Trời còn chưa sáng, Vân Tiểu Yêu đã cùng Vân Phú Sinh đội gió lạnh buổi sớm, gánh giỏ tre ra vườn hái rau.
Trong vườn trồng đủ loại rau lá, nào là rau cải trâu, rau mồng tơi, rau đay, hẹ...
Ban ngày thì còn đỡ, có thể thấy rõ từng luống chia rạch rõ ràng, nhưng lúc này trời tối om, ánh trăng tàn chỉ đủ lờ mờ soi lối, bóng tối dày đặc, muốn hái rau thì phải đốt đèn lồng.
Hai người tay chân lanh lẹ, mỗi người hái một phần đầy giỏ rồi gánh rau về nhà.
Về đến nơi, trời đã hửng sáng, vừa đúng lúc Hà Ngọc Liên và mọi người rửa mặt xong, Vân Tiểu Yêu giao gánh cho Chu Như Hải, để hắn mang lên huyện, rồi Hà Ngọc Liên với Phương Thúy Trân sẽ lo bán.
Giá cả đã bàn từ trước, Hà Ngọc Liên bọn họ đều rõ nên Vân Tiểu Yêu không nhắc lại.
Sau khi họ đi, Vân Tiểu Yêu nhìn Trần Vọng, không biết tỉnh từ lúc nào: "Sao huynh dậy sớm vậy?"
Trần Vọng hỏi lại: "Sao em không gọi ta dậy?"
Vân Tiểu Yêu không nói, thật ra là thấy hắn ngủ say.
Vân Phú Sinh cười nói: "Tiểu Vọng đi nấu cơm đi, ta với Tiểu Yêu ra sông giặt đồ."
Trần Vọng ừ một tiếng. Rõ ràng là muốn chia sẻ việc nhà với Vân Tiểu Yêu.
Hai chị em lại xách thùng gỗ đầy quần áo dơ đi giặt, giặt xong về, Trần Vọng đã nấu xong bữa sáng, còn đang chuẩn bị thức ăn cho gà vịt.
Vân Tiểu Yêu phơi quần áo xong thì vào ăn cơm.
Vân Phú Sinh đưa một quả trứng luộc cho Chu Tuệ Minh: "Không biết nương với thẩm bán có được không."
Trần Vọng uống một ngụm cháo, nghe vậy nói: "Lát nữa ta đi xem."
Vân Tiểu Yêu gật đầu, gắp một đũa củ cải muối xào tỏi, củ cải muối vẫn giòn, lại đậm đà, ăn với cháo thì ngon nhất.
Ăn xong Trần Vọng ra ngoài, Vân Tiểu Yêu rửa chân tay rồi về ngủ bù.
Trần Vọng đến tận gần trưa mới về, mồ hôi đầm đìa, nói với hai chị em vừa tỉnh ngủ: "Bán được lắm, gần hết rồi."
"Thật hả?" Vân Phú Sinh mừng rỡ cười, "Vậy thì tốt quá, lòng ta giờ mới yên."
Vân Tiểu Yêu cũng nhẹ cả người. Giá họ đưa ra không cao, rau lại mới hái nên tươi ngon, hơn nữa huyện Lê khác hẳn thôn Tống gia, nếu ở thôn thì có khi chẳng ai buồn ngó, nhưng huyện thì đất quý như vàng, không phải nhà nào cũng có chỗ trồng rau. Chỉ là không ngờ bán nhanh vậy, Vân Tiểu Yêu cứ tưởng phải mất cả ngày.
Đến chiều, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân dắt tay nhau về, Vân Tiểu Yêu mới biết đầu đuôi câu chuyện.
"Nhờ cả vào Tống đại nhân, hắn tìm cho chúng ta một chỗ rất tốt trong chợ, hơn nữa ông chủ của A Hải nghe nói chúng ta bán rau cũng mua một ít." Phương Thúy Trân uống một hơi nửa bình nước rồi nói.
Vân Tiểu Yêu nghe mà nghĩ trên đời chắc chẳng có ai làm hàng xóm tốt hơn phu phu Tống Duẫn.
Y nói với Phương Thúy Trân: "Nương, nếu có thời gian, may cho Minh Nhi và Tiểu Tụng mỗi đứa một bộ đồ."
Phương Thúy Trân hiểu ý bèn gật đầu.
Hà Ngọc Liên thì lấy số tiền hôm nay ra, đặt lên bàn. Là một túi tiền đồng đầy ắp.
Hà Ngọc Liên nói: "Tiểu Yêu, sáng nay hái được tất cả 67 cân rau, giá khác nhau, tổng cộng 150 mươi văn, con ghi lại nhé."
Rau sáng nay bán giá từ một đến hai văn, trong đó rau đay và hẹ đắt hơn, mà hẹ lại hái được nhiều nhất, nên mới kéo giá trị lên.
