Trần Vọng cuối cùng vẫn không thể biết được câu nói mà hắn bỏ lỡ là gì, cho dù hắn có dùng hết "tuyệt chiêu toàn thân", Vân Tiểu Yêu cũng giữ kín như bưng.
Trần Vọng không phải lần đầu biết người này cố chấp thế nào, nhưng một khi y đem mấy đặc điểm này áp lên người hắn, thì đến Trần Vọng cũng đành bó tay.
Vân Tiểu Yêu rõ ràng đã quyết tâm muốn hắn nhớ suốt đời.
Bé ngốc này, tâm tư thật chẳng thể rõ ràng hơn được nữa.
Năm mới trôi qua rất nhanh, đến sau rằm tháng Giêng, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, mọi người thay dần áo bông dày thành áo lót giữ nhiệt nhẹ nhàng hơn.
Vân Tiểu Yêu còn một việc rất quan trọng cần làm.
Sau rằm, dân thường phải bắt đầu chuẩn bị chuyện xuân canh, cày đất, ủ phân đều phải lên lịch từ sớm. Vân Tiểu Yêu đã quyết định sẽ thuê bảy tám mẫu đất khô còn bỏ không ở thôn Tống gia. Chuyện này phải đến tìm lý chính báo trước và ký khế ước cho đàng hoàng.
Tính kỹ càng, Trần Vọng ký trước thời hạn hai năm.
Khoảng thời gian này là kết quả của việc cả hai cùng bàn bạc: thuê một năm thì quá ngắn, chưa đủ hoàn vốn, ba năm trở lên lại quá dài, nhỡ có biến cố gì thì tiền đặt cọc cũng coi như mất trắng.
Trước khi ký khế ước, phải đi xem đất. Lý chính dẫn Trần Vọng và Vân Tiểu Yêu đi một vòng, lại trịnh trọng giảng giải, đất sát bên ruộng nhà ai, trồng gì thì hợp, có dễ lấy nước không đều nói rõ cả.
Hai người xem đất xong trở về, Trần Vọng ký khế ước ngay với lý chính.
Sau khi thỏa thuận xong, Vân Tiểu Yêu hỏi lý chính: "Lý chính, nếu ta muốn dùng trâu cày đất thì phải đợi bao lâu ạ?"
Lý chính đáp: "Trong thôn chỉ nuôi ba con trâu, mỗi năm đều phải luân phiên dùng. Đến lượt nhà các ngươi chắc cũng phải đợi nửa tháng."
Nuôi trâu không như nuôi lợn, phải tốn nhiều tâm sức và tiền bạc hơn nhiều, ngay cả lợn chẳng phải nhà nào cũng nuôi nổi, huống gì là trâu?
Cho nên bình thường đều là nhiều hộ góp tiền mua một con, rồi đăng ký vào tên thôn, khi cần dùng thì báo với lý chính để xin phép.
Bây giờ sắp đến vụ mùa, tuy thôn Tống gia không đông dân, nhưng đất lại rộng, mỗi nhà đều có vài mảnh, nói chừng nửa tháng thì cũng là nhanh rồi.
Vân Tiểu Yêu gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Vậy làm phiền lý chính, khi mọi người dùng xong thì báo cho chúng ta một tiếng."
"Được."
Dặn dò xong, Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng rời khỏi nhà lý chính.
Trần Vọng không biết làm ruộng, hắn hỏi Vân Tiểu Yêu: "Phải đợi nửa tháng à?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Mượn được trâu thì tốt, không thì phải dùng cuốc hoặc người kéo cày."
Bảo Trần Vọng đi giết dị thú thì không thành vấn đề, chứ bảo hắn làm ruộng thì thật sự là làm khó. Hơn nữa dù là tận thế, căn cứ trồng trọt cũng có dị năng hệ mộc hỗ trợ, lại dùng cả công nghệ cao, hắn căn bản không rõ làm ruộng thời đại này là kiểu thủ công nguyên sơ như vậy.
Thế là hắn gật đầu, lại còn khí thế tài đại khí thô: "Hiểu rồi, phải mua trâu thôi."
Hắn không phải tổng tài, không có đầu óc kinh doanh, cũng chẳng phải thiên tài công nghệ, không thể khai sáng cây công nghệ của thế giới này, chỉ đành nhập gia tùy tục.
Vân Tiểu Yêu cũng nghiêm túc phụ họa: "Ừ, sau này chúng ta mua một con trâu."
Rõ ràng bây giờ họ vẫn còn ở nhà thuê, đất cũng đi thuê, mà chuyện mua đất, mua trâu lại là chí nguyện lớn.
Thế nhưng hai người lại rất trịnh trọng, về phần Vân Tiểu Yêu, chỉ đơn giản là vì y tin tưởng Trần Vọng vô điều kiện, cảm thấy hắn nhất định làm được.
Về đến nhà, Vân Tiểu Yêu kể lại mọi chuyện cho ba người còn lại trong nhà, họ nghe xong thì gật đầu tỏ ý hiểu. Đều là xuất thân nghèo khó, có đất là có hi vọng thu hoạch, dù có phải tự kéo cày cũng không sợ khổ.
