Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 57

Bên ngoài trời đã hửng sáng, khí lạnh len qua khe cửa, luồn thẳng vào trong chăn, còn dưới lớp chăn ấy, hai người quấn lấy nhau tay chân đan xen.

Vẫn là Vân Tiểu Yêu tỉnh trước. Y phát hiện mình bị Trần Vọng ôm trọn vào lòng, cả người không một mảnh vải, mà cánh tay rắn chắc kia như tảng đá lớn đè lên thân thể, tựa hồ muốn đè đến nghẹt thở.

Y biết mình không yếu ớt đến vậy, chỉ là do đêm qua quá mức mệt nhọc. Toàn thân ê ẩm như bị xe cán qua, vừa động là chỗ nào cũng nhức mỏi.

Vân Tiểu Yêu nằm trong vòng tay Trần Vọng, cẩn thận quan sát hắn.

Đây dĩ nhiên không phải lần đầu cùng ngủ chung, bất kể là y hay Trần Vọng, đều từng thấy qua bộ dạng khi ngủ của đối phương.

Lông mày dài đen nhánh của Trần Vọng lúc này đang giãn ra, giữa chân mày lộ vẻ thoả mãn.

Hơi thở hắn đều đều, rõ ràng vẫn đang say ngủ.

Vân Tiểu Yêu nhìn hồi lâu, ánh mắt dần trượt xuống, rơi vào bờ vai Trần Vọng, nơi đó có một dấu răng tròn vẹn, nếu đem ra đối chiếu thì vừa khít với hàm răng của y.

Nhìn thấy dấu răng ấy, mọi chuyện đêm qua như đèn kéo quân hiện ra trong đầu, Vân Tiểu Yêu không dám nhìn nữa, vội vàng rời mắt đi.

Y khẽ thở ra một hơi, đè nén cảm xúc đang xao động trong lòng, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình ra, ngồi dậy với cả người chi chít vết đỏ.

Tính khí y không yếu đuối, nhưng thân thể lại mềm mại đến mức tùy tiện bóp nhẹ cũng để lại dấu, huống chi tối qua Trần Vọng lại không hề nhẹ tay...

Hôm nay là ngày đầu sau khi thành thân, tân phu lang phải dâng trà mời cha mẹ chồng, tự nhiên không thể mặc hỷ phục. Mà tối qua Trần Vọng cũng chẳng chuẩn bị sẵn y phục, Vân Tiểu Yêu chỉ đành bò dậy, xuống giường, từ đống y phục hỗn độn trên đất chọn lấy một chiếc của mình khoác tạm lên, rồi đến bên tủ lấy thêm đồ để thay.

Vì sắp thành thân, Trần Vọng còn đặc biệt sắm cho y hai bộ y phục mới, hôm nay vừa hay có thể mặc.

Mặc xong y phục của mình, tiện tay cũng lấy luôn đồ của Trần Vọng đặt ở đầu giường. Sau đó y đi chải đầu, soi gương xác nhận không để lộ dấu vết nào mới yên tâm.

Lại thấy đống hỷ phục dưới đất, Vân Tiểu Yêu cúi người nhặt thì đau đến bật tiếng rên, suýt nữa đứng không vững. Gian nan lắm mới gom hết một đống vải đỏ, phải giặt sạch rồi cất kỹ.

Y ôm đống quần áo đi ra, cửa phòng khẽ két một tiếng rồi đóng lại.

Sương trắng giăng khắp sân, giọt sương sắp đọng thành nước. Vân Tiểu Yêu liếc nhìn sân, hôm qua còn đông vui náo nhiệt, giờ bàn ghế đã được xếp gọn dưới hiên, chẳng biết từ lúc nào đã dọn dẹp sạch sẽ.

Trong bếp có ánh đèn vàng hắt ra.

Vân Tiểu Yêu đi lấy thùng gỗ, bỏ riêng hỷ phục của mình và Trần Vọng vào rồi mới bước đến bếp.

Là Phương Thúy Trân đang nhóm lửa, trong nồi có cháo đang ninh.

Vân Tiểu Yêu nhìn thoáng qua, trên bàn bếp vẫn còn đồ ăn thừa từ tiệc cưới hôm qua, trong rổ cũng có hành tỏi và rau xanh chưa dùng hết.

"Nương."

Phương Thúy Trân nghe tiếng quay đầu lại: "Ấy, con dậy rồi à." Bà đặt cây cời lửa sang bên, bước tới nắm lấy tay Vân Tiểu Yêu, còn liếc ra cửa xác nhận Trần Vọng không có mặt rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Có chỗ nào thấy không khỏe không?"

Vân Tiểu Yêu hiểu bà hỏi gì, mặt đỏ bừng: "Nương!"

Phương Thúy Trân cười nói: "Thành thân rồi còn thẹn làm gì, ta là nương con, sợ gì chứ?"

