Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 7

Chuyện này cuối cùng kết thúc bằng việc Vân Lai Phúc nợ một món nợ lớn. Trần Vọng thậm chí còn tự ý quyết định để Vân Tiểu Yêu ở lại y quán để đại phu tiện cứu chữa hơn.

Vân Lai Phúc tức đến gào khóc, nhưng đều bị Trần Vọng dùng vũ lực trấn áp.

Hoàn toàn không có cơ hội nói không. Mà có nói thì đại phu cũng không nghe.

Lương y như từ mẫu, khi còn không thấy người thì thôi, giờ người được đưa tới trước mặt, nếu không chữa cho tốt thì ông thà đóng cửa nghỉ nghề.

Chuyện Vân Tiểu Yêu ở lại y quán coi như đã chắc như đóng đinh, Vân Lai Phúc thấy đại phu và Trần Vọng thông đồng với nhau, tức tối cầm giấy nợ bỏ đi.

Đại phu nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của lão, lắc đầu nói: "Quả thật không xứng làm cha."

Hà Ngọc Liên gật đầu đồng tình.

Đại phu lại quay sang hỏi Trần Vọng: "Ngươi thật sự muốn trả tiền thay lão?"

Đúng vậy, trước đó Trần Vọng ghé tai ông nói chính mình sẽ trả tiền thuốc, nhưng không được nói cho Vân Lai Phúc biết, còn phải viết giấy nợ bắt lão lăn tay điểm chỉ. Việc này không gây tổn thất gì cho đại phu nên ông đồng ý ngay.

Trần Vọng chỉ nói: "Chút nữa ta sẽ mang tới cho ngài."

Đại phu cũng không sợ bị lừa, dù sao Vân Lai Phúc đã in dấu tay rồi.

Hà Ngọc Liên nhìn Vân Tiểu Yêu vẫn đang mê man trên giường, nói với đại phu: "Vậy thì làm phiền ngài chăm sóc Tiểu Yêu."

"Cứ yên tâm, chỗ ta có dược đồng trông chừng."

Trần Vọng nhân đó nói: "Tên Vân Lai Phúc kia lòng dạ độc ác, e là sau khi về sẽ nghĩ ra cách hại ta, nếu có việc gì ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Tiểu Yêu, mong đại phu đứng ra làm chứng."

Đại phu vừa nghe liền hiểu: "Đó là lẽ đương nhiên."

Trần Vọng và Hà Ngọc Liên lúc này mới rời khỏi y quán.

Ra đến ngoài, Hà Ngọc Liên nói: "Nương mang theo ít bạc, có muốn mua gì không?"

Trần Vọng nhìn quanh, đường phố huyện Thanh Khê không còn phồn hoa như trước, ít sạp bán hàng, chẳng có gì đáng mua.

Hắn lắc đầu: "Về thôi, lát còn phải mang đồ tới nữa."

Hà Ngọc Liên lúc này mới nhỏ giọng nói: "Chuyện này đều do nương mà ra."

Trần Vọng không nói gì, ý rất rõ: người biết thế là được rồi.

Hà Ngọc Liên: "..." Thằng nhóc này đúng là nghĩ vậy thật.

Nhưng đúng là lỗi của bà, không dám trách Trần Vọng, chỉ lẳng lặng theo hắn về nhà.

Vì còn phải chạy một chuyến nữa nên hai người đi nhanh hơn, về đến nhà, Hà Ngọc Liên đi lấy nước, chợt nhớ ra cái bình gốm đưa cho Vân Tiểu Yêu: "Chờ Tiểu Yêu tỉnh thì bảo nó mang bình về nhé."

Trần Vọng ngồi trên ghế dài yên lặng nghe.

Lần này chi phí khám bệnh của Vân Tiểu Yêu không ít, không chỉ có một thùng nước, còn cả mấy cân gạo. Chủ yếu là nước nấu thuốc cũng tính trong đó.

Hà Ngọc Liên lấy ra một thùng nước rồi lôi ra một bao gạo, cuối cùng lấy giỏ trúc, cho bao gạo vào trong, lấy cây đòn gánh phía sau cửa đưa cho Trần Vọng.

"Nương đi nấu cơm, con về là có ăn."

Trần Vọng gật đầu, gánh thùng nước rỗng và giỏ trúc ra ngoài. Ra khỏi thành, Trần Vọng đi tới sau một gò đất, dùng dị năng hóa ra một thùng nước, rồi từ kho gạo trong không gian lấy ra mấy cân gạo bỏ vào bao, buộc miệng lại cho vào giỏ, nhân lúc không có ai lại gánh trở lại thành.

