Bảo đi chợ phiên, rốt cuộc vẫn không đi được.
Vì một lần "mềm lòng" của mình mà ngày hôm sau, Vân Tiểu Yêu đã phải trả giá — y không sao dậy nổi, cả buổi sáng đều nằm bẹp trên giường, ngay cả bữa sáng cũng là Trần Vọng bưng vào phòng đút cho ăn.
Lần này là do y tự mình trêu chọc người ta, chẳng trách ai được, chỉ có thể tự gánh hậu quả.
Buổi chiều, Vân Tiểu Yêu dậy, ăn trưa xong liền định gánh nốt chỗ phân bón còn lại ra ruộng. Trần Vọng thấy vậy, ngoan ngoãn lại giúp một tay.
Đến tối, Trần Vọng cũng không dám có ý đồ gì khác, đàng hoàng ôm người ngủ, để Vân Tiểu Yêu được ngon giấc.
Sáng hôm sau, Vân Tiểu Yêu vừa ra khỏi phòng, Hà Ngọc Liên đã dậy trước hỏi: "Hôm nay đi huyện thành à?"
"Vâng, phải mua giống về chọn lựa một chút."
Giống mua ở thương hành không phải hạt nào cũng tốt, phải dùng sức người lựa lại một lần nữa để đảm bảo tỉ lệ nảy mầm cao nhất.
Hà Ngọc Liên nói: "Chuẩn bị sớm thì tốt, con gọi Tiểu Vọng dậy đi, sắp ăn cơm rồi."
Vân Tiểu Yêu rửa mặt xong mới gọi Trần Vọng. Nhân lúc Trần Vọng thay đồ, y quay lại bếp phụ Hà Ngọc Liên rửa bát.
Ăn sáng xong, hai người đeo gùi chuẩn bị sẵn rồi lên đường đến huyện Lê.
Trước đó họ đã bàn bạc kỹ, gần tám mẫu đất khô, sẽ trồng ba mẫu lạc và đậu nành, năm phân đất trồng đậu xanh và đậu đỏ, phần còn lại để trồng rau, chờ một hai tháng nữa thu hoạch lứa rau đầu tiên rồi bán, có thể chừa ra vài phân đất để trồng ngô.
Trần Vọng chỉ nghe qua loa, nhưng hắn vẫn nhớ một chuyện khác: "Em không phải muốn mua gà vịt con sao?"
"Lát nữa mua luôn."
Dạo gần đây Vân Tiểu Yêu bận rộn chuyện bừa đất nên chưa vào thành, hôm nay là lần đầu từ sau Tết mới đi Lê huyện.
Trần Vọng nắm tay y, khẽ lắc cái gùi sau lưng: "Em định chuyển cả huyện về chắc?"
"Phải mua nhiều thứ nữa, giống rau trong nhà không đủ."
Lạc và đậu dùng lượng lớn, Vân Tiểu Yêu đã tính toán rồi, nếu mỗi hốc gieo hai hạt lạc thì một mẫu tốn khoảng hơn ba mươi cân, còn đậu nành thì mỗi mẫu tốn chừng mười cân, vậy nên bất kể là loại nào, trồng ba mẫu đều cần lượng lớn.
Hai người đi bộ lên huyện, trước tiên đến chợ mua gà vịt con. Lần này Vân Tiểu Yêu mua nhiều, mỗi loại mười con, bà bán gà vịt còn tặng thêm một cái lồng cũ, lồng rách thủng mấy chỗ, chỉ dùng rơm buộc tạm lại. Nhưng có còn hơn không.
Vân Tiểu Yêu trả tiền xong thì cùng Trần Vọng đến thương hành, Trần Vọng hỏi: "Không đi dạo trước à?"
Y lắc đầu: "Không có gì cần mua."
Bé ngốc này, mười tám năm trước sống quá mức dè dặt, đến giờ có tiền vẫn không biết tiêu, đúng là một thói quen không tốt.
Nhưng Trần Vọng không ép y thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: "Đi dạo một vòng đi, lỡ thấy thứ gì hợp thì mua."
