Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 60

Trần Vọng liếc quanh một vòng, thấy đã chất lên mấy đống củi đã chẻ, liền hỏi: "Vài ngày nay ở nhà chẻ củi thôi à?"

Vân Tiểu Yêu đáp một tiếng.

Trần Vọng bước tới rút cái rìu trong tay y, mở hai bàn tay y ra xem. Đây không phải đôi tay của người sống nhàn hạ. Khi nằm cùng nhau, Trần Vọng hay nắm tay y nghịch, tất nhiên biết rõ cảm giác, mà giờ lòng bàn tay Vân Tiểu Yêu đỏ ửng, sờ kỹ còn có vết chai.

Trần Vọng nhíu mày. Hắn không muốn Vân Tiểu Yêu và Hà Ngọc Liên phải khổ cực, theo hắn, mấy chuyện vặt vãnh này có thể thuê người làm. Nhưng hắn mà nói ra, hai người kia chắc chắn không đồng ý.

Vẫn phải kiếm tiền, có đủ tiền thì họ mới nghe lời.

Vân Tiểu Yêu thấy hắn nhíu mày, tim liền nảy lên: "Sao vậy?"

Trần Vọng buông tay y ra: "Không sao, ta đi mượn rìu nhà Tống Duẫn."

Vân Tiểu Yêu gật đầu, âm thầm thở phào, y còn tưởng Trần Vọng chê tay y sờ vào thô ráp.

Một lúc sau, Trần Vọng mượn rìu về, cùng Vân Tiểu Yêu chẻ củi trong sân sau.

Về chiều, Chu Như Hải từ huyện thành về, cả nhà ăn cơm, rửa ráy rồi nghỉ ngơi.

Trần Vọng đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho Vân Tiểu Yêu: "Nhà đó tiết kiệm, không thuê người ngoài đào, nên ta đưa cho Hồ sư phụ 50 văn làm lễ tạ." Thành ra không đủ 1.500 văn.

Cuối năm rồi, ai cũng tiết kiệm được chút nào hay chút đó, Vân Tiểu Yêu hiểu được, hiện đang thiếu tiền nên không từ chối, nhận lấy: "Tỷ phu có đưa một trăm văn tiền sinh hoạt."

Một trăm văn tất nhiên không đủ chi tiêu cho ba người họ, nhưng Chu Như Hải vừa nhận lương, có lòng cho được từng ấy cũng quý rồi, có còn hơn không.

"Ừ."

Trần Vọng không có ý kiến gì với nhà Vân Phú Sinh, trái lại còn thấy khá tốt. Nói vậy là không mang lăng kính màu hồng nhìn họ vì Vân Tiểu Yêu.

Vân Phú Sinh chăm chỉ, Chu Như Hải thật thà, việc trong nhà cũng không đùn đẩy, không ỷ lại vào em trai và em rể dù mình đang khó khăn. Biết giữ chừng mực.

Vài hôm sau khi Trần Vọng làm xong việc, đúng lúc Tống Lãng nghỉ, chiều hôm đó, Trần Vọng xách một vò rượu sang tìm Tống Lãng, hai người ngồi uống trong phòng khách nhà Tống Lãng, vừa uống vừa trò chuyện một canh giờ, đến chạng vạng mới về.

Lúc mới bắt đầu tiệc rượu, Vân Tiểu Yêu và Tống Duẫn có lại góp vui một chút, sau thấy chán quá liền tự làm chuyện của mình, cũng không biết sau đó họ nói gì.

Chỉ biết hôm sau, Tống Lãng tan ca về đưa cho Trần Vọng một món đồ.

Trần Vọng để ngay trong phòng, Vân Tiểu Yêu không hỏi. Đến tối lúc chuẩn bị nghỉ, Trần Vọng bất ngờ xoa mặt y, lúc đó y mới phát hiện có gì đó lạ: "Kem dưỡng bôi mặt à?"

"Ừ."

"Huynh nhờ Tống đại nhân mua à?"

Trần Vọng lại ừ một tiếng.

Vân Tiểu Yêu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên mặt, nhất thời không biết nói gì.

Trần Vọng hiểu y muốn nói gì: "Kiếm được tiền thì tiêu, hơn nữa ta vẫn còn."

Vân Tiểu Yêu biết Trần Vọng vẫn còn mấy lượng bạc, nhưng y không phải kẻ lười biếng thích tiêu bao nhiêu cũng được. Song suy cho cùng Trần Vọng làm vậy cũng vì y, y mà nói mấy câu mất hứng, chẳng những phụ lòng tốt của hắn, mà chính y cũng ghét kiểu đó.

Cuối cùng y chỉ nói: "Huynh đừng lấy nhiều quá, dùng tiết kiệm thôi."

Trần Vọng bị y chọc cười, nhưng vẫn gật đầu: "Biết rồi."

Vân Tiểu Yêu lại nói: "Huynh cũng bôi đi."

