Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 49

Hiện giờ lại nghe đến hai người này, trong lòng Vân Tiểu Yêu đã không còn gợn sóng.

Y và nương, a tỷ bị hành hạ mấy chục năm, mà hai người kia chỉ bị phạt có nửa năm tù, căn bản chẳng đáng là gì.

Vân Tiểu Yêu cũng không thuận theo hỏi tiếp, mà chuyển sang chuyện khác. Lại ngồi chờ khoảng một bữa cơm, lão đại phu mới đến, vừa vào khách đường chẳng nói gì, trước tiên bắt mạch cho Vân Tiểu Yêu.

Cuối cùng, ông gật đầu: "Ừ, điều dưỡng rất tốt." Mạch khỏe, sắc mặt hồng nhuận, nhìn ra được Trần Vọng đã dốc lòng chăm sóc. Ông vuốt râu hỏi: "Nhìn dáng vẻ các ngươi, sắp có hỷ sự rồi nhỉ?"

Vân Tiểu Yêu gật đầu, trên mặt bất giác mang theo ý cười: "Ngày mười sáu tháng mười chúng ta thành thân."

Lão đại phu nhìn chăm chú hai người một lát, bỗng cũng bật cười: "Hai đứa đúng là nhân duyên trời định."

Vân Tiểu Yêu hơi nghiêng đầu, lộ vẻ nghi hoặc. Trần Vọng thì như nghĩ tới điều gì, nhưng không mở miệng.

Lão đại phu còn phải khám bệnh, không thể mãi trò chuyện cùng họ, nói mấy câu rồi rời đi, hai người cũng không tiện ở lại lâu, thức thời cáo từ.

Trước khi đi, Vân Tiểu Yêu nói tối nay cùng nhau ăn bữa cơm. Lâm tiểu dược đồng không từ chối, chỉ nói phải hỏi ý sư phụ trước.

Vân Tiểu Yêu gật đầu, rồi cùng Trần Vọng rời đi.

Giờ đã muộn, họ định nghỉ lại một đêm ở huyện Thanh Hà, sáng mai lại lên đường. Tìm một khách đ**m, giao xe ngựa cho tiểu nhị chăm nom, hai người xách hành lý lên phòng lầu hai.

Vân Tiểu Yêu hỏi hắn: "Huynh có muốn quay về tế bái Trần bá phụ không?"

Trần Vọng không trả lời ngay, hắn đang suy nghĩ. Với hắn mà nói, người chết rồi là hết, tế bái hay không cũng chẳng sao.

Nhưng với người nơi này thì khác, sinh tử đều mang ý nghĩa riêng biệt, huống hồ hắn còn đang dùng thân thể của con người ta.

"Ừ, ta đi một chuyến, em ở đây chờ ta."

"Ta không cần đi à?"

"Em khỏi đi, để ông ấy có giận thì trút lên ta."

Vân Tiểu Yêu trầm mặc chốc lát, rồi nghiêm túc nói: "Huynh nói vậy ta thấy sợ đấy."

Trần Vọng xoa đầu y: "Trêu em thôi. Ở đây nghỉ ngơi cho tốt, khóa kỹ cửa, chờ ta về mới được mở."

"Ừ, huynh cẩn thận."

Trần Vọng rời đi, Vân Tiểu Yêu ngoan ngoãn cài then cửa rồi lên giường đi ngủ.

Trần Thiên Chính không sống lại cũng chẳng thành yêu, cứ yên lặng nằm trong mộ. Trần Vọng đốt giấy tiền trước mộ ông, hứa sẽ chăm sóc tốt cho Hà Ngọc Liên, mỗi năm cũng sẽ cúng giỗ, coi như đã xong. Hắn vốn chẳng phải người đa cảm.

Khi trở lại khách đ**m, trước sau chưa đến một canh giờ, Vân Tiểu Yêu đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị hắn gọi dậy mở cửa: "Nhanh vậy?"

"Ừ." Trần Vọng đóng cửa lại rồi ôm lấy y.

Vân Tiểu Yêu dựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại.