"Vâng." Vân Tiểu Yêu cất túi tiền, "Vài hôm tới vẫn bán mấy loại này."
Rau trồng theo luống, Hà Ngọc Liên họ cũng biết loại nào bán được, bèn gật đầu.
Đến giờ nấu cơm tối, trong lúc họ nấu nướng, Vân Tiểu Yêu kéo Trần Vọng về phòng, bảo hắn ngồi vào bàn, còn mình thì lục lọi trong hòm tìm ra một thứ "vũ khí bí mật".
Đó là cuốn sổ sách do y tự chế, thực ra là từng mảnh tre mỏng dài khoảng sáu tấc, xâu lại bằng dây gai thành một xấp như rèm trúc.
"Cái gì đây?"
"Sổ ghi chép, giấy bút đắt quá, ta tự làm cái này, tạm dùng vậy, sau này huynh mở quán mì thì ta mua sổ thật." Vân Tiểu Yêu trải cuốn sổ tre trước mặt Trần Vọng, "Huynh ghi đi, hôm nay thu bao nhiêu ta đếm cái đã." Rồi y lôi ra cái hòm đựng tiền, mở nắp, rút dây túi tiền ra, đổ đồng xu ra đếm từng cái, mỗi tiếng keng vang lên theo mỗi đồng được ném vào hòm.
Đếm xong, y gật đầu: "Đúng 150 văn." Sau đó ánh mắt long lanh nhìn Trần Vọng.
Trần Vọng tay trái cầm miếng trúc xanh, tay phải cầm kim khâu không biết từ đâu ra: "Ta viết được, nhưng có khi em đọc không nổi."
"Không sao, huynh đọc được là được."
Trần Vọng định viết số 150, nhưng nghĩ nghĩ lại, đành khắc nguyên chữ một trăm năm mươi văn kèm theo ngày tháng.
Miếng trúc nhỏ khắc rất vất vả, Trần Vọng suýt nữa bị kim đâm mấy lần, bèn đề nghị: "Thật ra ta thấy mình đủ tiền mua giấy bút rồi."
"Tiết kiệm được chút nào hay chút đó." Vân Tiểu Yêu thò đầu ngó qua, "Xong chưa?"
Trần Vọng thở dài, khắc kiểu này khổ quá, nhưng vẫn hỏi: "Em làm cái này hồi nào vậy?"
Vân Tiểu Yêu lấy lại xấp trúc trong tay hắn: "Lúc huynh đi đào giếng, ta rảnh không có việc, làm chơi cho vui, cũng không mất công lắm, một buổi sáng là xong." Y đưa tay lướt qua nét khắc xiêu vẹo của chữ nhất, "Đây là một à?"
"Ừ."
Vân Tiểu Yêu hứng thú: "Thế đây là trăm rồi."
"Phải."
Sau đó là năm và mươi, Vân Tiểu Yêu lần lượt sờ qua từng chữ, đầu ngón tay chậm rãi, như muốn khắc sâu vào trí nhớ, cuối cùng y giơ xấp trúc lên, đong đưa chân, "Biết chữ thật tốt."
Hồi Trần Thiên Chính còn sống, nhà họ Trần khá giả nên Trần Vọng được học ba năm tư thục. Sau khi cha mất, hai mẹ con bị đẩy vào đường cùng, hắn mới phải nghỉ.
Nhưng vẫn biết chữ, đó cũng là lý do Hà Ngọc Liên không nghi ngờ gì.
Giờ nhìn ánh mắt khao khát của Vân Tiểu Yêu, Trần Vọng động lòng, ôm lấy y: "Em cũng đi học đi."
"Ta á?" Vân Tiểu Yêu ngừng đong đưa chân, ngơ ra.
Trần Vọng gật đầu: "Tống Duẫn biết chữ, em đã làm bạn với hắn thì cũng nên học theo."
Vân Tiểu Yêu đúng là rất động lòng: "Nhưng... ta lớn tuổi rồi mà."
Trần Vọng nâng cằm y, nghiêm túc nói: "Còn nhớ ta đã nói gì không? Không biết thì học, học lúc nào cũng không muộn."
Tất nhiên là nhớ, chính nhờ lời khích lệ của hắn, Vân Tiểu Yêu mới dám tiến về phía trước: "Thật hả?"
"Ừ, đúng lúc Minh nhi cũng đến tuổi học vỡ lòng, hai người đi cùng."
"Nhưng tiền..."
"Lấy từ chỗ đang để dành."
Vân Tiểu Yêu trầm ngâm, tuổi y đúng là một vấn đề, tiên sinh ở học đường chưa chắc chịu nhận, hơn nữa học đường cần đóng học phí, còn phải mua giấy bút mực nghiên... Nhưng y không cần thi khoa cử, nên mấy cái đó cũng không quá quan trọng.
