Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 64

Trần Vọng là người theo phái hành động nhanh gọn, sáng sớm hôm sau, chờ đến khi Vân Tiểu Yêu và Vân Phú Sinh hái rau xong trở về, ăn sáng xong, Trần Vọng đã dẫn theo Vân Tiểu Yêu và Chu Tuệ Minh, cùng Tống Duẫn đến bái phỏng phu tử.

Phu tử dạy ở gia thục thôn Tống gia tuổi đã ngoài năm mươi, tóc râu điểm bạc. Ông không chỉ là ân sư của Tống Nhạc, mà cũng từng dạy cả Tống Duẫn và Tống Lãng.

Trên đường đến gia thục, Tống Duẫn thần thần bí bí nói: "Nhắc đến Mạnh phu tử, thì có một câu chuyện, muốn nghe không?"

Vân Tiểu Yêu đi bên cạnh hắn, tay còn dắt theo Chu Tuệ Minh, nghe vậy liền gật đầu: "Muốn nghe."

Tống Duẫn kể: "Mạnh phu tử vốn không phải người thôn Tống gia, chuyện ông ở lại đây có liên quan đến quá khứ của ông. Nghe nói ông từng làm huyện quan, nhưng bị người hãm hại, cả nhà bị liên lụy, chỉ còn lại một mình ông sống sót. Sau này không biết bằng cách nào lưu lạc đến Lê huyện, gặp được Tống gia gia, nghe xong chuyện đời của ông, gia gia liền mời ông ở lại thôn Tống gia dạy học. Ông cảm niệm ân tình của gia gia nên đồng ý. Sau lại gặp được sư nương, định cư ở thôn Tống gia từ đó."

"À..." Vân Tiểu Yêu không ngờ Mạnh phu tử lại có quá khứ bi thảm như vậy, cảm thán: "Làm quan cũng chẳng phải chuyện gì hay ho."

Tống Duẫn cười: "Trên đời nào có chuyện gì vẹn toàn."

Gia thục của thôn Tống gia nằm nơi yên tĩnh, trước có biển tre rì rào, sau có rừng thông vi vu. Họ đến thôn Tống gia cũng gần một năm, vậy mà đây là lần đầu tới gia thục.

Men theo con đường đá, bước lên từng bậc thềm, trước mắt là một sân viện mái ngói xám, tường gạch xanh.

Nhà ở thôn Tống gia đa phần là nhà gỗ, nhưng gia thục lại xây khá tốt. Sân được chia hai phần: một là học đường, một là nơi ở của nhà Mạnh phu tử.

Tống Duẫn trực tiếp dẫn họ tới chỗ ở của phu tử, cách học đường chỉ một bức tường. Bên ngoài còn văng vẳng tiếng đọc sách của trẻ nhỏ.

Cửa viện đóng, Tống Duẫn gõ cửa gọi: "Sư nương, con là Tống Duẫn, người có ở nhà không?"

"Đây đây."

Chẳng bao lâu, cửa viện mở ra, một phụ nhân dịu dàng đoan trang bước ra. Bà chưa tới bốn mươi, bảo dưỡng tốt nên nhìn còn rất trẻ, chỉ có vài nếp nhăn nơi khóe mắt mới cho thấy đã trải qua mấy chục năm gió mưa.

Sư nương vốn là người thôn Tống gia, nên tự nhiên nhận ra Tống Duẫn: "Hôm nay sao rảnh rỗi qua đây? Vào nhà ngồi đi."

"Con đến thăm lão sư, tiện giới thiệu học trò mới."

Sư nương liếc qua Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng sau lưng y, lại thấy Vân Tiểu Yêu dắt theo Chu Tuệ Minh, tưởng là họ đưa con trẻ tới học: "Lão Mạnh đang ở phòng bên, các con ngồi đi, ta đi pha trà."

Vì muốn để lại ấn tượng tốt với phu nhân tương lai của phu tử, Vân Tiểu Yêu vội vàng chào hỏi, nhưng lo lắng quá nên buột miệng nói: "Đa tạ sư nương."

Sư nương tưởng y chỉ là gọi theo đứa nhỏ, không nghĩ nhiều: "Ừ, ngồi xuống đi."

Vân Tiểu Yêu dắt Chu Tuệ Minh ngồi lên cái ghế gỗ bên hiên.

Sân viện rất thanh nhã, bên trái cửa là hồ sen nhỏ, vài cây sen nở rộ, bên cạnh còn có chum nước lớn trồng cỏ đồng tiền; bên phải là vườn hoa, trồng đầy tường vi và sơn trà. Đúng mùa hoa nở, tường vi bò đầy giàn, tán lá sum sê, sơn trà thi nhau khoe sắc, hương thơm khắp sân.

Tống Duẫn thấy Vân Tiểu Yêu nhìn chăm chú, bèn giải thích: "Lão sư có mỗi thú vui này, cực kỳ yêu hoa cỏ. Cái vườn đó, từ nhỏ tới giờ ta thấy thay hoa không biết bao lần rồi."