Thể trạng hiện giờ của hắn không tệ, dị hóa một thùng nước chỉ hơi khó chịu chút, không đến nỗi đi không nổi, chỉ là từ cổng thành đến y quán còn một đoạn, hắn đi một mạch không nghỉ nên có hơi th* d*c.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không đến mức thở hổn hển, chỉ hơi gấp một chút mà thôi.

Giao nước cho đại phu, lại cân gạo xong, đại phu mới đưa cho hắn giấy ghi nợ giữ lại bên mình. Trần Vọng cầm giấy nợ, không định ở lại lâu, lúc rời đi liếc nhìn Vân Tiểu Yêu, thấy y vẫn còn ngủ cũng không cố gọi dậy chào từ biệt.

Chuyến đi này tới đi lui, lúc về đến nhà trời đã tối, đây là lần đầu sau nửa năm tới dị thế hắn được thấy rõ khung cảnh chiều tối bên ngoài nhà.

Xách thùng nước rỗng và giỏ trúc vào nhà, trong bếp đã có ánh lửa nhấp nháy, Hà Ngọc Liên đã nấu xong cơm tối. Gọi là cơm tối nhưng ăn rất đơn giản, không có món mặn nào, chỉ có cháo loãng với bánh bao.

Cháo trắng có thêm đường, hơi ngọt một chút.

Trần Vọng rửa tay, ngồi xuống ăn cơm.

"Tiểu Yêu chưa tỉnh à?"

"Chưa."

Lúc này trời đã tối hẳn, bên ngoài yên tĩnh, trong bếp có tiếng củi cháy lách tách khiến đêm này bớt tịch mịch.

Hà Ngọc Liên cắn một miếng bánh bao, nhai hai cái rồi nuốt: "Hôm nay nương nhìn Tiểu Yêu, thấy nó như ôm lòng cầu chết."

Trần Vọng ừm một tiếng.

Hà Ngọc Liên lại nói: "Lần này dù cứu được nó cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, đợi nó quay về nhà kia, với tính Vân Lai Phúc, chắc chắn sẽ đánh mắng tàn nhẫn hơn."

Trần Vọng vẫn chỉ ừm.

Hà Ngọc Liên nhất thời thấy nghẹn lòng, trước kia mỗi lần nhắc chuyện này, con bà đều tức giận mắng theo vài câu, giờ Trần Vọng lại bình tĩnh đến mức quá đáng. Cũng ít nói hẳn đi.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Chính là từ nửa năm trước sau lần ngã đập đầu tỉnh lại.

Nhưng Hà Ngọc Liên không nghĩ nhiều, chỉ cho là con được trời ban phúc, kính sợ trời đất nên thay tính đổi nết mà thôi.

"Tiểu Vọng, vừa rồi nương nghĩ, Tiểu Yêu là một ca nhi, có thể sinh con, hay là mình sang đòi nó từ Vân Lai Phúc, cho con lấy nó làm phu lang?"

Tuy giọng như đang bàn bạc, nhưng Trần Vọng vẫn bị sặc, ho mấy tiếng, gương mặt xưa nay luôn bình tĩnh như núi sụp nay cũng rạn nứt: "Cái gì cơ?"

Hà Ngọc Liên giải thích: "Nương nói thật đấy, mỗi lần con lấy nước ra là phải nằm liệt nửa tháng, giờ con lớn rồi, nương không thể như hồi nhỏ chăm con mãi được, có một phu lang bên cạnh cũng tiện hơn, hơn nữa nương rồi cũng sẽ già, nhìn con thành gia lập nghiệp, nương mới yên lòng."

Trần Vọng im lặng. Hắn thật sự không ngờ, chuyện bị hối cưới mà chưa từng trải qua ở mạt thế lại gặp ở dị thế này.

Hắn đặt đũa xuống, đỡ trán đang nhức: "Chuyện cưới xin không cần vội."

Hà Ngọc Liên cũng không dám ép, tuy bà thấy Tiểu Yêu là đứa trẻ tốt nhưng thế nào cũng phải con trai mình vừa ý mới được: "Vậy con cứ suy nghĩ, đừng nhìn giờ Tiểu Yêu xấu xí, dưỡng tốt rồi sẽ khôi ngô thôi."

Trần Vọng khẽ thở dài: "Ăn cơm đã."

Từ đó mẹ con họ không nói gì nữa, ăn xong bữa tối, mỗi người tự rửa ráy rồi đi nghỉ.

***

Với đề nghị của Hà Ngọc Liên, Trần Vọng không để trong lòng.

Sau khi xác định thời gian gần đây thôn Thanh Khê sẽ không có mưa, hắn bắt đầu cân nhắc chuyện rời khỏi thôn.

Muốn chuyển đi, còn một chuyện nữa. Nguyên chủ còn một vấn đề quá khứ chưa giải quyết. Đó là tài sản bị tộc nhân họ Trần chiếm đoạt vẫn chưa đòi lại được. Mà nhà họ hàng chiếm ruộng đất nhà họ cũng còn ở lại thôn Thanh Khê, chưa chuyển đi.