Những tháng ngày qua, nhờ Trần Vọng dốc lòng chăm sóc, y không chỉ mập lên mà còn cao hơn trước. Trước kia thấp hơn Trần Vọng cả cái đầu, giờ thì đã tới ngang môi hắn, không còn là trái bí nhỏ phải ôm vào lòng mới chạm tai tới ngực nữa.

Sau khi mập lên, trông y càng thêm ngoan ngoãn đáng yêu. Trần Vọng trước đây chẳng biết mình có tiêu chuẩn chọn bạn đời nào, nhưng từ lúc để ý đến bé ngốc này, hắn hiểu ra tiêu chuẩn sinh ra là để bị phá vỡ.

Thấy y muốn ngủ tiếp, Trần Vọng hỏi: "Vậy tối khỏi ngủ?"

Vân Tiểu Yêu uể oải đáp: "Mệt mà."

Giọng mềm oặt, đúng là nũng.

Trần Vọng ôm cả người y lên, bế tới bên giường rồi đặt xuống: "Tối không ngủ được, mai lại không có sức đi đường."

Vân Tiểu Yêu ngáp: "Sao lại không ngủ được."

Trần Vọng hôn lên trán y, dịu dàng dỗ dành: "Về rồi ngủ, giờ đi đặt món ở tửu lâu đã."

"Được rồi."

Đợi món ăn làm xong rồi đưa tới y quán thì cũng vừa đúng giờ cơm tối.

Vân Tiểu Yêu rửa mặt tỉnh táo lại, rồi cùng Trần Vọng đi đặt món. Chọn tửu lâu gần y quán để tiện giao đồ, Trần Vọng đặt năm món một canh, trả trước một nửa, phần còn lại đợi xong sẽ thanh toán.

Bữa này xem như mời trước tiệc cưới, lão đại phu đại khái cũng hiểu nên không từ chối. Người nhà lão đại phu không ở y quán, thường ngày trừ ba đồ đệ thay phiên trực ban, ông đều về nhà. Hôm nay hai người đến, ông sai đại đồ đệ về báo, đêm nay ở lại y quán.

Vì hai người mời cơm, Lâm tiểu dược đồng và sư huynh vốn không trực ban hôm nay cũng ở lại.

Ăn uống no nê, hai người chuẩn bị về khách đ**m, lúc sắp đi thì Vân Tiểu Yêu bị lão đại phu gọi lại.

Y theo ông ra tiền đường dược đường, lão đại phu châm nến, lục lọi trong tủ thuốc, lấy ra hai bình sứ cổ dài chừng ba tấc, dùng một chiếc hộp gỗ khắc hoa hợp hoan cất kỹ, đẩy qua quầy cho Vân Tiểu Yêu: "Coi như lễ vật cưới của ta tặng ngươi."

Dù có hơi đường đột nhưng Vân Tiểu Yêu vẫn hỏi: "Cái này là gì ạ?"

Đã là thuốc thì phải hỏi kỹ cách dùng.

Trong ánh nến chập chờn, lão đại phu bất đắc dĩ nhìn y: "Mang về, đêm tân hôn lấy ra, đưa cho Trần Vọng, cậu ấy biết dùng."

"Ồ, cảm ơn lão tiên sinh."

"Đi đi, có dịp thì quay lại thăm."

"Ngài giữ gìn sức khỏe."

Vân Tiểu Yêu nhận hộp gỗ, đi tìm Trần Vọng.

Trần Vọng đang chờ y ngoài cửa.

Vân Tiểu Yêu xuống bậc đá đến bên cạnh hắn: "Đi thôi."

Trần Vọng không hỏi gì, chỉ nắm tay y.

Gần đến Trung thu, hoa quế nở rộ khắp thành, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ, gió lạnh thổi đưa mùi thơm khắp nơi. Đi được một lúc, sợ y lạnh, Trần Vọng liền khoác vai y, nửa ôm vào lòng.

Vân Tiểu Yêu hiểu ý hắn, nói: "Giờ ta khỏe nhiều rồi, không thấy lạnh."

"Ừ."

Trần Vọng vẫn cứ ôm.

Vân Tiểu Yêu không nói gì thêm, hai người trở về khách đ**m, Trần Vọng gọi nước nóng, sau khi tắm rửa thì đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng, Vân Tiểu Yêu đi mua ít đồ ăn, Trần Vọng đi dắt xe ngựa rồi đến y quán cáo biệt lão đại phu, tiếp đó đi tìm Vân Phú Sinh.