Vì vậy sáng sớm hôm sau, cả nhà mang theo cuốc mượn được, ra đồng làm việc.
Muốn cày đất trước tiên phải làm cỏ, nhất là mấy mảnh đất khô ở chân núi, bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc ngập cả bờ ruộng, đến ranh giới cũng không thấy, càng thêm phiền toái. Đất họ thuê nằm rải rác, lớn nhất một mảnh tới sáu bảy phân, rất rộng.
Việc làm cỏ giao cho ba người Hà Ngọc Liên, còn Trần Vọng là đàn ông, sức lực lớn, chịu trách nhiệm kéo cày, Vân Tiểu Yêu ở phía sau giữ cày.
Làm cỏ phải làm trước khi cày đất, ba người làm xong mảnh này thì chuyển sang mảnh khác, cho nên cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Vân Tiểu Yêu chỉ nhìn thoáng qua phía sau là biết Trần Vọng chưa từng làm ruộng.
Người từng làm ruộng và người chưa làm là khác nhau một trời một vực. Tuy Trần Vọng bình thường cũng không phải tay trói gà không chặt, y cũng chưa từng nghi ngờ hắn không quen việc này, chỉ là nghĩ đến việc hắn luôn giấu gốc gác của mình, chắc cũng có lý do riêng.
Nhưng y không hỏi gì, một lát sau mới đề nghị: "Hay là đổi người đi?"
Trần Vọng biết y đã nhìn ra, bé ngốc này chẳng giấu được tâm tư gì cả, đều viết rõ ràng trên mặt: "Không sao."
Vân Tiểu Yêu mím môi: "Huynh chưa quen, sẽ rất mệt."
Trần Vọng không nói gì, chỉ siết chặt dây thừng: "Nhanh lên, làm xong còn nghỉ."
Vân Tiểu Yêu không đấu lại được hắn, có nhào lên cướp cũng bị Trần Vọng đè xuống thôi, nên cũng không tự chuốc nhục.
Kết quả của việc Trần Vọng cố gắng gượng là chiều tối về nhà, quả nhiên vai mỏi nhừ.
Đặc biệt là vai, vì kéo cày cả ngày nên trầy đỏ cả mảng.
Hắn rửa mặt xong vào phòng, nhưng không thấy Vân Tiểu Yêu đâu, hơi nghi hoặc một chút, song quả thực quá mệt, đành nằm nghỉ trước.
Vân Tiểu Yêu sang nhà Tống Duẫn mượn rượu thuốc. Nói ra cũng là sơ sót, dọn đến thôn Tống gia đã hơn nửa năm, thế mà vẫn chưa chuẩn bị ít thuốc thảo dược trong nhà.
Tống Duẫn nghe y đến mượn rượu thuốc, tưởng y bị thương, hỏi: "Hôm nay không phải ngươi ra đồng à? Có va chạm ở đâu không?"
Ánh trăng tháng Giêng mờ ảo mà lạnh lẽo, trong trẻo như nước. Dưới ánh trăng, tóc của Vân Tiểu Yêu như phát sáng, y nghe vậy thì lắc đầu: "Hôm nay Trần Vọng kéo cày mệt, ta lấy về xoa cho huynh ấy."
"Kéo cày?" Tống Duẫn ngẫm nghĩ, "Không mượn được trâu à?"
Vân Tiểu Yêu lại lắc đầu: "Lý chính bảo trâu trong làng phải nửa tháng nữa mới đến lượt."
"Thế à, nhưng sao ngươi không đến hỏi ta?" Tống Duẫn khoanh tay, hình như bị sự ngốc nghếch của y làm cho bực mình.
"Hả?"
Tống Duẫn thở dài: "Nhà ta có nuôi trâu, chỉ là không thả ở đây. Để ta nói với A Lãng, mai cho người ở thành gửi qua."
"Nuôi ở thành?"
"Nuôi ở phía nam thành."
"Nhiều không?"
"Ừm không nhiều, nhưng cho ngươi mượn một con thì được."
Tuy y vẫn biết nhà Tống Duẫn có tiền, nhưng mở trại nuôi trâu thì lại là chuyện khác. Nhưng dù thế nào cũng phải cảm ơn Tống Duẫn đã nghĩa khí giúp đỡ: "Cảm ơn Duẫn ca."
"Khách sáo gì chứ, về đi, trời lạnh đó." Hắn nháy mắt với Vân Tiểu Yêu, "Mau về xoa thuốc cho tướng công nhà ngươi đi."
Bộ dạng kia giống hệt một yêu tinh không đứng đắn chuyên dụ dỗ mấy đứa ngốc như Vân Tiểu Yêu.
Vân Tiểu Yêu mang rượu thuốc về phòng, Trần Vọng đã nằm xuống rồi. Y đóng cửa đi đến bên giường, thấy Trần Vọng đã nhắm mắt liền ngồi xuống, đẩy tay hắn: "Dậy đi, ta bôi thuốc cho huynh."