Sư nương bưng trà ra, nghe vậy liền cười mắng: "Còn không biết xấu hổ, để thầy con nghe thấy xem ông ấy dạy con thế nào."

Tống Duẫn vội đứng lên đón khay trà: "Sư nương thương con đi."

Sư nương là người chứng kiến hắn lớn lên, cũng biết cái miệng dẻo quẹo của hắn: "Ba hoa." Rồi quay sang nhìn Vân Tiểu Yêu và Trần Vọng, "Ta nhớ các ngươi, là Tiểu Yêu và Trần Vọng, phải không?"

Vân Tiểu Yêu thấy bà gọi trúng tên mình, vội đáp: "Sư nương sao biết ạ?"

"Sát Tết năm ngoái lúc các ngươi thành thân, lý chính có mời vợ chồng ta, nhưng lão Mạnh không thích náo nhiệt nên không đi."

Vân Tiểu Yêu không ngờ còn có chuyện này, lại càng hồi hộp: "Không không sao ạ."

Tống Duẫn đã giúp sư nương pha trà, sư nương liền ngồi xuống, nhìn Chu Tuệ Minh hỏi: "Đây là cháu trai ngươi?"

Vân Tiểu Yêu không ngờ bà đoán trúng, liền gật đầu: "Sư nương, hôm nay đến là muốn nhờ thầy nhận con và Minh nhi làm học trò."

"Cháu trai ngươi tuổi hợp học." Sư nương ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Ngươi cũng học?"

"Vâng, con muốn đi học."

Bà nhìn qua Trần Vọng, thấy hắn không nói gì nhưng ánh mắt đầy yêu thương dõi theo Vân Tiểu Yêu, biết chuyện này là được trượng phu ủng hộ, lại càng bất ngờ: "Ta sống đến chừng này tuổi, lần đầu thấy phu lang muốn đi học."

Vân Tiểu Yêu nghe là tiền lệ chưa từng có, liền cuống: "Không được sao ạ?"

"Không không." Sư nương thấy y khẩn trương, dịu giọng trấn an, "Lát nữa cứ nói với lão Mạnh một tiếng, chắc không có vấn đề gì đâu."

Vân Tiểu Yêu vội đứng lên hành lễ: "Đa tạ sư nương."

Chu Tuệ Minh chưa hiểu mấy, nhưng vẫn theo y hành lễ.

Sư nương đỡ họ dậy, hỏi: "Sao lại muốn học đột ngột vậy?"

Vân Tiểu Yêu không định tìm cớ, thật thà nói: "Con muốn biết chữ kiếm tiền."

"Sao?"

"Nếu không biết chữ, không biết tính toán, thì đến sổ sách cũng không xem được."

Sư nương vừa định nói, đã nghe một giọng trầm vang lên: "Tâm cầu lợi nặng nề như thế, làm sao học cho giỏi?"

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc trường sam đứng trước cổng sân, thấy họ nhìn, ông cũng sải bước đi vào.

Ánh mắt ông nhìn thẳng vào Vân Tiểu Yêu, rõ ràng mặt không biểu cảm, nhưng y lại cảm thấy ông đang đánh giá mình.

Y nhớ tới lời ông nói, bất chấp khí thế đè nặng, lí nhí cãi lại: "Nếu học mà không có mục đích, thì học làm gì?"

"Ngụy biện! Đọc sách là để hiểu lý, hiểu lý rồi mới tu thân, tu thân mới nên người."

Vân Tiểu Yêu không hiểu: "Nhưng con không ăn trộm, không cướp, không ghen ghét, không oán thù, làm người con nghĩ cũng rõ ràng lắm rồi mà?"

"Ngươi—" Mạnh phu tử sống ở thôn Tống gia gần ba mươi năm, lần đầu gặp người có nhận thức rõ ràng đến vậy, tức đến nghẹn lời, một bụng lý lẽ chưa kịp nói ra đã bị chặn đứng.

Vân Tiểu Yêu thấy ông giận, lập tức rụt cổ, nấp sau lưng Trần Vọng, sợ bị từ chối nhận làm học sinh.

Mạnh phu tử thấy thế, quay sang hỏi: "Ngươi dạy phu lang mình như vậy sao?"

Trần Vọng cố nín cười, đành phải nghiêm mặt: "Con thấy em ấy nói rất đúng."

"Thế thì các ngươi quả là trời sinh một đôi."

Trần Vọng thản nhiên: "Tạ ơn phu tử khen ngợi."

Mạnh phu tử hừ một tiếng, khoanh tay sau lưng: "Đi theo ta."

Ông vừa đi vừa liếc Tống Duẫn: "Con trai nhà con ba tuổi rồi phải không, sao còn chưa cho học vỡ lòng?"

Tống Duẫn cười hì hì: "Chỉ cần thầy nhận Tiểu Yêu, con lập tức đưa nó tới."