Lần trước họ đi theo con đường nối huyện Thanh Hà với huyện Lê, dù cũng là hướng nam, nhưng khoảng cách xa. Theo suy đoán của Trần Vọng, Vân Phú Sinh dắt díu cả nhà không thể đi xa được, khả năng cao là chỉ trong phạm vi có thể đến trong ba ngày đường.

Loại trừ như vậy, mục tiêu trở nên rõ ràng.

Nhưng cho dù thế, vùng nam huyện Thanh Hà, trong phạm vi ba ngày đường, ngoài huyện lỵ, các thôn xóm cũng phải đến mấy chục nơi, hai người chỉ có thể từng nơi một tìm kiếm.

Những chỗ quá nhỏ có thể bỏ qua, vì nhà chồng Vân Phú Sinh sống bằng nghề giết mổ, khả năng lớn là ở trấn hoặc thôn tương đối lớn.

Hai người bắt đầu từ huyện lỵ gần huyện Thanh Hà, rồi lần lượt tìm tới các thôn xóm, cứ thế mở rộng dần, nhưng vận khí không tốt, tìm suốt nửa tháng vẫn chưa có tin tức.

Dù vậy hai người cũng không nản lòng, để tìm người, họ còn thuê họa sĩ vẽ chân dung vợ chồng Vân Phú Sinh, hỏi miệng có thể không nhớ, nhưng nhìn hình thì chắc sẽ có chút ấn tượng.

Tìm người không dễ, dù Trần Vọng đoán là trong ba ngày đường, nhưng mỗi nơi đều phải tìm thì thời gian tiêu tốn cũng phải gấp mười, hai mươi lần.

Đến khoảng trung tuần tháng chín, hai người đã tìm đến vùng ngoài cùng của phạm vi ba ngày đường.

Suốt tháng qua, ăn gió nằm sương, thời tiết lại chuyển lạnh, Vân Tiểu Yêu khổ sở lắm mới dưỡng được ít thịt lại sụt hết, ngay cả Trần Vọng, dù hồn phách hòa hợp với thân xác cũng gầy đi thấy rõ.

Ban đêm, hai người ngủ trong miếu hoang, trước mặt là đống lửa, sau là cửa sổ vỡ vụn, bên ngoài là gió thu gào rít. Không phải lần đầu họ ngủ ngoài trời, không vào được thành hay không tìm được làng thì hoặc là ngủ trong xe, hoặc là trú tạm miếu hoang.

Ban đầu Vân Tiểu Yêu rất sợ, chỉ cần Trần Vọng khuất khỏi tầm mắt là y sẽ hoảng hốt, tình trạng này dù xảy ra nhiều lần cũng chẳng cải thiện được.

Nên lần này lại phải ngủ nơi hoang vu, từ khi trời tối Vân Tiểu Yêu đã ôm chặt cánh tay Trần Vọng, như thể muốn mọc vào người hắn.

Trần Vọng mặt không đổi sắc, như thể nơi họ không phải chốn hoang vắng tăm tối.

Trên đầu gối hắn đặt một tấm bản đồ, là bản đồ Lâm tiểu dược đồng tặng hôm trước, hắn luôn mang theo bên người. Ngón tay Trần Vọng chỉ vào một khu vực: "Chúng ta đang ở đây, là nơi xa nhất mà ta đoán tỷ ấy có thể đến. Nếu ở đây cũng không tìm được sẽ phải mở rộng phạm vi."

Vân Tiểu Yêu theo hắn suốt một tháng, cũng hiểu sơ sơ: "Chữ này là Thanh, còn bên cạnh là gì?"

"Nguyên."

"Quận Thanh Nguyên?"

"Ừ, mai chúng ta tới đó hỏi thử." Ngón tay hắn chỉ vào huyện Quất trên bản đồ.

Vân Tiểu Yêu lẩm bẩm: "Bọn mình đi xa thật."

"Tìm người không dễ." Giống như bóc hộp mù, biết người ở trong đó nhưng không rõ là cái nào.

"Ta nhớ nương, thẩm và Duẫn ca rồi."

