Dưới lớp sương mỏng của đồng ruộng sáng sớm, từng bóng dáng lờ mờ của đàn trâu như những cánh hạc ung dung giữa trời đất.
Gần đó, đầu ngọn cỏ lấp lánh những giọt sương đọng, xanh biếc như thể sắc xanh bị đông cứng lại. Bánh xe lăn qua con đường đất, lỡ tay làm vỡ lớp "băng", sương sớm run rẩy thấm xuống đất.
Bánh xe quay vòng, xe ngựa phát ra tiếng ọp ẹp chịu tải.
Quả thật quá nặng, trên xe không chỉ có bốn người lớn một đứa nhỏ mà còn chất đầy hành lý. Bọn họ dự định đến huyện thành thuê thêm một chiếc xe nữa.
Trời sau Trung thu đã bắt đầu lạnh, sang tháng Chín, cái lạnh mỗi ngày một tăng. Cả nhà phải xuất phát từ sớm, ai nấy đều quấn áo dày để chống lại khí lạnh.
Trong xe đã chật kín người và đồ đạc, không có chỗ cho Vân Tiểu Yêu nên y ngồi cùng Trần Vọng ở ngoài, còn trong xe là gia đình ba người Vân Phú Sinh.
Lúc ra ngoài, Vân Tiểu Yêu mang theo một túi nước, mở nắp ra đưa cho Trần Vọng: "Uống chút đi cho ấm người." Bên trong là nước nóng y đã pha sẵn từ sáng, vừa đúng độ để uống.
Trần Vọng cầm lấy bằng một tay, uống hai ngụm rồi đưa lại cho y: "Lạnh thì vào trong ngồi đi."
"Không lạnh." Vân Tiểu Yêu cúi đầu, cẩn thận đậy nắp lại.
Trần Vọng liếc nhìn, thấy môi dưới bên trái của y có một vết thương nhỏ.
Chính là đêm qua hắn không khống chế được lực cắn, khiến y đau đến phát khóc, sau đó còn giận dỗi không cho hắn hôn nữa.
Trần Vọng hỏi: "Còn đau không?"
Vân Tiểu Yêu lập tức trừng hắn: "Không được nói!"
Trần Vọng bất đắc dĩ, cái thói phủ nhận sự thật này không biết y học của ai. Trong xe hai người lớn, một đứa bé năm tuổi, ai mà không nhìn ra vết thương kia là do đâu?
Sáng nay ánh mắt trêu chọc của Chu Như Hải đã nói rõ tất cả.
Thôi thì chiều theo ảo tưởng tự an ủi của Vân Tiểu Yêu vậy.
Duẫn xe đến Cúc huyện, mọi người chia nhau làm việc.
Chu Như Hải đi xin nghỉ với quản sự, Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh đưa Chu Tuệ Minh đi mua đồ cần cho đường đi, còn Trần Vọng đến nha hành thuê xe.
Nửa canh giờ sau, ba người Vân Tiểu Yêu gặp lại Trần Vọng ở cổng thành. Hắn đánh xe đi trước, theo sau là một xe nữa.
Thấy mọi người, Trần Vọng dừng xe, sắp xếp cho nhà Vân Phú Sinh ngồi xe sau.
Ổn thỏa xong, Vân Tiểu Yêu quay lại ngồi xe cùng Trần Vọng. Vừa ngồi ổn, Trần Vọng đã vung roi cho ngựa chạy.
Họ phải đến một trấn nhỏ trước khi mặt trời lặn.
Từ Cúc huyện về Lê huyện mất bốn ngày xe ngựa, mà trời lạnh, có trẻ con nên phải tránh ngủ dọc đường, cố gắng trở về càng sớm càng tốt.
Dù suốt dọc đường không dừng lại mấy, nhưng mãi đến hoàng hôn ngày hai mươi tháng Chín, họ mới tới một thôn nhỏ cách Lê huyện hai mươi dặm.
Tối đó họ nghỉ tạm nhà dân, chờ sáng mai tiếp tục về Tống gia thôn.
Giữa trưa ngày hai mốt tháng Chín, xe ngựa tiến vào đường nhỏ dẫn đến Tống gia thôn.
Trở lại nơi xa cách gần hai tháng, lòng Vân Tiểu Yêu dâng trào cảm giác nhớ quê hương khó tả. Rõ ràng y mới đến đây hơn hai tháng.
Trần Vọng đánh xe về nhà, càng gần đến nhà thì càng gặp nhiều người quen.
Ai cũng biết họ đi tìm người thân, thấy quay về còn mang theo một xe sau, đều vui mừng chúc mừng.