"Không biết xấu hổ."

Tống Duẫn hiểu tính thầy, không giận mà vẫn cười tươi.

Mạnh phu tử mặc kệ, đi vào trong, Trần Vọng cũng đi theo, Vân Tiểu Yêu vội kéo tay áo hắn.

Trần Vọng quay lại, nhỏ giọng cười: "Không sao, cứ giao cho ta."

Vân Tiểu Yêu buông tay.

Sư nương lại nói: "Ngồi uống trà đi, cứ để họ nói chuyện."

"Nghe sư nương." Tống Duẫn kéo Vân Tiểu Yêu ngồi xuống.

Y ôm lấy Chu Tuệ Minh, nhưng đầu óc rõ ràng lơ đễnh, chỉ ngóng chuyện trong phòng, chẳng mấy để tâm chuyện Tống Duẫn và sư nương đang bàn luận.

Không biết qua bao lâu, khi y sắp không ngồi yên nổi thì Trần Vọng cùng Mạnh phu tử từ trong bước ra. Mạnh phu tử vẫn đi trước, lúc đi ngang họ chẳng nói gì, Vân Tiểu Yêu tưởng là thất bại, không khỏi ủ rũ.

Trần Vọng nói lời từ biệt với sư nương: "Tạ ơn sư nương tiếp đãi, chúng con xin phép về trước."

"Đi đi." Sư nương lại dặn Tống Duẫn, "Dù không định cho Tiểu Tụng vỡ lòng sớm, cũng nên cho nó đến chơi nhiều hơn."

Tống Duẫn nói: "Biết rồi ạ, mai con sẽ đưa nó tới, lúc đó người đừng chê con phiền."

Vân Tiểu Yêu định hỏi kết quả, nhưng ngại có sư nương ở đó, nếu bị từ chối thì quá mất mặt, đành không mở lời.

Lúc này, bên học đường lại vang lên tiếng đọc bài.

Mấy người rời nhà sư nương, đi được một đoạn, Vân Tiểu Yêu mới kéo tay áo Trần Vọng hỏi: "Sao rồi?"

"Mạnh phu tử nói em lớn tuổi, học cùng trẻ con thì bất tiện." Thấy ánh mắt y ảm đạm, Trần Vọng cố tình ngắt câu giữa chừng, rồi nói tiếp: "Nên ông ấy sẽ dành riêng một canh giờ mỗi ngày để dạy em."

Ai ngờ ngoặt gấp đến vậy, Vân Tiểu Yêu lập tức mắt sáng lên: "Thật sao?"

"Ừ."

Vân Tiểu Yêu vui mừng không xiết, nhón chân hôn một cái lên mặt hắn mà quên mất bên cạnh còn có người khác.

Tống Duẫn vội lấy tay che mắt Chu Tuệ Minh, hô lên: "Ta to tướng thế này mà như người vô hình hả?"

Vân Tiểu Yêu đỏ bừng cả mặt, chợt nhớ ra một chuyện cũ: "Trước kia ngươi gạt ta, nói bị muỗi đốt ở cổ, bảo ta đi hỏi Trần Vọng."

"Này, giờ là qua cầu rút ván đấy hả?"

"Không có mà."

"Có."

"Không có!"

Tống Duẫn cứ thế cãi nhau với y suốt dọc đường.

Thật ra hắn không hề giận Vân Tiểu Yêu, chỉ thích trêu ghẹo mà thôi. Hai người cãi suốt đoạn đường mà vẫn cười đùa, chẳng biết đang vui cái gì.

Về đến nhà, kể lại mọi chuyện cho Vân Phú Sinh, nàng cũng rất vui, "Nếu vậy, đệ cứ yên tâm học, chuyện nhà có tỷ."

"Đệ chỉ đi một canh giờ thôi, không sao đâu."

"Chuyện tốt đấy." Vân Phú Sinh xoa đầu Chu Tuệ Minh, "Minh nhi, sau này đến học đường phải nghe lời phu tử, học cho giỏi vào nhé."

"Minh nhi nhớ rồi ạ."

Tống Tụng ở nhà được Vân Phú Sinh trông, lúc này ôm chân a phụ hỏi: "Ca ca đi học thật hả?"

Tống Duẫn vỗ nhẹ lưng con, cười gian: "Con trai, a phụ xin lỗi, mai con cũng phải đến học đường rồi."

"Á! Tiểu Tụng không muốn!"

"Thật không đi? Sau này ca ca đi học rồi, không ai chơi với con nữa đâu."

"Con chơi với Tiểu Yêu ca ca."

"Tiểu Yêu ca ca cũng đi học."

Tống Tụng sững sờ, rồi lập tức hạ quyết tâm: "Vậy con cũng muốn lớn như Tiểu Yêu ca ca rồi mới đi."

Tống Duẫn – a phụ lắm mưu nhiều mẹo – rốt cuộc cũng bị chính con trai mình phản đòn.

Bình Luận (0)
Comment