Trần Vọng mỉm cười, thu bản đồ: "Ngủ thôi."

"Ừ."

Trần Vọng trải tạm ổ rơm, trên phủ áo khoác của hắn. Lo rằng họ không về sớm, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân lúc chuẩn bị hành lý đã gói cho họ chăn mền. Đừng thấy xe ngựa Tống Duẫn tặng trông đơn sơ, bên trong rất rộng, đầy đủ tiện nghi, hai người đã nhét đủ thứ vào trong.

Trần Vọng đắp chăn cho y, nhẹ nhàng vỗ cánh tay ru y ngủ. Chờ y ngủ rồi, Trần Vọng mới dùng dị năng tạo ra một lớp tường nước bao bọc quanh miếu hoang, khỏi phải canh gác cũng không lo nguy hiểm.

Giờ đã hoàn toàn dung hợp, hắn có thể tùy ý sử dụng dị năng, không còn tác dụng phụ nhưng vẫn chưa từng dùng trước mặt Vân Tiểu Yêu, vì thật khó mà giải thích.

Xong xuôi mọi việc, Trần Vọng thêm củi vào đống lửa, xác nhận lửa không gây cháy lan thì chui vào chăn ôm Vân Tiểu Yêu ngủ.

***

Huyện Quất thuộc quản hạt của quận Thanh Nguyên.

Quả là nơi phồn hoa náo nhiệt, bốn phương tám hướng đường xá chằng chịt, xe ngựa nối nhau không dứt. Mới canh ba mà đã đông nghịt người qua lại, tấp nập như nêm.

Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng chen trong dòng người, mỗi người cầm một bức họa của Vân Phú Sinh và Chu Như Hải, đi khắp nơi hỏi thăm.

Có người bảo chưa từng gặp, có người nói nhìn quen mắt, nhưng chẳng ai đưa ra được tin chắc chắn.

Hỏi bao nhiêu người vẫn không thu được manh mối, Vân Tiểu Yêu không khỏi cảm thán: "A tỷ đi xa ghê."

Đúng lúc đó, ông bán rau mà y vừa hỏi gọi với lại: "Tiểu huynh đệ, cậu nói hai người là từ huyện Thanh Hà đến à?"

Vân Tiểu Yêu nghe thấy, quét sạch ủ rũ, mắt lập tức sáng lên, quay đầu lại: "Phải, lão bá, ngài gặp a tỷ ta rồi ạ?"

Ông bán rau lắc đầu: "Ta chưa gặp, nhưng nghe tức phụ ta nói, đầu năm nay bên nhà mẹ nàng có mấy hộ chuyển tới từ huyện Thanh Hà."

"Là ở đâu vậy ạ?"

"Nhà mẹ đẻ của tức phụ ta ở thôn Trịnh Gia, ngoại ô phía đông huyện Quất, ngươi tới đó hỏi thử xem."

Vân Tiểu Yêu vội vã chắp tay: "Đa tạ lão bá!"

"Ây, đi đi, chúc ngươi sớm tìm được người thân."

Sau khi cảm ơn xong, Vân Tiểu Yêu vừa cất tranh vừa chạy đi tìm Trần Vọng.

Y hớn hở chạy đến bên hắn: "Có tin rồi!"

Trần Vọng nghe vậy cũng thở phào, việc mò kim đáy bể này thực quá mệt: "Ở đâu?"

"Ở thôn Trịnh Gia."

Thôn Trịnh Gia cách huyện Quất một đoạn, từ ngoại ô phía đông đi ra, men theo đại lộ chừng hai khắc thì thấy bên phải có con đường nhỏ rẽ vào, lại đi thêm một khắc nữa là thấy tấm bia đá ghi thôn Trịnh Gia.

Theo hướng tấm bia đi thêm trăm bước, tầm mắt bỗng mở rộng, như lạc vào chốn đào nguyên, một thôn trang yên tĩnh hiện ra trước mắt.

Thôn lúa ngô xen kẽ, tiếng gà tiếng chó vang lừng, những mái nhà ẩn sau cây hồng đỏ thắm, khói bếp vấn vít qua cành hồng, bay lên tận trời cao.

Bình Luận (0)
Comment