Chào hỏi dọc đường mãi đến tận cổng, người đầu tiên phát hiện ra họ lại là Tống Tụng. Bé ngồi ở cửa nhà chơi khóa Lỗ Ban, nghe tiếng xe liền ngẩng đầu nhìn, thấy là Vân Tiểu Yêu, lập tức đứng bật dậy, khóa rơi lả tả: "Tiểu Yêu ca ca!"
Trần Vọng sợ bé chạy ra, vội ghìm cương ngựa. Vân Tiểu Yêu nhảy xuống xe, vòng qua đầu xe đến đón: "Tiểu Tụng, lâu rồi không gặp."
Tống Tụng nghiêng đầu như đang suy nghĩ về cụm lâu rồi không gặp: "Tiểu Yêu ca ca, ca còn biết quay lại à?"
Vân Tiểu Yêu bật cười, chắc học từ miệng Tống Duẫn rồi: "A phụ đệ đâu?"
"Tiểu Tụng đói bụng, a phụ đi nấu cơm."
Thằng bé vẫn đáng yêu như thế, Vân Tiểu Yêu cười híp mắt dụi trán vào ngực nó, Tống Tụng biết là đang chơi, liền cười khanh khách.
"Cữu cữu ơi, đây là ai ạ?" Chu Tuệ Minh không biết từ lúc nào đã xuống xe đứng phía sau Vân Tiểu Yêu.
Y đặt Tống Tụng xuống, kéo Tuệ Minh lại: "Tiểu Tụng, đây là cháu trai ta – tên là Chu Tuệ Minh, sau này gọi là Minh ca ca nhé."
Tống Tụng nghiêng đầu nhìn Minh ca ca cao hơn mình hẳn, rồi gật đầu: "Minh ca ca."
Vân Tiểu Yêu lại nói với Chu Tuệ Minh: "Minh nhi, đây là con trai của bằng hữu cữu cữu, tên là Tống Tụng."
Chu Tuệ Minh nhìn Tống Tụng rồi nhìn Vân Tiểu Yêu: "Đẹp ghê."
Vân Tiểu Yêu vỗ lưng bé: "Gọi đệ đệ đi."
"Chào đệ đệ."
"Chào ca ca."
Tống Duẫn nghe tiếng ra ngoài, vừa lau tay vừa đi: "Về rồi à."
"Duẫn ca."
"Đi đường thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, trong nhà vẫn ổn chứ?"
"Ổn cả." Tống Duẫn mỉm cười, cúi nhìn Chu Tuệ Minh: "Cháu ngoại của ngươi à?"
"Ừ, Minh nhi, chào Duẫn cữu cữu đi."
Chu Tuệ Minh chắp tay ấp lễ: "Ra mắt Duẫn cữu cữu ạ."
"Ngoan lắm." Tống Duẫn đỡ dậy, xoa đầu bé, bảo Vân Tiểu Yêu: "Nhìn giống ngươi thật, quả đúng là cháu giống cữu."
Vân Tiểu Yêu đáp: "Vì ta giống a tỷ."
Tống Duẫn từng xem tranh vẽ của Vân Phú Sinh, lúc đó là do Tống Lãng mời họa sư đến vẽ: "Đường đi vất vả, ngươi về nghỉ trước đi, lát nữa ta sang."
"Ừm." Vân Tiểu Yêu liền dẫn Chu Tuệ Minh về trước.
Lúc này Trần Vọng đã đưa cả nhà vào, Vân Tiểu Yêu và Chu Tuệ Minh vừa bước vào thì thấy Phương Thúy Trân đang ôm chặt Vân Phú Sinh mà khóc nức nở.
Hai mẹ con ôm nhau khóc thảm thiết.
Vân Tiểu Yêu nói với Tuệ Minh: "Minh nhi, chào ngoại tổ mẫu đi."
Chu Tuệ Minh lập tức chạy đến: "Ngoại tổ mẫu!"
Phương Thúy Trân nghe thấy tiếng gọi liền buông Vân Phú Sinh ra, cố nén nước mắt.
Vân Tiểu Yêu thấy họ đã bình tĩnh, liền đi dỡ đồ trên xe xuống. Đồ trên xe chủ yếu là hành lý và chăn đệm của họ, ngoài ra còn có chút lễ vật mua dọc đường về tặng mọi người trong nhà – giúp đỡ nhiều như vậy, không thể tay không.
Trong phòng khách, Trần Vọng đang mời trà cho phu xe thuê ngoài, sau khi người ta uống xong thì thanh toán tiền cho về.
Phương Thúy Trân ôm Chu Tuệ Minh, nói chuyện với Vân Phú Sinh. Chu Như Hải cũng ngồi cạnh.
Hà Ngọc Liên bận rộn chuẩn bị cơm nước.
Vân Tiểu Yêu đặt đồ xong liền đến giúp: "Thẩm, để con làm."
Hà Ngọc Liên vừa trộn thịt với dầu, muối và bột khoai đỏ, vừa nói: "Con nghỉ đi, đường xa vất vả, để ta làm."
