơn, mặc là vừa. Mà áo tơi giữ lâu được, vài năm không sao.
Trần Vọng đã ở nhà cả ngày, đêm đến đòi chút lợi tức là lẽ dĩ nhiên.
Buổi tối, Vân Tiểu Yêu tắm xong bị Trần Vọng đè xuống giường hôn tới mấy lượt, đôi mắt đỏ hoe, môi sưng đỏ, tóc đen tán loạn khắp giường, trông vừa yếu ớt vừa uất ức.
Trần Vọng đang lúc cao hứng, sao dễ dàng buông tha? Hôn xong lại ôm vào lòng, hành động có thể nói là thô bạo.
Vân Tiểu Yêu từng phản kháng, hôn lâu môi đau, không chịu nữa, nhưng Trần Vọng rất biết cách dụ dỗ, chỉ một câu "Mai ta đi rồi" là khiến y chẳng thể từ chối.
Vân Tiểu Yêu nằm trong lòng hắn, tay nắm chặt áo hắn: "Sáng mai nhớ gọi ta dậy."
"Ừ."
Y yên tâm, cơn buồn ngủ kéo đến, không lâu sau liền nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, gà vừa gáy Trần Vọng đã tỉnh. Trời còn chưa sáng rõ, phòng tối đen, nhưng hắn vẫn cảm nhận được người trong lòng ngủ rất ngon.
Hắn chưa vội dậy, ôm y chợp mắt thêm một lát, thấy ánh sáng trong phòng thay đổi mới gọi ngươi dậy.
Vân Tiểu Yêu nghe tiếng hắn, lại rúc vào lòng hắn.
Trần Vọng lập tức siết người, giọng trầm hẳn: "Vân Tiểu Yêu."
"Ừm, ta dậy rồi..."
Trần Vọng dở khóc dở cười, dọa y: "Ta đi đây."
"Đừng..." Vân Tiểu Yêu cuốn chặt hắn như nhện, khó khăn mở mắt: "Ta thật sự tỉnh rồi."
"Vất vả quá, hay là ngủ thêm chút nữa?"
Vân Tiểu Yêu nhìn ra cửa sổ, trong phòng vẫn tối, chỉ có tia sáng mờ: "Huynh thắp nến đi."
"Ừm." Trần Vọng đáp nhưng không nhúc nhích.
Vân Tiểu Yêu không hiểu, mò tay lay hắn: "Sao vậy?"
"Không sao." Trần Vọng buông y ra, xuống giường, châm lửa đốt nến.
Ánh sáng đột ngột khiến Vân Tiểu Yêu chớp mắt, nhìn Trần Vọng đang chỉnh áo.
Y mang giày, cột tóc lên cao: "Ta đi nấu mì."
"Ừ."
Hắn không gấp, để mặc y loay hoay.
Hơi nóng ngày hôm qua bị gió đêm thổi tan, sáng sớm mát mẻ, Vân Tiểu Yêu ra bếp nấu nước rồi vào vườn hái rau, rửa sạch để sẵn.
Nước sôi, thả mì vào, chan dầu mè, dấm, trụng rau, rán trứng — Trần Vọng không thích trứng luộc.
Xong xuôi trời cũng hửng sáng, ánh dương ló rạng.
Y gọi Trần Vọng ra ăn.
"Không vội."
"Huynh ăn trước, ta đi rửa mặt."
"Ừ."
Vân Tiểu Yêu chải tóc rồi ra rửa mặt. Khi trở lại, Trần Vọng đã ăn xong.
"Em nói với nương và thẩm, ta ra ngoài đây."
Y nhào tới ôm hắn, lại quyến luyến: "Trên đường cẩn thận."
"Ừ." Trần Vọng hôn lên trán: "Nhớ ăn uống đầy đủ."
"Ta tiễn huynh đến đầu thôn."
"Rảnh quá à?"
"..."
"Đi đây."
Vân Tiểu Yêu tiễn ra cửa, nhìn theo bóng hắn đi xa đến khi không thấy nữa. May mà lần này chỉ đi một hai hôm, thuận lợi thì ngày kia sẽ về, nghĩ vậy cũng bớt buồn.
Thời gian tiếp theo, y tiếp tục đan áo tơi, đào trong vườn cũng chín, Tống Duẫn, vợ lý chính và hàng xóm đều sang xin.
Cây đào là của nhà họ Tống, vợ lý chính lại chăm nom cả năm, người ta xin, về tình về lý đều phải cho. Người đến xin đều được y hái cho vài quả.
