Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 58

Trời về chiều, sau khi trả lại bàn ghế mượn để đãi tiệc, Trần Vọng vào nhà thì Vân Tiểu Yêu liền kể cho hắn nghe chuyện tiền mừng cùng ý định của mình.

Nếu họ định ở lại thôn Tống gia thì không thể cứ mãi đi thuê nhà mà không làm ruộng, bát cơm phải nắm chặt trong tay mới là điều vững chắc.

Trần Vọng là người sống lại từ kiếp khác, dù không phải thanh niên chí lớn gì, nhưng cũng mong cuộc sống gia đình ngày một tốt hơn.

Vì vậy hắn gật đầu đồng ý: "Vài hôm nữa ta sẽ hỏi lý chính."

Vân Tiểu Yêu ừ một tiếng, chuyện này đúng là để Trần Vọng đi hỏi thì tiện hơn.

Y lại nghĩ đến chuyện khác: "Dạo này chắc là mùa thu hoạch, huynh tiện thể hỏi xem lý chính có cần giúp gì không, hoặc nhà nào bận quá, bảo họ đến nhà nói một tiếng, ta có thể đi."

Dân làng Tống gia giúp họ rất nhiều, chỉ riêng chuyện tổ chức tiệc cưới, vốn nên bỏ tiền thuê người làm, cuối cùng lại được người trong thôn lo liệu hết.

Trần Vọng thương y vất vả, nhưng chuyện xóm giềng đâu phải chỉ mình hắn quyết, người ta đâu thể cứ theo ý hắn: "Ừ."

Chuyện thuê đất không vội, Trần Vọng tính để sau khi hồi môn rồi mới hỏi, dù sao thì ngày mai cũng là hồi môn.

Ngày thứ ba sau thành thân là ngày hồi môn, theo lệ Vân Tiểu Yêu nên dẫn Trần Vọng về nhà mẹ đẻ, nhưng tình hình của họ đặc biệt, giờ cả nhà sống cùng nhau, nên Phương Thúy Trân bàn với Hà Ngọc Liên, chi bằng nấu một bàn cơm, mời thêm nhà Tống Duẫn sang ăn một bữa, coi như xong chuyện, nói vậy thì cũng chẳng khác gì bỏ qua lễ nghi.

Hôm qua Vân Tiểu Yêu ở nhà suốt, đến nhà Tống Duẫn bên cạnh cũng chưa sang, vì vậy sáng hôm hồi môn, y đến tìm Tống Duẫn, không bất ngờ bị trêu ghẹo: "Ta còn tưởng ngươi không xuống giường nổi chứ."

Vân Tiểu Yêu: "..."

Y muốn giải thích, nhưng lại sợ càng nói càng hỏng, dù gì Tống Duẫn cũng thích trêu y nên y dứt khoát lạnh mặt, định dùng thái độ lạnh lùng chặn miệng hắn.

Nhưng Tống Duẫn biết rõ y là hổ giấy, càng đơ càng đáng yêu, chỉ là nghĩ đến việc y vừa mới thành thân, không muốn trêu quá trớn nên rộng lượng tha cho: "Ta nhận lòng thành của ngươi rồi, tối nay ta và A Lãng sẽ qua."

Vân Tiểu Yêu ủ rũ quay về. Vừa về phòng liền trèo lên giường, chổng mông lên, dúi đầu vào trong chăn trốn.

Trần Vọng thấy tư thế đó thì khó hiểu, đi tới, giơ tay vỗ nhẹ cái mông đang vểnh cao của y: "Em làm gì vậy?"

Vân Tiểu Yêu thò đầu ra khỏi chăn nhìn hắn: "Duẫn ca cứ cười ta mãi."

Trần Vọng khoanh tay trước ngực, nhìn y nhướng mày: "Rồi sao?"

"Ta cãi không lại hắn."

Trần Vọng nghĩ cái này thì quá đúng, nên cũng nói thật: "Ừ, đúng là vậy."

"Huynh..."

Hắn nói chẳng sai, y đúng là không cãi nổi ai, Vân Tiểu Yêu ỉu xìu. Trần Vọng bật cười, ngồi xuống mép giường: "Vậy là giận Tống Duẫn sao?"

Vân Tiểu Yêu vội lắc đầu.

"Vậy thì cãi không lại thì có sao? Vấn đề của em là mặt mỏng quá."

Vân Tiểu Yêu chính nghĩa nói: "Là các huynh mặt dày quá thì có."

Trần Vọng không nhịn được cười, mãi mới dừng: "Đúng vậy, nên em cứ giống ta là giải quyết xong."

"Ngụy biện!" Vân Tiểu Yêu tức tối.

Trần Vọng cười khẽ mấy tiếng, đưa tay ôm y vào lòng, nâng cằm y lên, hôn sâu một cái.

Vân Tiểu Yêu đã quen với việc hắn cứ hôn là hôn, không quen là hôn quá lâu, đến mức y sắp nghẹt thở.

Trần Vọng một tay xoa lưng, tay kia ôm eo y, cười thấp giọng: "Sao mãi không học được cách đổi hơi vậy?"