Vân Tiểu Yêu nghe vậy thấy cũng có lý, liền cùng hắn dạo quanh một vòng.
Kết quả là bị Trần Vọng nhét cho một đống đồ. Từ đồ ăn đến vật dụng đều mua cả đống, lúc này y mới phản ứng lại, hóa ra cái gọi là "dạo một vòng" của Trần Vọng chính là viện cớ để ép y tiêu tiền.
Sao lại có người như vậy chứ?
Trong lòng Vân Tiểu Yêu thấy ấm áp, đồng thời lại dâng lên một lần nữa cảm giác biết ơn với Trần Vọng — đã rất lâu rồi y không được cảm nhận thế này. Y ôm đống đồ nhỏ Trần Vọng mua cho, còn có cả một cây kẹo hồ lô, tay kia kéo kéo tay áo Trần Vọng, nhẹ giọng nói: "Không mua nữa đâu, lát nữa không nhét nổi." Nghĩ một lúc lại bổ sung, "Lần sau mình lại đến."
Khóe môi Trần Vọng nhếch lên: "Nể tình em trịnh trọng mời, đi thôi, mua giống nào."
Rõ ràng là hắn hao tâm tổn sức, lại giống như được lợi vậy, Vân Tiểu Yêu biết rõ nhưng không vạch trần, vẫn nắm tay áo hắn không buông: "Ừm."
Trừ cây kẹo hồ lô, những món khác Trần Vọng đều cầm hết: "Ăn đi, không là chảy mất."
Vân Tiểu Yêu khẽ ừ, rồi đưa luôn tay kia cho hắn.
Trần Vọng mỉm cười, hiểu ý mà nắm lấy.
Khi Vân Tiểu Yêu ăn xong cây kẹo, hai người cũng đến thương hành. Thương hành hàng hóa phong phú, bán đủ loại, có thể mua trọn một lượt những thứ cần.
Trần Vọng vào hỏi giá trước, Vân Tiểu Yêu nghe xong liền hỏi chưởng quầy: "Có thể bớt được chút không? Ta mua nhiều."
Chưởng quầy hỏi: "Ngài định mua bao nhiêu?"
Vân Tiểu Yêu đáp: "Lạc một trăm cân, đậu nành ba mươi lăm cân, còn đậu xanh đậu đỏ..."
Chưởng quầy tính toán một lúc rồi gật đầu: "Được, mỗi cân bớt hai phân."
"Cảm ơn chưởng quầy."
Chưởng quầy bảo tiểu nhị đi cân hàng, xong xuôi Vân Tiểu Yêu trả tiền, rồi cùng Trần Vọng chia nhau vác hơn trăm cân hàng.
Đồ nặng, hai người cũng không còn lòng dạ nào đi dạo, mua giống xong liền về nhà. Lạc và đậu đều có thời vụ gieo riêng, lạc vào Cốc Vũ, đậu nành trước sau Thanh Minh, giờ vẫn chưa đến lúc.
Vì thế họ còn thời gian để lựa hạt giống. Việc này giao cho Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân. Hai chị em Vân Tiểu Yêu thì ra ruộng chia luống trồng rau. Còn Trần Vọng, khi rảnh thì giúp, không rảnh thì đi khoan giếng.
Ba người bận rộn mất ba bốn ngày mới gieo xong rau trên gần một mẫu đất.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, rau trong ruộng bắt đầu nhú mầm xanh, rồi phát triển ra lá lớn, Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh tỉa rau sang các hốc đất đã chuẩn bị sẵn, để chúng phát triển khỏe mạnh.
Trước Thanh Minh, Trần Vọng có việc làm, lác đác nhận ba năm nhà thuê khoan giếng, bận rộn suốt nửa tháng, kiếm được năm sáu lượng bạc, mỗi lần về đều đưa hết cho Vân Tiểu Yêu, y biết hắn muốn làm ăn nên đều cất giữ lại.
Vân Tiểu Yêu kiểm soát chi tiêu có chủ đích.
