Hiện đang vào mùa hồng, trên những cây hồng cao lớn ở thôn Trịnh Gia, treo đầy những chùm quả xanh và vàng.
Thôn Trịnh Gia đông đúc, nhà cửa cách nhau bởi những con hẻm hẹp, cửa sổ sau sát với sân trước nhà bên cạnh, chỉ cần nói to chút là hàng xóm cũng nghe thấy. Nhà cửa xây không theo quy củ, sắp xếp lộn xộn, khó mà phân biệt phương hướng.
Thành ra hai người vừa đặt chân vào địa phận thôn đã phải tìm người hỏi đường.
Không phân biệt nam nữ già trẻ, Vân Tiểu Yêu liền xông lên hỏi đại một người: "Thẩm ơi, làm phiền hỏi chút ạ."
Đó là một phụ nhân trông còn lớn tuổi hơn cả Phương Thúy Trân, mặc váy màu đàn, khoác ngoài áo màu lan chi, tóc vấn khăn vải, tay xách giỏ có phủ vải, không rõ bên trong đựng gì. Bà ta nheo đôi mắt tam giác đánh giá hai người, nhướng mày: "Người ngoài à?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu, thật thà đáp: "Chúng ta từ huyện Thanh Hà tới, đang tìm người ạ."
Phụ nhân ồ một tiếng: "Trong làng đúng là có mấy hộ chuyển từ chỗ ấy đến, các người tìm ai?"
"Chu Như Hải với Vân Phú Sinh, thẩm có nghe qua không ạ?"
"Chu Như Hải..." Phụ nhân lặp lại cái tên rồi gật đầu: "Có ở đây."
"Thật ạ?" Vân Tiểu Yêu mừng rỡ, nôn nóng hỏi, "Họ ở chỗ nào? Phiền thẩm chỉ giúp."
Phụ nhân hỏi: "Họ là người thân nhà ngươi à?"
"Là tỷ ruột của ta."
Bà ta nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy có vài phần tương đồng, đặc biệt là đôi mắt và lông mày: "Đường trong thôn khó đi lắm, để ta dẫn các ngươi qua."
"Cảm ơn thẩm nhiều lắm ạ." Vân Tiểu Yêu quay đầu nhìn Trần Vọng.
Trần Vọng gật đầu, ra hiệu y cứ đi.
Phụ nhân dẫn họ vòng vo khắp làng, đến tận cuối làng mới chỉ vào một căn nhà lợp rơm rạ phía trước: "Chính là nhà đó."
Vân Tiểu Yêu vội cúi người cảm tạ.
Bà ta khoát tay: "Đi đi." Nói rồi quay về theo đường cũ.
Lúc này Vân Tiểu Yêu mới có thời gian nhìn quanh. Căn nhà cỏ phía trước không gần thôn cũng chẳng gần chợ, bên cạnh chỉ có một hộ làm hàng xóm, trước cửa là cánh đồng rộng lớn, vườn rau, ruộng đậu, ruộng lúa nối liền nhau thành một mảng, kéo dài đến chân núi. Mà cuối đồng là rặng núi rợp sắc lá đỏ của rừng phong.
Căn nhà rách nát, có dấu vá víu, hẳn là sau khi chuyển tới, Vân Phú Sinh mới sửa sang tạm.
Biết được người cần tìm đang ở ngay trước mắt, Vân Tiểu Yêu lại đâm ra chùn bước.
Y nhớ a tỷ, nhưng càng sợ a tỷ sống không tốt.
Cuộc đời Vân Phú Sinh, mười sáu năm đầu ở nhà mẹ đẻ bị cha ruột hành hạ, gả vào Chu gia lại bị mẹ chồng ức h**p suốt bảy năm. Cha hung ác, mẹ nhu nhược, huynh đệ xem thường, cha mẹ chồng khắt khe, may mắn duy nhất là có phu quân thương yêu.
Đôi lúc Vân Tiểu Yêu thấy a tỷ mình giống như tương lai của chính y, có khi còn bi thảm hơn — vì chưa chắc y gặp được một trượng phu yêu thương mình.
Nhưng vận mệnh như sóng biển, chưa đến phút cuối ai biết nó là dữ hay lành.
Giống như y từng nghĩ mình sẽ chết dưới đòn roi của Vân Lai Phúc, lại không ngờ được cứu bởi lòng trắc ẩn của Trần Vọng.
Mà người từng mềm lòng ấy giờ đang bên cạnh y, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Ta nhớ a tỷ quá."
Trần Vọng mỉm cười, nắm lấy tay y: "Đi thôi."
Hai người vòng ra phía trước, thấy có một dáng người quen thuộc đang quay lưng trong sân. Vân Tiểu Yêu vừa nhìn thấy liền khựng lại: "A tỷ ơi!"