Vân Tiểu Yêu chẳng thấy là lỗi mình: "Huynh đừng hôn lâu vậy chẳng phải được rồi sao."

Rồi lập tức bị Trần Vọng từ chối: "Không được."

"Hừ."

Tối đó nhà Tống Duẫn sang ăn cơm, Tống Lãng còn mang theo một vò rượu, cười tít mắt nói: "Trời lạnh, uống chút rượu cho ấm."

Vân Tiểu Yêu không nghi ngờ gì, trước đây ở nhà họ Vân, Vân Lai Phúc cũng thường nhâm nhi đôi ba chén. Chỉ là y không biết loại rượu Tống Lãng mang tới là gì, mà trong hoàn cảnh mới thành thân lại có thêm tác dụng phụ nào đó.

Y chỉ biết mình đang ngủ ngon, Trần Vọng bỗng lật người đè lên, còn c** q**n y ra, khiến y khóc đến tận nửa đêm mới thôi.

Hôm sau Trần Vọng dậy trước, nhìn Vân Tiểu Yêu còn đang ngủ say trong lòng, im lặng.

Chuyện tối qua dồn dập kéo về, ban đầu hắn còn định để y nghỉ thêm vài hôm, ai ngờ chỉ hai chén rượu đã khiến lý trí bị hắn nuốt vào bụng.

Không phải hắn say, mà là rượu của Tống Lãng có vấn đề, hắn thì mới nếm mùi hoan lạc, khó cưỡng được cám dỗ.

Trần Vọng nhìn mắt Vân Tiểu Yêu sưng đỏ, cùng những dấu vết trên người, không thể không thừa nhận, hắn đúng là cầm thú.

Vân Tiểu Yêu ngủ một mạch tới tận trưa, lúc mở mắt Trần Vọng đã không có trong phòng, y vừa muốn đổi tư thế thì eo chân như sắp rụng rời.

...Trần Vọng, cái đồ xấu xa.

Vân Tiểu Yêu tức giận đấm hai cái lên giường, thề hôm nay không thèm để ý đến hắn.

Trên đầu giường có sẵn y phục sạch sẽ, Vân Tiểu Yêu ngồi dậy mới phát hiện ra chăn gối đã được thay. Y càng sụp đổ hơn, ngủ mà không hay biết gì, đến cả lúc Trần Vọng thay chăn cũng không biết.

Vân Tiểu Yêu mặt đơ kéo quần áo qua mặc vào, bước đi có phần không tự nhiên ra khỏi phòng, phòng Trần Vọng đối diện sân nên y thấy ngay hai đứa trẻ đang chơi đùa trong sân.

Chu Tuệ Minh đã thân quen với Tống Tụng, lại lớn tuổi hơn nên làm ca ca rất ra dáng, chăm sóc Tống Tụng chu đáo. Thường thì Tống Duẫn sẽ tự trông Tống Tụng, chỉ thi thoảng mới nhờ Hà Ngọc Liên hoặc Phương Thúy Trân trông giúp.

Eo vẫn đau, Vân Tiểu Yêu rất muốn chống tay, nhưng sợ bị Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân phát hiện, chỉ đành gắng gượng ra vẻ tự nhiên đi tới: "Duẫn ca ra ngoài rồi ạ?"

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân cùng lúc quay đầu nhìn y.

Rồi là một trận trầm mặc kỳ lạ.

Vân Tiểu Yêu không hiểu gì.

Cuối cùng là Phương Thúy Trân phản ứng lại trước: "Tống Lãng bảo người không khỏe, nhờ chúng ta trông chừng hôm nay."

...Vân Tiểu Yêu mơ hồ hiểu ra, không dám nói thêm câu nào, vội lảng vào nhà tắm rửa mặt.

Không nghe thấy Hà Ngọc Liên đang kể với Phương Thúy Trân: "Tiểu Vọng đúng là chẳng ra làm sao cả."

Phương Thúy Trân chỉ thở dài không nói.

Vân Tiểu Yêu ngủ dậy đã gần trưa, trong nồi còn nóng cháo, nhìn số lượng thì rõ là nấu riêng cho y.

Y ăn xong bữa trưa chẳng sớm chẳng muộn, eo vẫn đau dữ dội, lại không dám về phòng, đành ngồi với hai trưởng bối dưới mái hiên. Chỉ là ngồi cũng khó chịu, y cứ cố nhịn, lưng toát cả mồ hôi lạnh.

Ngay lúc y sắp không chịu nổi, định cáo lui thì Trần Vọng về. Không biết hắn đi đâu, nhưng Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân thì rõ, vì vừa thấy hắn, Hà Ngọc Liên đã hỏi: "Thế nào rồi?"

Trần Vọng lắc đầu: "Chỉ còn đất khô với đất hoang, nếu muốn biến đất hoang thành ruộng nước thì phải đào kênh dẫn nước."

Vân Tiểu Yêu nghe hiểu, Trần Vọng đã đi hỏi chuyện đất với lý chính.