"Để ta hỏi nương đã." Giờ nhà đang trồng rau, không thể bỏ, mà đi học là mất gần cả ngày, không thể để mình Vân Phú Sinh lo hết.
"Ừ."
Trần Vọng không phải người độc đoán, tuy hắn sẽ tìm cách thuyết phục, nhưng không ngờ Hà Ngọc Liên họ nghe xong chẳng những không phản đối mà còn rất ủng hộ.
Hà Ngọc Liên nói: "Con xem Duẫn ca nhi kìa, Tống đại nhân giao cả đống sản nghiệp cho quản lý, đủ thấy học có ích. Nếu ta có tiền, ta cũng muốn đi học đấy."
Lời này khiến ai nấy đều bật cười.
Phương Thúy Trân cũng nói: "Sau này Tiểu Vọng tính làm ăn riêng, con biết chữ cũng giúp được nó."
Chu Như Hải vỗ vai con trai: "Ta không muốn sau này Minh nhi cũng phải lăn lộn như ta."
Cuối cùng Trần Vọng kết luận: "Quyết định vậy đi, mấy chuyện còn lại cứ để ta lo."
Vân Tiểu Yêu – người trong cuộc – cũng không rõ sao câu chuyện lại thành ra mình phải dắt cả Chu Tuệ Minh đi học cùng.
May mà thôn Tống gia có học đường, tiên sinh lại là người từng dạy vỡ lòng cho Tống Nhạc đại nhân. Cũng nhờ phu phu Tống Duẫn.
Là người giàu nhất thôn, họ quyên không ít cho học đường.
Vì vậy khi Trần Vọng đến tìm Tống Duẫn hỏi chuyện học hành, thấy Tống Duẫn đang ôm Tiểu Tụng ru ngủ, hắn nói: "Con trai ngươi chắc cũng đến tuổi rồi."
Tống Duẫn đáp: "Ta năm xưa bốn tuổi đã vào học, nhưng ta không định cho Tiểu Tụng đi sớm."
"Ồ." Trần Vọng không biết nhiều về giáo dục thời xưa, nghe Tống Duẫn nói vậy hẳn có lý.
Ai ngờ Tống Duẫn đổi giọng: "Nhưng nếu Tiểu Yêu cũng đi học, có người trông hộ, ta yên tâm để Tiểu Tụng đi theo."
"..." Thì ra là vì không có ai trông con.
Tống Lãng nói: "Chỉ là Tiểu Yêu lớn hơn bọn trẻ, tốt nhất ngươi nói trước với tiên sinh, nhờ ông ấy quan tâm thêm."
Điểm này đúng thật, tiến độ của Vân Tiểu Yêu chắc chắn sẽ nhanh hơn đám nhỏ, lý tưởng nhất là dạy riêng một kèm một, nhưng không tìm được người thích hợp, lại nghèo, đành chọn cách này.
"Mai ta đi tìm lý chính bàn chuyện."
Không dám làm phiền Tống Lãng nghỉ ngơi, Trần Vọng từ biệt về nhà, thấy Vân Tiểu Yêu đang ngồi mép giường chờ hắn về.
Vừa vào cửa, Vân Tiểu Yêu liền đứng bật dậy: "Sao rồi?"
Thật ra trong lòng y vẫn rất mong.
Trần Vọng nhìn thiếu niên chưa tới mười chín tuổi trước mặt. Nếu ở thời tận thế chưa xảy ra, đây là lúc đời y bắt đầu rực rỡ, đầy hoa và ánh sáng.
Nhưng dù ở thời đại nào, chỉ cần là Vân Tiểu Yêu, thì y sẽ sống thật rạng ngời nếu bản thân muốn.
"Hỏi rõ rồi, nhưng có thể em phải dẫn thêm một người."
"Hả?"
"Tống Duẫn nói cho Tiểu Tụng đi theo."
"Tiểu Tụng ngoan lắm."
Quả thật, Trần Vọng vốn không thích con nít mà cũng phải thừa nhận, Tiểu Tụng rất ngoan. Hắn bước tới ôm lấy Vân Tiểu Yêu, trêu: "Một đứa là dẫn, hai đứa cũng là dẫn, chi bằng thêm một đứa nữa."
Vân Tiểu Yêu nhất thời chưa hiểu: "Gì cơ?"
Trần Vọng đặt tay lên hông y, vuốt nhẹ: "Chúng ta sinh một đứa đi."
"Đồ xấu xa, rốt cuộc là huynh muốn ta đi học hay trông con hả?"
Trần Vọng đè y xuống giường: "Vừa hay thai giáo."
"Gì mà thai giáo—"
Còn chưa nói hết thì đã bị hắn chặn miệng.
Đêm lại bắt đầu kéo dài.