Hiện nay trong nhà mỗi tháng phải mua gạo, bột, dầu, muối, tương, dấm, dù không cần mua trứng nhưng Trần Vọng không thể không có món mặn, trong nhà lại có trẻ nhỏ, y không muốn tiết kiệm quá mức trong chuyện ăn uống, nên dù có Chu Như Hải mỗi tháng đưa một trăm văn, thỉnh thoảng Phương Thúy Trân cũng góp một chút, khoản chi tiêu ấy vẫn không nhỏ.
Thế nên ngoài những khoản thiết yếu, Vân Tiểu Yêu không định tiêu thêm.
Chẳng hạn như quần áo, năm ngoái lúc họ mới chuyển đến thôn Tống gia, Trần Vọng đã mua hai xấp vải, ngoài hai cái áo lót làm cho Trần Vọng ra thì vẫn còn dư kha khá, cộng thêm đồ cũ vẫn mặc được, Vân Tiểu Yêu tính sẽ tạm dùng, chờ rau lớn, gà vịt trong chuồng đẻ trứng rồi mới tính tiếp.
Vì thế bạc mà Trần Vọng khoan giếng kiếm được, cộng dồn lại được 12 lượng. Nhưng làm ăn không chỉ cần chừng đó, vẫn là một việc dài hơi.
Đến Thanh Minh, phải bắt đầu trồng đậu.
Cả nhà, trừ Chu Như Hải, ngay cả Chu Tuệ Minh cũng ra giúp gieo hạt.
Năm người lớn một trẻ nhỏ, dậy sớm thức khuya bận rộn suốt sáu bảy ngày mới trồng xong ba mẫu đậu nành và một mẫu đậu xanh đậu đỏ.
Nghỉ được mấy hôm đã đến tiết Cốc Vũ, sau vài cơn mưa, Vân Tiểu Yêu chọn một ngày nắng đẹp bắt đầu bấm hốc gieo lạc. Ba mẫu lạc trồng xong, rau mà Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh tỉa trồng đã lớn, có thể thu hoạch đi bán.
"Hay là vậy đi, sáng mai con và a tỷ dậy sớm hái rau, tỷ phu giúp gánh vào huyện, nương phụ trách rao bán." Trên bàn cơm, Vân Tiểu Yêu đề xuất như vậy.
Chu Như Hải nửa năm nay mỗi ngày đều ra ngoài từ sớm, chuyện trong nhà giúp chẳng được bao nhiêu, nên vừa nghe đã đồng ý ngay: "Được, giờ đó là lúc huyện bắt đầu đông đúc nhất."
Vân Tiểu Yêu cũng tính đến điều đó, hái rau phải thật sớm, mà Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên hai người tuổi đã cao, sức khỏe không bằng họ, nên y mới định chia công việc ra, để ai cũng đỡ vất vả hơn.
Hà Ngọc Liên gật đầu: "Ta không ý kiến."
Phương Thúy Trân cũng đồng ý.
"Vậy quyết vậy đi."
Trần Vọng nói: "Chuyện giấy tờ để con hỏi Tống Lãng, nhờ hắn lo giùm."
Bán rau không phải cứ dựng quầy là xong, còn phải nộp phí cho nha môn, nếu bị nha dịch phát hiện lén bán, nhẹ thì tịch thu tài sản và đuổi đi, nặng thì có thể bị truy tố.
Ăn cơm xong, Trần Vọng liền đến tìm Tống Lãng.
Vân Tiểu Yêu rửa mặt rồi về phòng đợi, chờ khoảng một khắc sau Trần Vọng mới trở về.
Vừa vào cửa hắn đã nói: "Tống Lãng đồng ý giúp rồi, mai để nương và họ ra thẳng đó là được."
Vân Tiểu Yêu lấy áo cho hắn: "Huynh đi rửa mặt đi, để ta đi nói với mọi người."
Trần Vọng nhận lấy áo rồi vào phòng tắm.