Hai ngày sau, Trần Vọng trở về mang theo gói đồ, còn có gà mái buộc chân, khoai đỏ trong bao, vài con cá khô.
Trong nhà chỉ có Vân Tiểu Yêu, nên là người đầu tiên thấy hắn về, "Huynh vào thành à?"
"Chủ nhà cho."
"Ông ta trả công còn tặng đồ?"
"Ừ, biết ta từ nơi khác tới nên bảo mang về."
"Trên đời vẫn còn nhiều người tốt."
Trần Vọng chỉ cười, không nỡ làm bé ngốc vỡ mộng.
Vân Tiểu Yêu cởi dây gà thả vào chuồng, đám gà vịt ban đầu thấy có con lạ còn kêu ầm ĩ lên. Y cũng chẳng sợ con gà mái bị bắt nạt, dù sao cũng cùng giống loài cả. Y thuận tay ném cỏ cho ăn rồi trở vào.
Trần Vọng cất đồ vào bếp rồi múc nước đi tắm. Ngồi xe đi đi lại lại, cả người bụi bặm khó chịu, mùa hè nhiệt độ cao nên tắm nước lạnh càng thoải mái.
Hắn vừa cởi áo thì nghe Vân Tiêu Yêu gọi, liền mở cửa.
Vân Tiểu Yêu không đề phòng, đẩy cửa vào thì bị kéo vào lòng, chưa kịp thấy rõ tình cảnh thì cửa đã đóng sầm sau lưng. Một mùi hương quen thuộc ập tới, bàn tay chạm trúng lồng ngực tr*n tr**, y ngây ra.
Trần Vọng đè y vào cửa, một tay bảo vệ sau đầu, một tay ôm eo.
Hắn khẽ nói bên tai: "Em biết sói đối đãi cừu tự chui đầu vào thế nào không?"
Vân Tiểu Yêu chạm phải da thịt hắn còn hoảng hơn, nghe lời hắn nói khiến đầu óc mụ mị, theo bản năng đáp: "Huynh mới là cừu."
Trần Vọng cười khẽ, sảng khoái thay đổi vị trí: "Vậy em tính làm gì ta?"
"...Ta không biết."
"Ta dạy em."
Vân Tiểu Yêu linh cảm chuyện lần này còn hơn cả hôn, lý trí bảo nên từ chối nhưng cảm xúc không cho phép, chỉ ngoan ngoãn nghe lời: "Được."
"Ôm ta."
Y ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ hắn.
"Dùng một tay thôi."
Y rút tay trái xuống.
Trần Vọng nắm lấy, đặt lên bụng mình: "Em có thể làm gì cũng được."
Vân Tiểu Yêu bèn hoảng, muốn rút tay lại, nhưng bị hắn giữ chặt.
Giọng hắn khàn khàn dụ dỗ: "Chúng ta là phu phu rồi, Vân Tiểu Lang."
Vân Tiểu Lang là con sói không móng vuốt, chẳng đáng sợ, còn bị cừu ăn h**p, còn hắn là sói đội lớp cừu.
Căn phòng chật hẹp, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng chỉ có thể xuyên qua khe hở nho nhỏ, khiến người ta khó lòng nhìn rõ được vẻ mặt đối phương.
Ánh sáng hắt lên vệt mờ lên mặt Vân Tiểu Yêu, khiến y cảm thấy nóng rực, nhưng người kề sát sau lưng y còn nóng hơn, bàn tay trên eo tựa như muốn xuyên xỏ, như muốn in dấu lên da thịt.
Trần Vọng hôn lên sau tai y, giọng khàn đặc: "Ta đã múc nước, cùng tắm."
"...Ừ."
Nước lạnh dội lên khiến y run nhẹ, Trần Vọng ôm sát vào.
"Ổn rồi." Giọng y cũng khàn khàn. Không rõ vì sợ hay vì cố nhịn.
Trần Vọng tắm rửa hai người sạch sẽ, lau khô, mặc đồ cho y, chăm sóc chu đáo.
"Đứng yên."
Y chống tay vào tường, hít mũi: "Đau."
Trần Vọng mặc đồ vào, mở cửa nhìn quanh, thấy không ai, liền bế y vào phòng, đóng cửa, chuẩn bị kiểm tra.
Phòng sáng hơn nhà tắm, đóng cửa sổ vẫn thấy sáng rõ, y xấu hổ không cho hắn chạm nữa.