Người trong sân đúng là Vân Phú Sinh, nàng vừa giặt xong đồ, đang phơi. Nghe thấy tiếng gọi, cứ tưởng mình nghe nhầm, rồi lại nghe thêm một tiếng, lần này rõ ràng hơn, giống như tiếng gọi trong mơ hóa thành thật.
"A tỷ ơi, là Tiểu Yêu nè!"
Bõm — quần áo ướt rơi xuống thau, nàng giật mình quay lại, thấy bóng dáng thân quen đứng ngoài sân, nhất thời không dám tin: "Tiểu Yêu?"
"A tỷ ơi!" Vừa thấy người, Vân Tiểu Yêu không kìm được nữa, lao vào lòng nàng òa khóc.
"Tiểu Yêu, sao đệ..." Vân Phú Sinh quá đỗi kinh ngạc, nàng không dám tin đệ đệ ngày đêm nhớ thương lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Vân Tiểu Yêu vừa khóc vừa gào: "Ta tưởng sẽ không bao giờ tìm được a tỷ nữa."
Vân Phú Sinh cũng ôm lấy đệ đệ mà khóc, một hồi lâu trong sân chỉ vang tiếng chị em đoàn tụ.
Trần Vọng không lại gần, chỉ khoanh tay đứng ngoài nhìn. Bé ngốc nhỏ này kỳ thực không phải người thích khóc, lúc bị Vân Lai Phúc đánh gần chết còn không rơi một giọt nước mắt. Một kẻ nhát gan sợ phiền như vậy, thực ra nội tâm lại vô cùng cứng cỏi.
Trần Vọng vẫn nhớ lần đầu y khóc là vì chính hắn lỡ lời.
Suốt một tháng qua, dù không nản chí, Trần Vọng biết trong lòng y luôn lo: lo không tìm được Vân Phú Sinh, lo a tỷ xảy ra chuyện, lo mình đến trễ. Y luôn đè nén cảm xúc, hôm nay rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Cho nên Trần Vọng không can thiệp, để họ trút hết.
Mãi một khắc sau, hai người mới dần bình tĩnh.
Vân Phú Sinh lấy tay lau nước mắt cho đệ đệ, giọng khàn khàn: "Sao đệ biết ta ở đây?"
Vân Tiểu Yêu sụt sịt: "Còn a tỷ sao đi được đến đây?"
"Chuyện dài lắm." Vân Phú Sinh cười nhẹ, rồi mới quay sang nhìn Trần Vọng, nhận ra sau một hồi mới cất tiếng: "Ngươi là Trần Vọng?"
Trần Vọng gật đầu, buông tay, đứng nghiêm: "Phú Sinh tỷ."
"Ta suýt nhận không ra." Nàng cười nói.
Trần Vọng cũng khẽ cười.
Vân Phú Sinh giống mẹ, nên lại càng giống Vân Tiểu Yêu, đặc biệt là đôi mắt. Trần Vọng nghĩ dù không có y chỉ, hắn cũng nhận ra được.
"Vào ngồi đi." Vân Phú Sinh lúc này mới nhớ mời hai người vào.
Vân Tiểu Yêu thấy căn nhà rách nát gần như không có gì, hỏi: "Tỷ phu với Minh Nhi đâu rồi?"
"Cha nó đi làm, thằng nhỏ đi chơi."
Minh Nhi chính là Chu Tuệ Minh, con trai họ.
Nhà lụp xụp, chứa ba người đã chật nên không có phòng khách, chỉ có thể dẫn vào buồng trong. Vân Tiểu Yêu không để ý, Trần Vọng thì từ chối.
Dù sao hắn là nam nhân, Vân Phú Sinh cũng không ép, chỉ dọn ghế nhỏ cho hắn ngồi. Nàng rót nước cho hai người, lúc họ uống, ngồi xuống trước mặt Vân Tiểu Yêu, ngắm y.
Một lúc sau mới nói: "Đệ mập lên rồi."
"Ừ, là nhờ Liên thẩm và Trần Vọng chăm sóc."
Nghe y nhắc đến, nàng mới dám hỏi: "Nhà mình xảy ra chuyện gì vậy?"
Vân Tiểu Yêu im lặng, y không muốn kể việc Vân Lai Phúc hành hạ mình, nhưng không nói thì Phú Sinh cũng đoán được nên đành kể hết.
Quả nhiên Vân Phú Sinh tức giận, mặt đỏ bừng: "Đôi gian ác ấy, chỉ bị giam nửa năm là quá nhẹ." Nàng vốn chẳng thân gì với cha và nhị đệ mình, trong lòng cũng đầy oán hận.
Vân Tiểu Yêu cầm chén bằng một tay, tay kia gãi nhẹ tay nàng: "Không sao rồi, giờ ta với nương sống không tệ, sau này cũng không gặp lại họ, giận nữa cũng vô ích."
Phú Sinh nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vỗ: "Đệ với Trần Vọng giờ là..."