Vân Tiểu Yêu đi tìm Chu Như Hải trước, nhờ hắn giúp chọn chỗ bán tốt, rồi lại sang phòng Hà Ngọc Liên báo lại chuyện của Tống Lãng. Nói xong hết mới quay về phòng lên giường nằm nghỉ.
Đợi một hồi Trần Vọng mới rửa xong. Hắn thường là người rửa mặt cuối cùng trong nhà.
Trần Vọng vừa lau tóc ướt vừa đi vào, khóa cửa rồi ngồi lên giường, nói với Vân Tiểu Yêu: "Ta với Tống Lãng bàn rồi, sau này định mở một tiệm mì."
"Tiệm mì?"
"Ừ, kiêm bán cả hoành thánh và sủi cảo."
Những quầy hàng như vậy trên phố không thiếu, nhưng bán cả ba món cùng lúc thì đúng là chưa thấy.
Chuyện chưa làm, chẳng ai nói trước được thành bại, nhưng Vân Tiểu Yêu vẫn rất vui lòng để Trần Vọng thử: "Được, cần bao nhiêu tiền?"
"Tống Lãng tính rồi, ít nhất cũng phải hai ba mươi lượng."
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Giờ mình có 12 lượng, nếu bán rau thuận lợi, chắc cũng kiếm được bảy tám lượng, đến lúc đó trứng gà trứng vịt cũng bán, gom thêm 10 lượng nữa là đủ rồi."
Trần Vọng thật ra chẳng hiểu gì cả, một người mượn xác hoàn hồn đến từ xã hội mới nh ưhắn, ngoài dị năng hệ thủy chẳng có bản lĩnh gì.
Ngay cả dị năng hệ thủy cũng không có đất dụng võ — vì huyện Lê đâu cần trả tiền nước.
Nhưng dù như vậy, Vân Tiểu Yêu vẫn không nói hai lời mà ủng hộ hắn, rõ ràng là một người tiêu từng đồng bạc cũng phải tính toán cẩn thận, vậy mà lại sẵn lòng móc ra hai ba mươi lượng cho hắn làm cái việc không biết lời lỗ ra sao, thật sự là...
Trần Vọng quăng khăn khô lên đầu giường, đưa tay bế bổng Vân Tiểu Yêu lên.
Là thật sự bế bổng — người này ăn cơm giống nhau, mà sức thì như trâu, một năm trước Vân Tiểu Yêu còn gầy gò thì không nói, giờ đã tròn trịa hơn rồi, vậy mà hắn vẫn nhấc nổi, rõ là người vừa mới kéo cày cả ngày còn mệt bở hơi tai kia.
Vân Tiểu Yêu bị hắn tách hai chân ngồi lên người, eo bị siết chặt như gọng kìm: "Vân Tiểu Yêu, ta có một yêu cầu."
"Gì cơ?"
"Cả đời này, em phải yêu ta nhất."
Vân Tiểu Yêu khó hiểu: "Huynh lại ăn giấm gì nữa đây?"
"Giấm nào cũng ăn."
Vân Tiểu Yêu trợn mắt kiểu "huynh điên rồi": "Ai có thể so với huynh được chứ?"
Trần Vọng cố nhịn cười: "Nào, không được dỗ ta vui đâu đấy."
Vân Tiểu Yêu ôm cổ hắn, từng chữ từng chữ nói như oán trách: "Huynh càng lúc càng khó chiều rồi đấy."
Hồi trước Trần Vọng thích chọc y, y cãi không lại nhưng cũng chẳng giận, giờ Trần Vọng lại hay ghen bóng gió, lần trước còn ganh cả với chuyện trồng trọt, càng lúc càng khó đoán.
Trần Vọng cuối cùng không nhịn nổi mà bật cười, lồng ngực rung rinh, hắn khẽ thở ra: "Vì ta cũng vậy mà."
Người mà ban đầu hắn thấy phiền phức và cố tình né tránh, giờ lại ngồi vững trên ngôi vị cao nhất trong lòng.
Đó có lẽ cũng là một dạng báo ứng rồi.