Không phải sợ, chỉ là ngại thôi. Cảm giác như ai cũng biết y và Trần Vọng làm gì trong phòng vậy, mà quả thật người lớn trong nhà đều biết... Nghĩ vậy, Vân Tiểu Yêu chẳng rõ mình nên thản nhiên tiếp nhận hay là tìm cái hố trốn vài hôm cho nguôi đi rồi mới ra. Y ấp a ấp úng: "Cũng... cũng ổn, không... không sao ạ."

"Ừ." Phương Thúy Trân biết y xấu hổ, không hỏi nữa, chỉ bảo: "Đi rửa mặt đi, lát nữa gọi Trần Vọng dậy, còn phải dâng trà."

Vân Tiểu Yêu đáp lời đi rửa mặt, vừa xong thì nghe Trần Vọng gọi: "Vân Tiểu Yêu."

Gọi liền mấy tiếng, Vân Tiểu Yêu tưởng có chuyện gấp, vội lau tay treo khăn chạy ra: "Sao vậy?"

Trần Vọng thấy y liền thở phào, bước tới, đến gần mới nói: "Sao không gọi ta dậy?"

"Huynh còn đang ngủ." Vân Tiểu Yêu giải thích, rồi hỏi lại, "Huynh gọi ta có chuyện gì?"

Trần Vọng từ trước đến nay đều gọi cả họ tên y, chưa từng gọi tắt, bởi vậy dù không nhận ra giọng thì chỉ cần nghe cách xưng hô cũng biết là ai.

Trần Vọng đẩy y trở lại phòng tắm, nhìn từ đầu đến chân, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"

Vân Tiểu Yêu vừa mới hạ nhiệt xong, mặt lại đỏ bừng lên, nhưng so với Phương Thúy Trân thì đối diện Trần Vọng vẫn tự nhiên hơn một chút. Y trừng mắt liếc hắn, cũng hạ giọng: "Chỉ để hỏi mỗi chuyện này thôi à?"

Trần Vọng gật đầu.

Vân Tiểu Yêu im lặng, một lúc sau mới thật thà đáp: "Đỡ nhiều rồi."

"Lát nữa có việc gì không? Không thì ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Chỉ còn dâng trà thôi, hết rồi."

"Ừ, vậy em đi ngồi nghỉ đi, ta đi rửa mặt."

"Còn phải giặt đồ nữa—"

"Lát nữa ta giặt."

Hồi chưa thành thân, Trần Vọng thỉnh thoảng vẫn tự giặt đồ nên Vân Tiểu Yêu cũng không thấy lạ, liền trở về phòng nghỉ.

Một lát sau, nước nóng đã sẵn, Phương Thúy Trân gọi hai người ra dâng trà cho Hà Ngọc Liên.

Tân phu lang vào cửa ngày đầu thường sẽ bị mẹ chồng dạy quy củ, nhưng Hà Ngọc Liên luôn coi y như con ruột, đâu nỡ làm khó, quy củ nào cũng bỏ qua. Không những thế, bà còn đưa cho hai người bao lì xì đỏ không lớn không nhỏ.

Dùng xong bữa sáng, Vân Tiểu Yêu về phòng nghỉ ngơi, Trần Vọng thật sự mang đồ ra giặt, giặt xong phơi lên rồi quay về phòng, lúc này bé ngốc đã ngủ mất rồi.

Màn trướng được vén lên, để lộ đôi chăn gối uyên ương. Bé ngốc mặc áo lót trắng nằm bên trong, sắc trắng, đen, đỏ đối lập nhau làm nổi bật vẻ an tĩnh khi ngủ của y.

Vô cùng ngoan ngoãn. Trần Vọng ngồi bên giường, thấy mí mắt dưới còn sưng bèn đi lấy nước nóng, vắt khăn ấm đắp lên mắt cho y.

Vân Tiểu Yêu có lẽ cảm nhận được, đầu hơi động đậy.

Trần Vọng sợ y làm rơi khăn, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt y, nhẹ giọng: "Không sao, ngủ tiếp đi."

Vân Tiểu Yêu như nghe thấy thật, không nhúc nhích nữa, để Trần Vọng tiếp tục chăm sóc.

Từ khác hẳn người thường đến cảnh đẹp ý vui đều có thể dùng để miêu tả Vân Tiểu Yêu.

Trần Vọng còn nhớ lần đầu gặp y, gầy nhỏ, bẩn thỉu như vừa chui ra từ đống rác. Giờ thì đã trưởng thành, dù nhìn từ góc độ nào cũng là một gương mặt khiến người khác yêu mến.

Nghĩ đến sự dung túng vô điều kiện của mình dành cho Vân Tiểu Yêu, Trần Vọng khẽ bật cười. Nhưng hắn không thấy hành động của mình mâu thuẫn, bởi vì việc hắn yêu Vân Tiểu Yêu, vốn dĩ đã là chuyện rất mâu thuẫn rồi.

Hắn ngồi bên cạnh chăm sóc cho y khá lâu, đến khi chắc chắn y tỉnh lại sẽ không còn khó chịu vì sưng mắt nữa.