Phương Thúy Trân cũng hỏi: "Đất khô có bao nhiêu mẫu?"

"Thu xếp lại thì được chừng bảy tám mẫu."

Xem ra là đất rải rác.

Hà Ngọc Liên nói: "Thôn Tống gia trồng lúa là chính, ruộng nước khan hiếm cũng bình thường, trồng đất khô cũng được, trồng đậu lạc cũng có thể đổi lấy gạo."

Trần Vọng gật đầu: "Người với Trân di thương lượng đi, nếu muốn thuê con sẽ đi báo với lý chính."

Hà Ngọc Liên gật đầu.

Vân Tiểu Yêu hỏi: "Huynh có hỏi họ có cần giúp gì không?"

Ánh mắt Trần Vọng rơi trên người y, không trả lời ngay, nhìn y một lúc, rồi mới nói: "Hỏi rồi, tạm thời chưa cần."

Vân Tiểu Yêu ò một tiếng.

Trần Vọng lại nói: "Em vào phòng với ta, ta có chuyện muốn nói."

Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân tưởng họ có chuyện riêng, không nghi ngờ gì.

Vân Tiểu Yêu đứng dậy, khó nhọc bước vài bước, vừa vào phòng, cửa đã bị Trần Vọng đóng lại, rồi y cũng bị bế bổng lên.

Vân Tiểu Yêu giật mình, bật thốt: "Không được nữa đâu, ta sẽ chết mất!"

Bước chân Trần Vọng khựng lại một chút, nhưng như chỉ là ảo giác, nhanh đến mức y không kịp phản ứng.

Trần Vọng đặt y lên giường, cởi giày cho y, rồi ngẩng đầu nhìn: "Xin lỗi."

Mắt Vân Tiểu Yêu tròn xoe.

"Sau này sẽ không vậy nữa, sáng ta có nhìn qua... hơi sưng..."

Vân Tiểu Yêu lập tức lấy tay bịt miệng hắn, mặt vừa đỏ vừa giận, nghiến răng: "Không được nói nữa!"

Trần Vọng nhìn y.

Ban đầu Vân Tiểu Yêu còn thấy cảm động, tưởng hắn thật biết lỗi, dù từ khi quen nhau đến nay, Trần Vọng chưa bao giờ xin lỗi y, vậy mà giờ lại mở miệng nói xin lỗi... ai ngờ vẫn là đồ xấu xa.

Thấy y mím môi không nói, Trần Vọng kéo tay y xuống: "Em nằm nghỉ đi, bên ngoài có ta lo."

Vân Tiểu Yêu thực sự cũng muốn nằm, liền thuận theo bản thân, cởi áo ngoài, nằm vào chăn vẫn còn hơi ấm. Trần Vọng cũng cởi giày, chui lên giường.

Vân Tiểu Yêu nhìn hắn. Trần Vọng ghé lại gần, hôn nhẹ trán y rồi đắp lại chăn.

Vân Tiểu Yêu nhìn hắn một lúc, yên tâm nhắm mắt, chẳng bao lâu đã ngủ.

Trần Vọng thở ra không tiếng động, dư âm tình triều còn đó, Vân Tiểu Yêu lúc này đối với hắn là mê hoặc chí mạng nên hắn chỉ còn cách làm việc để dời sự chú ý.

Canh giấc cho y ngủ, Trần Vọng dư năng lượng không có chỗ dùng, liền cầm rìu đi bổ nốt đống củi sau nhà. Khiến Hà Ngọc Liên cũng phải nghi ngờ, liệu có phải bị Vân Tiểu Yêu lây cái tính cứ vui là thích làm việc không.

Việc đào giếng của Trần Vọng vốn không cố định, có đơn mới có việc, mà hắn cũng chẳng có việc gì khác, nên lúc không đào giếng thì rảnh rỗi ở nhà.

May mà Chu Như Hải đã được giữ lại làm ở tửu lâu, nếu thuận lợi, chừng ba năm tháng nữa sẽ đủ tiền thuê nhà.

Sau khi bốn người Vân Tiểu Yêu bàn bạc, quyết định thuê bảy tám mẫu đất khô ấy, cứ trồng rồi tính sau. Nhưng giờ đã qua mùa gieo tiểu mạch, đành chờ sang xuân trồng đậu lạc. Trần Vọng đi nói với lý chính, lý chính đồng ý để sang xuân ký khế ước.

Mùa đông sắp tới, nhà lại có thêm nhà Vân Phú Sinh ba người, củi đốt nhanh hết, trước đó Vân Tiểu Yêu và Phương Thúy Trân đi chặt giờ cũng gần cạn, họ phải đi chặt thêm để đủ qua đông. Trần Vọng lúc này chưa nhận được việc, liền cùng Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh lên núi chặt củi.

Thỉnh thoảng Tống Duẫn rảnh, cũng nhờ Hà Ngọc Liên trông Tống Tụng, theo họ lên núi. Vì thế từ cuối tháng mười, Trần Vọng ở nhà chặt củi suốt.

Bình Luận (0)
Comment