Sợi dây buộc áo ngoài của Vân Tiểu Yêu chẳng biết bị Trần Vọng tháo ra từ khi nào, giờ đã lỏng lẻo vắt hờ trên người, lớp áo lót màu trắng cũng bị Trần Vọng kéo lệch sang một bên, để lộ bờ vai tròn trịa. Làn da trắng mịn điểm vài vết đỏ hồng, trông chẳng khác nào những cánh mai rơi trên nền tuyết.
Vân Tiểu Yêu cảm thấy uất ức vô cùng. Y chỉ hôn nhẹ lên gáy Trần Vọng một cái, vậy mà bị hắn đè xuống giường "cắn" suốt gần nửa canh giờ.
Môi y vừa đỏ vừa sưng, đau rát bỏng rát, đặc biệt là bên ngực phải, đoán chừng còn bị Trần Vọng cắn rách da. Ấy thế mà thủ phạm lại còn cách một lớp áo mỏng mà tiếp tục làm loạn.
Vân Tiểu Yêu bị hắn trêu đến mức vừa bực vừa nóng, liền nghiến răng, đưa tay luồn vào búi tóc của Trần Vọng, mạnh tay nâng đầu hắn lên: "Đủ rồi đấy."
Trần Vọng không nói một lời, nắm cằm Vân Tiểu Yêu rồi lại cúi đầu hôn xuống.
Vân Tiểu Yêu đau quá mà bật khóc.
Trần Vọng buông ra, chuyển sang hôn mắt y: "Sau này không có chuẩn bị tâm lý thì đừng trêu chọc ta."
Vân Tiểu Yêu nước mắt lã chã: "Tâm lý gì chứ?"
Trần Vọng chống tay ngồi dậy, trong mắt ánh lên hai ngọn lửa: "Chuẩn bị cho chuyện tuỳ ta làm."
Vân Tiểu Yêu tội nghiệp hỏi lại: "Như vậy còn chưa đủ à?"
"Chưa đủ. Giờ ta chỉ muốn..." Trần Vọng cúi đầu ghé sát tai y, khẽ thốt hai chữ, "Động phòng."
"Huynh..." Vân Tiểu Yêu sững sờ đến nỗi quên cả khóc. Y không biết chính xác động phòng là làm gì, nhưng nghĩ chắc giống lần ở phòng tắm – ngoài hơi thở nóng rực của Trần Vọng thì điều y nhớ rõ nhất là... đau, "Không muốn."
"Hử?"
Vân Tiểu Yêu cúi mắt, khẽ nói: "Không muốn động phòng."
Trần Vọng hỏi: "Tại sao?"
"Đau..."
Trần Vọng quả quyết: "Không đau đâu."
Vân Tiểu Yêu không tin: "Huynh xuống đi."
Trần Vọng nhìn y một lúc mới nằm xuống bên cạnh. Vân Tiểu Yêu ngồi dậy, tự mình mặc lại quần áo bị hắn làm loạn.
Trần Vọng nằm đó, gối đầu lên tay, nhìn y mặc đồ mà chẳng nói câu nào: "Không tin ta à?"
Vân Tiểu Yêu không hiểu sao hắn lại đoán được, rõ ràng mình không để lộ cảm xúc gì. Nhưng Trần Vọng luôn thấu rõ lòng y.
Y nghĩ, nếu nói lần trước đau lắm thì thể nào Trần Vọng cũng cảm thấy mất mặt.
Thôi thì... hỏi Tống Duẫn xem sao: "Không có. Huynh đi múc nước đi, ta muốn rửa mặt."
Trần Vọng nhướng mày, cũng ngồi dậy, nhìn y chằm chằm: "Muốn đi hỏi Tống Duẫn?"
Vân Tiểu Yêu kinh ngạc: "Sao huynh biết?!"
Trần Vọng bật cười: "Cứ đi hỏi đi."
Vân Tiểu Yêu ngờ vực. Trần Vọng chẳng lẽ lại rộng lượng đến vậy, không ngại để người khác biết mình có thể... không được?
Thực ra hắn chỉ hiểu nửa chừng, nhưng cũng chẳng ngại. Hắn thấy nhờ Tống Duẫn chỉ dạy cho bé ngốc này một khóa vỡ lòng cũng tốt, dù sao lần ở phòng tắm, y cũng khóc dữ lắm.
Hắn mang một chậu nước ấm vào, vắt khăn lau mắt cho Vân Tiểu Yêu. Nhưng nhìn bộ dạng y bây giờ, trừ Chu Tuệ Minh, ai cũng biết hai người trong phòng đã làm gì rồi.
Trần Vọng chẳng lấy làm xấu hổ. Thích một người và muốn thân mật với người đó, điều ấy quá đỗi bình thường.