Trần Vọng: "Không cần."

"Ta hay nói huynh mặt dày, nhưng huynh đâu thật sự mặt dày."

"Đừng lòng vòng nữa, lát tự quấn vào đấy." Trần Vọng giúp y thoa xong, "Nhớ ngày nào cũng dùng."

Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Hôm qua huynh nói chuyện với Tống đại nhân lâu vậy, chỉ để mua hộp kem dưỡng à?"

"Ta rảnh vậy à?" Trần Vọng nằm xuống, ôm y vào lòng, "Hỏi chút kinh nghiệm làm ăn." Nói rồi đắp chăn cho y, chăm sóc chu đáo.

Vân Tiểu Yêu ngẩng đầu trong lòng hắn: "Huynh định làm ăn à?"

"Ừ, đào giếng không lâu dài, kiếm thưởng cũng không ổn định, muốn kiếm tiền vẫn phải buôn bán."

"Vậy huynh định làm gì?"

"Chưa biết, nhưng Tống Lãng bảo nếu chưa có mục tiêu thì thử từ đồ ăn."

Trần Vọng thấy Tống Lãng nói có lý, dân lấy ăn làm trời, chỉ cần tay nghề tốt, biến hóa đa dạng thì có thể làm nên chuyện.

Nhưng Trần Vọng không biết nhiều món, khi đó ở căn cứ đã dùng dịch dinh dưỡng, hắn thường ra ngoài làm nhiệm vụ, hậu cần không phải lo, món ăn cũng rời xa hắn từ lâu, giờ nhớ được toàn canh cà chua, canh nấm, canh khoai tây...

"Cùng lắm thì ra huyện thành dựng quầy bán rau, ta có thể trồng."

Trần Vọng cười: "Được, nhưng thật sự muốn buôn bán thì cần vốn, lúc đó ta sẽ tính bán trang sức."

Vân Tiểu Yêu lo người khác cũng như y đoán được bí mật của Trần Vọng, y ngốc thế mà còn đoán ra, huống hồ thiên hạ còn lắm kẻ thông minh, nhất là bên cạnh có nha sai ở nha môn, Trần Vọng mà quá khác thường thì khó tránh bị nghi ngờ, lúc đó chẳng biết làm sao, nên mới cấm hắn bán.

Nhưng nếu đến bước đó...

"Chỉ cho lần này."

"Không vội, mấy chuyện chưa chắc đã xảy ra, ngủ đi."

Vân Tiểu Yêu đáp lời, tìm tư thế dễ chịu trong lòng, ôm lấy hắn yên tâm ngủ.

Kế hoạch làm ăn này phải đợi qua năm mới triển khai, giờ Trần Vọng có thể làm là quan sát thêm, để có định hướng.

Và Tết đến rất nhanh.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, thoắt cái đã đến cuối tháng Chạp. Củi sau nhà đã chẻ xong phơi khô, Vân Tiểu Yêu cất cả vào phòng củi, tránh sương làm ướt.

Cải tuyết ngoài ruộng gặp sương càng giòn ngọt, Vân Tiểu Yêu mang sang tặng nhà Tống Duẫn để tạ ơn.

Phần không ăn hết thì Phương Thúy Trân muối dưa. Dưa muối của bà có hương vị riêng, nấu cá dưa chua ngon nhất. Ngay cả Tống Duẫn vốn kén ăn cũng tấm tắc khen ngon.

Vài ngày trước đêm giao thừa, nhà nào cũng bận dọn dẹp, làm bánh tổ, sắm Tết. Những ngày ấy, ngày nào cũng có xe vào ra thôn Tống gia.

Nhà Vân Tiểu Yêu cũng làm bánh tổ, rang đậu phộng và hạt dưa, đây là cái Tết đầu tiên ở thôn Tống gia nên phải ăn mừng đàng hoàng.

Bánh tổ và các loại đậu hạt rang xong, Vân Tiểu Yêu chia ít tặng Tống Duẫn. Bánh tổ là đặc sản thôn Thanh Khê, khác với thôn Tống gia.

Ngày 28 tháng Chạp, tửu lâu nơi Chu Như Hải làm nghỉ Tết, hắn được nghỉ để chuẩn bị đón năm mới.

Ngày 29 tháng Chạp, thôn bắt đầu mổ lợn, Vân Tiểu Yêu mua hơn 30 cân thịt lợn ở nhà họ Hưng. Trần Vọng bị gọi đi giúp, Vân Tiểu Yêu còn ăn ké một bữa cơm mổ lợn ở đó.

Thịt mang về phải rửa sạch, cắt nhỏ, băm làm mọc... May nhà đông người, làm mấy việc này không mất bao lâu. Cả nhà phân công nhịp nhàng, chiên mọc, rán cá, chẳng mấy chốc đã xong, nhà bếp thơm lừng.