Vân Tiểu Yêu vừa tỉnh dậy đã thấy mình lại nằm trong vòng tay Trần Vọng.

"..." Có lẽ do trời lạnh, Trần Vọng cũng trở nên dính người.

Nhưng Trần Vọng đã lâu không ham ngủ như hôm nay. Vân Tiểu Yêu nhớ lại, lúc mới đến thôn Tống gia hơn một tháng, Trần Vọng rất hay ngủ. Nhưng sau khi lên đường tìm Vân Phú Sinh, mỗi ngày chỉ ngủ được rất ít, hôm sau vẫn đủ tinh thần đánh xe đi tìm người.

Y nghĩ nghĩ, hay là vì tối qua? Tối qua Trần Vọng ra mấy lần nhỉ? Hai lần thì phải... Y không chắc, vì sau đó ngất đi rồi.

Đang miên man suy nghĩ, bên tai bỗng vang lên giọng Trần Vọng: "Còn nhìn nữa là ta hôn em đấy."

Vân Tiểu Yêu giật mình, ngẩng lên đã thấy Trần Vọng mở mắt, an nhàn nhìn mình: "Huynh không ngủ?"

"Ta giả chết cũng chịu không nổi bị nhìn kiểu đó, nhìn mặt ta nghĩ gì đấy?"

"Không có."

"Không nói?" Trần Vọng áp sát, "Ta cho em một cơ hội cuối."

Vân Tiểu Yêu không dám nói, cứ cảm thấy Trần Vọng bất cứ lúc nào cũng có thể lại... nên y quyết định ra tay trước, chủ động hôn lên môi hắn một cái, giọng mang theo vẻ cầu xin: "Thật sự không nghĩ gì mà."

Trần Vọng nhìn ra y chột dạ, nhưng cứ như con hổ được một nụ hôn dỗ ngọt, lập tức buông tha: "Dậy đi, sắp đến giờ ăn trưa rồi."

Cửa sổ còn đóng, Vân Tiểu Yêu không biết giờ, nghe vậy ngạc nhiên: "Ta ngủ lâu vậy rồi?"

Dưới chăn, tay Trần Vọng từ vòng eo y trượt xuống, sờ lên cặp mông mềm mại rồi đặt lên đùi: "Tối qua khổ em rồi."

"..." Giờ y chỉ muốn lật người đạp hắn, nhưng lại chẳng còn sức, chỉ đành nhịn.

Dùng cơm trưa xong, Hà Ngọc Liên gọi Vân Tiểu Yêu vào phòng bà ngồi, đầu tiên nói: "Chúng ta đi chung một đường, đều hiểu rõ lòng nhau, Liên thẩm biết con là đứa hiền lành hiếu thuận. Nay con và Tiểu Vọng thành thân, tảng đá lớn trong lòng ta cũng hạ xuống. Giờ trong nhà đều do Tiểu Vọng gánh vác, con là phu lang nó, ta cũng không nên quản nữa. Từ nay về sau, nhà này giao cho hai đứa, ta làm bà chủ rảnh rỗi rồi."

"..." Vừa mới vào cửa đã được giao quyền, chắc ngoài Tống Duẫn có mẹ chồng mất sớm, chẳng ai trong thôn Tống gia hay cả thôn Thanh Khê được may mắn thế.

Hà Ngọc Liên nói xong thì lấy túi tiền trên bàn đưa cho y: "Đây là tiền mừng hôm qua, được hơn một lượng, con giữ lấy. Ai mừng cưới ta đều ghi lại rồi, con nhớ sơ qua là được."

Vân Tiểu Yêu không từ chối, biết bà thật lòng giao phó: "Để con nói với Trần Vọng một tiếng."

"Ừ."

Y ngồi với bà một lát rồi mới về phòng, cất kỹ số tiền mừng.

Lễ cưới thường không mừng nhiều, phần lớn tặng vật. Trong bếp vẫn còn nhiều lương thực do dân làng biếu, còn chiếc bàn trang điểm trong phòng y cũng là Tống Duẫn tặng.

Tống Duẫn ra tay hào phóng, món quà đắt như thế mà nói tặng là tặng.

Vân Tiểu Yêu tính toán lại số tiền mình có: còn lại hơn một lượng, cộng thêm hai lượng lần trước Trần Vọng đưa và lễ tiền hơn một lượng lần này, tổng cộng hơn bốn lượng bạc.

Một con gà hoặc vịt con giá tầm 8 đến 15 văn, chưa tới một lượng, chỉ một lượng cũng đủ mua được nhiều con.

Nhưng y không định mua lúc này bởi mùa đông sắp đến, gà vịt con dễ chết rét, mua chỉ tổ lỗ, chờ đến mùa xuân hẵng hay.

Vân Tiểu Yêu còn định hỏi lý chính xem thôn Tống gia có đất trống cho thuê không, y muốn trồng ít lương thực, vì gạo mì quá đắt, mỗi tháng tốn không ít tiền chỉ để mua lương thực.

Bình Luận (0)
Comment