"Đường xa toàn Trần Vọng đánh xe, con không mệt."
"Vậy thì đi chơi với Tiểu Vọng đi." Hà Ngọc Liên không cho đụng tay, "Nhìn con kìa, gầy đi rồi."
Vân Tiểu Yêu thấy không xin được đành tính lén rửa nồi.
Hà Ngọc Liên vội kéo y lại: "Con sợ không có việc làm chắc? Nghe lời thẩm, đi nghỉ đi."
Vân Tiểu Yêu đành rút lui khỏi bếp.
Ngoài sân, Phương Thúy Trân và gia đình Vân Phú Sinh còn ngồi dưới hiên, y lại gần: "Nương, con đi dọn phòng, lát ăn xong còn để Minh nhi ngủ trưa."
"Ừ."
Phòng Vân Tiểu Yêu dọn là phòng cũ của y. Từ sau khi có hôn thư với Trần Vọng, y không ngủ ở đây nữa nên đồ đạc cũng không còn nhiều.
Y gom hết quần áo sang phòng Trần Vọng, nhét vào tủ đồ hắn, bắt đầu chiếm lĩnh lãnh thổ. Tủ có sáu ngăn, mỗi ngăn có thể để hai bộ đồ gấp gọn. Trần Vọng dùng hai ngăn, Vân Tiểu Yêu xếp đồ mình vào ngăn ba.
Nhưng xếp xong lại thấy không vừa mắt, liền dồn hết đồ của Trần Vọng trong một ngăn, ngăn còn lại để đồ mình – như thế nhìn mới thuận mắt.
Y hài lòng đóng tủ lại.
Đúng lúc đó Trần Vọng bước vào, chắc là mệt rồi, vừa duỗi tay vừa đi vào.
Vân Tiểu Yêu nhìn thấy liền nói: "Để ta bóp vai cho huynh."
"Ừm." Trần Vọng đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh bàn.
Vân Tiểu Yêu thấp hơn hắn, chỉ có thể đứng cạnh mà bóp vai. Trần Vọng mỗi ngày đều cầm dây cương và roi đánh xe , nay được nghỉ, mệt mỏi liền ùa đến.
Vân Tiểu Yêu vừa bóp vừa hỏi: "Có đau không?"
Trần Vọng cười khẽ: "Lực của em bóp còn chẳng khác gì lúc chọc ngực ta."
Vân Tiểu Yêu nghe hắn chê liền dùng sức: "Giờ thì sao?"
Trần Vọng nghĩ, kiểu này chắc lát nữa y mệt nằm bẹp trước mà mình thì vẫn chẳng đỡ mỏi, "Thôi đùa thôi, cứ như ban nãy là được."
Vân Tiểu Yêu tức, đấm nhẹ hắn: "Sao huynh hư thế?"
"Ừ, ta hư. Lên trên chút nữa."
Vân Tiểu Yêu làm theo, ngón tay đặt đúng động mạch đang đập đều của hắn.
Trần Vọng cổ cao, đường gân nổi rõ, da thịt dưới ngón tay y tràn đầy sức sống. Vân Tiểu Yêu dùng ngón cái xoa bóp sau gáy hắn, một lúc sau lại ngừng tay, rồi như trúng tà, cúi đầu hôn lên gáy hắn.
Trần Vọng cứ tưởng y mệt rồi, định bảo thôi đừng bóp nữa, thì sau gáy đã bị một thứ mềm mại chạm vào.
Tim hắn lập tức đập loạn.
Còn Vân Tiểu Yêu thì choàng tỉnh, biết mình vừa làm gì, hoảng hốt lùi lại.
Trần Vọng quay người, nhìn y chằm chằm.
"Ta..." Đối diện ánh mắt ấy, Vân Tiểu Yêu còn hoảng hơn.
Trần Vọng nuốt nước bọt, giọng trầm xuống: "Nếu ta không hiểu nhầm, thì người bị ăn đậu hũ là ta."
Vân Tiểu Yêu cứng đờ, không dám nhìn hắn.
Trần Vọng đứng lên. Vân Tiểu Yêu giật nảy mình, rồi làm điều dại dột nhất – chạy lên giường.
Chắc cái tính nhát như chim cút lại phát tác, tưởng chui vào chăn là an toàn.
Vừa trùm kín mình, Trần Vọng đã đè lên.
Trọng lượng đó khiến Vân Tiểu Yêu suýt bật ngửa, nhưng y không dám buông tay. Y tuy ngốc nhưng linh cảm nhạy bén – chỉ cần thả tay, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Y túm chăn chắn trước ngực, nhưng sức y không chống nổi hắn, chăn bị lột, cằm bị giữ, rồi một nụ hôn mạnh mẽ ập tới...