Trần Vọng còn tranh thủ ăn vụng. Nhưng không ai trách hắn cả.

Sáng ba mươi Tết, pháo nổ vang trời, một tiếng nổ mở màn, liền có tiếng tiếp theo vang lên.

Nhà Vân Tiểu Yêu mới dọn về thôn Tống gia, không phải tế tổ như nhà Tống Duẫn, chỉ cúng trời đất rồi bắt tay nấu cơm tất niên.

Ăn xong bữa cơm sum vầy, người lớn phát tiền mừng tuổi, không chỉ Chu Tuệ Minh và Tống Tụng có, mà cả Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng cũng nhận được.

Họ mới cưới, theo lệ thì có phần.

Tối đến, Tống Duẫn rủ Vân Tiểu Yêu đi xem hoa đăng, hai người rảnh rỗi nên rủ vợ chồng Vân Phú Sinh cùng đi.

Hoa đăng do dân làng tự tổ chức, quy mô không lớn nhưng rất rộn ràng, không cần đến huyện thành, chỉ cần đi dọc con đường chính thôn Tống gia, giữa những gốc liễu mắc dây treo lồng đèn, từng hàng từng hàng nối tiếp nhau như đang lạc giữa biển đèn không bờ bến.

Trên đầu là dải ngân hà, bầu trời vô tận, phối hợp với biển đèn kéo dài, cùng chào đón năm mới.

Cả nhóm chia thành ba hàng, nhà Vân Phú Sinh đi đầu, hai vợ chồng dắt Chu Tuệ Minh đã lớn thêm một tuổi.

Phía sau là nhà Tống Lãng, Tống Lãng cõng con trai Tống Tụng trên vai, Tống Duẫn nắm tay áo hắn theo sau.

Còn Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng, hai người núp sau tay áo rộng, đi sau cùng, tay trong tay, Vân Tiểu Yêu thấy lạ lẫm, đưa mắt nhìn quanh, nhờ có Trần Vọng dắt nên không sợ lạc hay ngã.

Cặp đôi như họ không ít, ai nấy đều thân mật gần gũi. Họ hòa vào đám đông, không bị chú ý.

Vân Tiểu Yêu vừa đi vừa trầm trồ: "Người làm đèn khéo thật."

Đèn có nhiều hình dạng, chim hoa đơn giản là chuyện nhỏ, phức tạp hơn còn vẽ cả nhân vật lên đó...

Trần Vọng sống ở đây một năm, lần đầu thấy cảnh này: "Đúng là náo nhiệt." Mà đây chỉ là thôn Tống gia, huyện thành hay quận thành chắc càng rực rỡ hơn.

"Hồi xưa thôn Thanh Khê cũng có." Nhưng không giàu có như thôn Tống gia, dám làm cả một con đường chính.

"Ừ." Ký ức về thôn Thanh Khê dần xa trong trí nhớ Trần Vọng, giờ hắn chỉ muốn ghi nhớ những gì cùng Vân Tiểu Yêu nên cúi xuống nói vào tai y, "Vân Tiểu Yêu, ta muốn cùng em ngắm hoa đăng cả đời."

Đúng lúc đó, một chùm pháo hoa bay lên bầu trời rồi nổ tung, sáng như sao, một tiếng vang lên rồi những tiếng pháo hoa khác nối tiếp nở rộ, cùng nhau tỏa sáng.

Câu nói của Trần Vọng theo tai trái Vân Tiểu Yêu mà lọt thẳng vào tim y, y ngẩng phắt lên nhìn hắn.

Ánh sáng pháo hoa và đèn lồng phản chiếu lên mặt Trần Vọng, khiến vẻ mặt hắn lộ vẻ dịu dàng và thâm tình nhất.

"Ta..." Vân Tiểu Yêu nói nhỏ, lại đúng lúc pháo hoa nổ rầm rầm.

Trần Vọng linh cảm câu này rất quan trọng, siết tay y, không màng ánh sáng rực rỡ khắp trời, hỏi dồn: "Ta không nghe rõ, nói lại lần nữa."

Vân Tiểu Yêu thấy bộ dạng sốt ruột của hắn, bỗng bật cười: "Lời hay không nói hai lần."

Trần Vọng nhìn nét mặt y liền biết y cố tình, mà lòng thì như mèo cào, hắn nhất định phải hỏi ra cho rõ: "Nhanh lên."

Vân Tiểu Yêu vẫn không nói, ánh mắt dõi theo hướng pháo hoa đang nở trên trời: "Huynh xem kìa."

Trần Vọng cũng nhìn theo, những người bên cạnh họ đều ngẩng đầu nhìn về phía đó.

Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau, không rõ sao sáng hơn hay là pháo hoa đang tranh tài cùng trăng sao, cả bầu trời sáng rực.

Nó như đang hô to với họ: Tiễn năm cũ, đón năm mới, năm nào cũng như ý.

Bình Luận (0)
Comment