Còn Vân Tiểu Yêu, mấy người lớn cũng sẽ không nói trắng ra trước mặt y đâu.
Quả nhiên, trong bữa cơm, mọi người nhìn thấy môi Vân Tiểu Yêu sưng đỏ, ai nấy đều có biểu cảm khó tả.
Chu Như Hải và Hà Ngọc Liên thì nhìn về phía Trần Vọng – một người ánh mắt như thể nói "Ngươi ghê thật", người kia thì như đang mắng "Cầm thú!"
Phương Thuý Trân và Vân Phú Sinh thì nhìn Vân Tiểu Yêu, trong mắt hiện rõ vẻ xót xa lẫn vui mừng, kiểu "Con ta lớn thật rồi..."
Mà nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên Trần Vọng làm đến mức này. Hắn hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn, đều tại bé ngốc nhà hắn quyến rũ quá.
Hôn sau gáy – trò này đúng là trí mạng.
Chiều tối, Tống Duẫn sang chơi, Vân Tiểu Yêu giới thiệu để hắn gặp mặt vợ chồng Vân Phú Sinh.
Vân Phú Sinh nhìn ca nhi đẹp như tiên giáng trần này, không nhịn được cảm thán: Tống gia thôn quả là nơi sơn thanh thủy tú.
Phụ nữ và ca nhi nói chuyện với nhau, hai người đàn ông cũng không tiện ngồi lâu, Trần Vọng và Chu Như Hải bèn về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người trò chuyện chừng nửa canh giờ, Tống Tụng ngủ dậy tìm a phụ, Vân Tiểu Yêu mới lấy cớ đưa quà về cho Tống Duẫn.
"Duẫn ca, ta đi ngang Quất huyện, thấy mấy thứ này cũng hay nên mua ít mang về cho ngươi nếm thử."
Tống Duẫn đang bế đứa nhỏ mới ngủ dậy, bé còn đang dụi dụi vào vai a phụ làm nũng: "Cảm ơn ngươi."
"Không có gì, để ta mang vào giúp ngươi."
Tống Duẫn gật đầu.
Vân Tiểu Yêu giúp hắn xách đồ về nhà. Trong sân, Tống Duẫn đặt Tống Tụng xuống đất cho bé tiếp tục chơi khóa Lỗ Ban, rồi kéo Vân Tiểu Yêu ra góc sân: "Ngươi và Trần Vọng đã... viên phòng rồi?"
"Gì... gì cơ?" Vân Tiểu Yêu lắp bắp.
Tống Dẫn hạ giọng: "Còn giả ngốc với ta? Ngươi nhìn cái miệng bị hắn gặm thành thế kia..."
"Không..." Vân Tiểu Yêu định chối, nhưng trước ánh mắt ngươi tiếp tục bịa đi của Tống Duẫn, không nói nổi nữa.
Hai người đã ký hôn thư, có chuyện ấy cũng là chuyện chính đáng. Huống chi Trần Vọng là một nam tử trẻ trung khỏe mạnh, sống chung một phòng mà không động tâm thì mới là lạ.
Tống Duẫn: "Ngươi đợi chút, ta có thứ này đưa cho ngươi." Hắn tiện tay cất luôn mấy món quà Vân Tiểu Yêu tặng vào nhà.
Vân Tiểu Yêu đứng đợi ngoài sân, một lúc sau Tống Duẫn cầm ra một quyển sách bìa xanh, dúi vào tay y: "Cầm về mà đọc kỹ. Chuyện trong phòng, cả hai đều phải vui vẻ thì mới tốt."
"Gì thế này?" Vân Tiểu Yêu định mở ra xem thì bị Tống Dẫn đè tay lại, còn nháy mắt ra hiệu: "Về phòng hãy coi, lén lén thôi."
Vân Tiểu Yêu lúng túng: "Ta không biết chữ..."
"Không sao, toàn là tranh minh họa, nhìn một cái là hiểu." Tống Duẫn nói chắc như đinh đóng cột.
Quả thật thần kỳ. Nhìn hình là hiểu... Vân Tiểu Yêu nghĩ nghĩ rồi cất đi: "Đa tạ."
"Khách sáo gì chứ." Tống Duẫn nhướng mày, nhìn bộ dạng đơn thuần của y mà lại nghi ngờ chẳng lẽ mình nghĩ sai? Nếu Trần Vọng không phải là Liễu Hạ Huệ, giờ đã làm tới mức ấy, sao lại còn chưa viên phòng? Chẳng lẽ đợi tân hôn?
"Ngươi và Trần Vọng sắp thành thân rồi, dạo này lo chuẩn bị kỹ vào, có gì cần giúp thì cứ nói với ta."
"Ừm."
Vân Tiểu Yêu ở lại chơi một lát rồi mang sách về. Y nhớ lời Tống Duẫn, không để ai ngoài mình và Trần Vọng thấy nên lén lén lút lút mang về phòng.