Tài sản chắc chắn phải lấy về, nhưng lấy thế nào thì cần tính kế. Tuy hắn không để tâm nhiều nhưng Hà Ngọc Liên lại tưởng là thật.

Sáng sớm hôm sau liền chạy tới y quán thăm Vân Tiểu Yêu. Bà ở đó không lâu, trước sau chỉ khoảng một canh giờ.

Trần Vọng không can thiệp việc của bà, bị nhốt cả ngày cũng chẳng tốt cho sức khỏe, để bà ra ngoài đi lại, trò chuyện với người khác cũng hay.

***

Vân Tiểu Yêu tỉnh lại vào ngày hôm sau.

Thuốc trong y quán dường như có tác dụng an thần, y ngủ rất say. Sau khi tỉnh, dược đồng phụ trách chăm sóc còn bưng nước ấm cho y súc miệng.

Vân Tiểu Yêu vô cùng ngạc nhiên, với tính tình độc ác của Vân Lai Phúc, đừng nói đưa mình đến y quán, ngay cả chi tiền thuốc lo bữa cơm cho mình cũng không thể.

Nhớ lại người mình thấy lúc hôn mê, chắc là do Trần Vọng sắp xếp.

Chi phí khám bệnh chắc cũng do hắn lo?

Hôm qua Vân Tiểu Yêu ôm tâm cầu chết, chỉ mong được giải thoát, nhưng không chết được, lại khiến Trần thẩm và Trần Vọng cực khổ cứu mình, lập tức dẹp sạch ý niệm tìm chết, sống tiếp cho dù chỉ để báo đáp hai người đó cũng được.

Nghĩ thông rồi, Vân Tiểu Yêu không từ chối ý tốt của dược đồng, ngoan ngoãn uống nước, qua một tuần trà, dược đồng mang đến một bát cháo trắng.

Nhìn cháo được nấu nhừ, đặc sánh, từng hạt toả mùi thơm, Vân Tiểu Yêu sợ đến thất thần: "Chừng này gạo đủ ăn mấy ngày đấy."

Dược đồng bị phản ứng của cậu chọc cười, tưởng cậu xót của, liền giải thích: "Hôm qua người đưa ngươi đến đã trả đủ tiền thuốc rồi, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi."

Trả đủ tiền thuốc... "Là bao nhiêu?"

"Một thùng nước với chừng này cân gạo." Đối phương giơ tay làm dấu.

Vân Tiểu Yêu sợ đến hít sâu một hơi. Y trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì, hồi lâu mới thốt: "Thì ra mạng của ta đáng giá thế này."

Dược đồng còn nhỏ hơn y nhưng sớm đã quen sinh tử, nghe y lẩm bẩm, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra thương xót. Trước tai hoạ, chừng ấy nước gạo chẳng đáng gì, giờ lại có thể định giá một mạng người. Nhưng cậu nhóc không nói gì, chỉ đưa bát cháo còn đang bốc hơi cho Vân Tiểu Yêu, dặn dò: "Ăn đi, lát nữa uống thuốc."

Vân Tiểu Yêu không từ chối nữa, muốn trả ơn mẹ con họ thì trước tiên phải dưỡng cho khoẻ.

Y ăn rất chậm vì bụng đói đã lâu, ăn nhiều dễ phản tác dụng, để không lãng phí, y mất hơn một khắc mới ăn xong bát cháo.

Nghỉ thêm nửa canh giờ, dược đồng mới mang thuốc tới. Thuốc đen đặc đắng nghét, Vân Tiểu Yêu cũng không làm bộ, chia hai lần uống hết, sau đó hỏi: "Ta phải ở đây bao lâu?"

Dược đồng đáp: "May mà hôm qua chưa tổn thương nội tạng, chỉ cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được, sư phụ cũng đã kê đơn rồi, đợi ông khám lần cuối xác nhận không vấn đề gì, chắc mai là có thể về."

Hôm qua Vân Lai Phúc ra tay rất tàn nhẫn, một bên mặt Vân Tiểu Yêu sưng vù. Người khác mà ăn một bạt tai này, chắc rụng luôn mấy cái răng.

Nhưng dược đồng nghe nói y từ nhỏ đã bị bạo hành, tuy không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ bị đánh riết nên chịu đòn giỏi hơn người thường.

Cậu ta lại nói: "Hôm qua nương ngươi có tới, ngồi canh rất lâu mới rời đi."

Vân Tiểu Yêu gật đầu.

Dược đồng thấy y không nói gì nữa liền quay sang làm việc khác.

Bình Luận (0)
Comment