Trần Vọng nửa mê nửa tỉnh, nhìn y hồi lâu mới phản ứng lại: "Em sang nhà Tống Duẫn à?"
"Ừ, Duẫn ca bảo nhà hắn có trâu, sau này không cần kéo cày bằng sức người nữa." Y đặt rượu thuốc sang bên, giúp Trần Vọng đang ngồi dậy cởi áo, mở cổ áo trong, để lộ vai với vết đỏ sẫm.
Thân thể này đã hơn một năm không làm việc nặng, dù Trần Vọng đã hoàn toàn dung hợp, nó cũng không thể kế thừa thân thể da dày thịt cứng của hắn ngày trước, có vết cũng là bình thường.
"Quên không hỏi hắn sớm hơn."
Vân Tiểu Yêu rót chút rượu thuốc ra tay trái, xoa nóng rồi mới xoa lên vai hắn, vừa xoa vừa hỏi: "Có đau không?"
Trần Vọng cười: "Thật ra không xoa cũng được, ta đâu phải công chúa hạt đậu."
Vân Tiểu Yêu hỏi: "Đại Ung còn có công chúa tên Hạt Đậu?"
Trần Vọng nhân lúc y không thể kiểm chứng, liền nói xằng: "Ừ, chắc vậy đó."
Vân Tiểu Yêu nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn là biết hắn lại đang trêu mình, thế là ra tay mạnh hơn.
Trần Vọng khẽ kêu một tiếng, tỏ vẻ rất đau.
Vân Tiểu Yêu rụt tay lại: "Đau lắm à?"
Trần Vọng cười khẽ: "Không đau, đùa em thôi."
"..." Vân Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc vẫn tiếp tục xoa thuốc cho hắn.
Chiều hôm sau, con trâu Tống Duẫn hứa đã được một nam nhân xa lạ đưa tới thôn Tống gia. Là một con trâu đực khỏe mạnh, thật không thể coi thường, nó chỉ ra đồng nửa canh giờ đã làm xong việc Trần Vọng mất cả buổi chiều.
Có trâu của Tống Duẫn, tiến độ cày đất tăng mạnh, khiến Trần Vọng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao hắn cũng không phải ở nhà suốt, lỡ ngày nào nhận đơn đi làm việc, mà chưa mượn được trâu, thì Vân Tiểu Yêu hoặc Hà Ngọc Liên phải kéo cày, hắn là đàn ông còn thấy khổ, người nhỏ sức hơn chắc chắn càng mệt hơn.
Sau Tết, người tìm Trần Vọng đào giếng nhiều lên, chỉ trong một tuần hắn đã nhận hai đơn, chạy qua hai thôn khác nhau, một ở đông một ở tây, không thể về nhà mỗi ngày, làm xong đơn này lại phải chạy đi làm đơn kế, chỉ có thể tranh thủ về nhà ở một đêm, gặp Vân Tiểu Yêu rồi lại đi.
Đợi đến khi hai đơn đào giếng hoàn thành, toàn bộ đất khô cũng đã cày xong.
Vân Tiểu Yêu bắt đầu vác phân ra ruộng. Cái gọi là phân, phần lớn là tro củi và phân chuồng, trước đây Vân Tiểu Yêu đã định trồng trọt nên mấy tháng nay trong nhà đều tích sẵn, giờ mới đem ra dùng.
Trần Vọng làm việc xong quay về, chưa kịp vác hết phân ra đồng, nhưng hắn nhận được tiền công — ba lượng bạc.
Có bạc vụn lẫn tiền đồng, không thể phủ nhận đây là một khoản lớn.
Vân Tiểu Yêu cất tiền, rồi nói với Trần Vọng: "Mai chúng ta lên thành mua hạt giống nhé."
Trần Vọng lại thở dài: "Giờ ta hiểu rồi, thứ dễ có được nhất là thứ ít được trân trọng."
Giọng điệu đầy thất vọng, cứ như Vân Tiểu Yêu làm điều gì đó thất đức lắm: "Hửm?"
Trần Vọng trách y: "Giờ trong lòng em chỉ có ruộng vườn, hoàn toàn không có ta nữa."
"..." Vân Tiểu Yêu nằm mơ cũng không nghĩ được, có ngày Trần Vọng lại ghen với cả... đất.
Nhưng nhìn kỹ hắn một cái, đúng là họ mấy ngày rồi không gặp nhau, Trần Vọng đi đào giếng, y bận làm đất, lúc dính nhau đầy âu yếm như bị ai đó vứt ra sau đầu, chỉ đến lúc này mới lại có chút ngạc nhiên của cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Hôm nay y đã tắm gội, tóc dài buông xõa sau lưng, chỉ có một vài lọn rủ xuống trước ngực, trông người nhỏ nhắn mà dịu dàng.
Vân Tiểu Yêu kéo tay hắn vòng qua eo mình, tựa sát vào, khẽ nói: "Chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Trần Vọng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt mèo ngấn nước của y, cổ họng khẽ chuyển động vì kìm nén.
Một khoảnh khắc ấy, người như hóa ma.