Lúc đó Trần Vọng cũng vừa tỉnh, nhưng còn nằm nướng chưa muốn dậy.
Vân Tiểu Yêu vừa vào đã định giấu sách, Trần Vọng nhìn thấy, hỏi: "Em cầm cái gì vậy?"
Vân Tiểu Yêu thành thật: "Duẫn ca đưa."
Trần Vọng chìa tay: "Đưa ta xem."
Vân Tiểu Yêu đưa sách tới, hắn mới lật ra vài trang đã bật cười, hóa ra Tống Duẫn cũng "lắm chiêu" đấy.
Xem sơ rồi gập sách lại: "Hắn nói gì?"
Vân Tiểu Yêu thuật lại lời dặn phòng the phải đôi bên vui vẻ mới hay, rồi cũng tò mò: "Cho ta xem với."
Trần Vọng vỗ vỗ giường, đợi Vân Tiểu Yêu ngồi xuống mới đưa cho.
Vân Tiểu Yêu rất tin hai người họ, nhưng khi mở sách ra, niềm tin ấy lập tức lung lay dữ dội. Ban đầu y còn chưa hiểu, vì hai trang đầu khá ẩn dụ. Một phòng nhỏ, rèm mỏng buông lơi, hương khói lượn lờ, nền thảm bị rượu vương ướt một mảng.
Trang sau là cảnh hai người áo quần sang trọng đang dựa vào nhau dưới rèm trúc, ánh sáng rọi qua khe rèm chiếu lên thân thể bán khỏa.
Vân Tiểu Yêu nhận ra cả hai đều là nam, chắc là phu phu. Vẫn chưa thấy gì bất thường, y tiếp tục lật.
Tới khi một người tụt áo đến eo, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, Vân Tiểu Yêu mới hoảng hốt nhận ra đây là ca nhi.
Bấy giờ y mới thấy không ổn, tay kẹp sách, chần chừ không biết có nên xem tiếp.
Trần Vọng vẫn luôn quan sát. Thấy y dừng, hắn nói: "Xem tiếp đi. Không xem bây giờ, tháng sau cũng biết thôi."
Vân Tiểu Yêu thấy hắn chẳng khác nào yêu tinh mê hoặc người ta phạm tội, nhưng lại không có lý gì phản bác. Y đành cắn răng xem tiếp, chỉ được vài trang đã "bốp" một tiếng gập sách lại, giận dữ nói: "Ta không thèm để ý tới các ngươi nữa!"
Trần Vọng nhìn gương mặt đỏ ửng của y, biết rõ ngoài mặt hung dữ nhưng lòng mềm, liền cười nói: "Vậy thì không xem nữa."
Vân Tiểu Yêu muốn quăng sách vào mặt hắn, nhưng sợ hắn xem rồi học lỏm, Trần Vọng hiện giờ đã khiến cậu ứng phó không nổi rồi.
Y chỉ còn cách giấu sách, mà trong cái nhà này, chỉ có gian phòng này để giấu.
Tủ áo không khóa, dưới gối lại không an toàn...
Cuối cùng, y đành một lần nữa đặt niềm tin vào Trần Vọng: "Huynh không được trộm xem!"
Trần Vọng ung dung gật đầu: "Ừ."
Vân Tiểu Yêu nhét sách vào tủ, lấy quần áo của mình đè lên, miệng còn càu nhàu: "Huynh biến thành người xấu rồi, trước kia huynh không như vậy."
Trần Vọng thành thật: "Ta như vậy vì ta thích em."
Nói cách khác, không thích thì đừng mong hắn động vào một cọng tóc.
Vân Tiểu Yêu suy nghĩ một lúc, khẽ nói: "Hay huynh quay về làm người như trước đi."
Lúc đó tuy hay chọc y, nhưng chưa từng "ăn h**p" y kiểu này.
Trần Vọng nhướng mày, rành rọt từng chữ: "Đừng có mơ."
"...!"
Vân Tiểu Yêu lại bắt đầu ấm ức r*n r*.
Trần Vọng mặc kệ y muốn càm ràm gì thì càm ràm.
Lễ thành thân của hai người, nhờ đã ký hôn thư trước nên các bước như nạp thái, vấn danh, nạp cát... đều miễn. Mọi thứ đã được Phương Thuý Trân và Hà Ngọc Liên chuẩn bị đâu ra đấy trong lúc hai đứa vắng nhà hơn tháng.
Chỉ đợi tới mười sáu tháng mười, hai người sẽ mở tiệc đãi khách, cùng nhau bái đường thành th*n d*** sự chứng kiến của mọi người.
Còn sính lễ và hồi môn, hai bên cũng chỉ làm theo lệ, không quá câu nệ hình thức.