Vân Tiểu Yêu liếc sang Trần Vọng đang ngồi ngoài cửa, rồi gật đầu: "Bọn ta sắp thành thân."
"Vậy cũng tốt." Phú Sinh cười, "Trước kia không biết nhân duyên đệ là hắn, nếu biết sớm đã đưa đệ sang, khỏi bị hành hạ."
Vân Tiểu Yêu nghe mà chỉ im lặng — vì dù có đưa sang cũng vô ích, người tốt với y không phải Trần Vọng năm xưa.
"Còn a tỷ thì sao? Công công bà bà và đại bá của Minh Nhi đâu?"
Phú Sinh im một lúc, thở dài: "Xảy ra chuyện, hai người theo đại ca đại tẩu rồi."
Vân Tiểu Yêu hiểu ra: "Là họ bắt nạt a tỷ phải không?"
"Phân gia rồi, không nói chuyện cũ nữa, giờ chúng ta cũng ổn."
Vân Tiểu Yêu bực bội: "Ổn chỗ nào? Hai lão ấy lòng thiên vị từ đầu đến chân."
Việc nhà họ Chu thiên vị con trưởng ai cũng biết. Cha Chu là đồ tể, tích được ít gia sản, sau nhờ giúp con trưởng cưới con gái họ Trần giàu có, ngày càng phát đạt. Chu Như Hải lại vì cưới Vân Phú Sinh mà bị chán ghét, mẹ chồng soi mói, việc nhà toàn rơi vào tay nàng.
Vân Tiểu Yêu đoán, trên đường đi hai lão thấy nàng là gánh nặng, muốn ép Chu Như Hải hưu nàng, không được nên đòi phân gia.
Lúc họ còn ở Thanh Khê thôn, chuyện này đã lan ra rồi.
"Không nói nữa, đói rồi chứ? A tỷ nấu chút gì cho ăn."
Vân Tiểu Yêu không đáp, chỉ đi theo vào bếp.
Nhà bếp cũng đầy vết vá, bếp lò sứt mẻ được trát bùn vàng, màu loang lổ. Vân Tiểu Yêu thấy nàng múc gạo trong hũ, nghe tiếng ống tre cào đáy, chắc cũng gần hết.
Y nhìn tất cả, lòng chua xót.
Phân gia thì tốt thật, nhưng hai lão Chu gia thiên vị, chắc chẳng cho thứ gì. Chu Như Hải vì vợ mà phân gia, ba người tới nơi lạ, không biết chịu bao nhiêu khổ mới yên ổn được.
Vân Tiểu Yêu xót xa, chẳng nỡ nhìn nữa, len lén bước ra ngoài.
Trần Vọng vẫn quan sát y, thấy y khóc đi ra, liền đứng lên: "Sao lại khóc nữa rồi?"
Vân Tiểu Yêu nhào vào lòng hắn.
Trần Vọng thấy y lau nước mắt vào người mình, cũng chẳng ngăn: "Đừng khóc nữa."
Y nức nở: "Ta với nương may ra còn gặp được huynh với thẩm, chứ a tỷ, a tỷ chỉ có mỗi tỷ phu..."
Trần Vọng khẽ thở dài: "Giờ thì có em và Trân di rồi."
"Trần Vọng, ta thấy khó chịu quá."
Trần Vọng ngước nhìn về phía bếp, chắc chắn Phú Sinh chưa ra ngay mới nâng mặt y lên, hôn lên mắt: "Đừng khóc, ta xót lắm." Hai mắt cũng sưng lên rồi.
Vân Tiểu Yêu lau nước mắt: "Huynh còn bao nhiêu bạc?"
"Muốn dùng à?"
"Cho ta mượn chút được không? Mai mốt ta trả."
"Em nói ta nghe đã có chuyện gì được không?"
Vân Tiểu Yêu nói gọn: "A tỷ bảo phân gia rồi, cha mẹ chồng theo đại ca đại tẩu, ta nhìn bếp thấy chẳng còn gì, sợ nay vì mời tụi mình, mai phải ăn cháo rau dại."
"Thế thì cho bạc cũng không bằng cách này: đưa họ về thôn Tống Gia, rồi em với Trân di khuyên thêm, để họ ở lại luôn. Dù sao đâu cũng là bắt đầu lại, ở Tống Gia còn có em với Trân di giúp đỡ."
"Được không?"
"Được, miễn là họ đồng ý."
"Vậy nghe huynh." Vân Tiểu Yêu lùi khỏi lòng hắn, lấy túi tiền trong lòng mình ra đưa cho hắn: "Huynh nhớ đường chứ?"
Trần Vọng hiểu ý, nhận lấy, móc một thỏi bạc vụn, còn lại trả lại y: "Đừng chạy lung tung, đợi ta về."
Vân Tiểu Yêu dạ một tiếng, kiễng lên hôn vào cằm hắn.