Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 8

Nơi an trí bệnh nhân là hậu đường của y quán, nơi này đặt hai hàng giường, mỗi hàng bốn chiếc, nhưng trong căn phòng rộng lớn ấy lúc này chỉ có mình Vân Tiểu Yêu.

Hôm qua lúc tỉnh lại, nơi y nhìn thấy không phải đây, chắc là sau đó có người chuyển y đến chỗ này. Là ai thì Vân Tiểu Yêu không muốn đoán, dù sao cũng không phải Trần Vọng, người đó luôn giữ chừng mực rất tốt.

So đo chuyện ấy chi bằng nghĩ xem phải báo đáp mẹ con họ thế nào. Tính cả lần này, Trần thẩm đã cứu y hai lần.

Nhưng hiện giờ ngoài hơn 300 văn cất riêng thì chẳng còn gì đáng giá, nếu đưa tiền cho Trần Vọng, liệu hắn có nhận không?

Vân Tiểu Yêu nghĩ nghĩ rồi lại ngủ thiếp đi.

Chẳng phải y lười, mà từ sau khi lương thực trong nhà ăn hết, trên núi cũng không còn bới ra nổi một gốc rau dại, bụng y chưa từng được no.

Đói một bữa, no một bữa là chuyện thường, đã rất lâu rồi mới được ăn no như hôm nay.

Giấc ngủ này y ngủ rất ngon. Khi tỉnh lại, y nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là Trần thẩm với nương y.

"...Ta thấy ngươi cũng đừng nhẫn nhịn nữa, cùng lắm thì hòa ly với lão, còn có thể giữ được cái mạng của Tiểu Yêu."

"Chuyện đó đâu dễ dàng như vậy."

"Mọi sự đều do người làm, ngươi nghĩ kỹ lại đi..." Hà Ngọc Liên liếc thấy Vân Tiểu Yêu từ trong nhà bước ra thì lập tức dừng lời, "Tiểu Yêu tỉnh rồi."

Thương tích của Vân Tiểu Yêu không ảnh hưởng đến việc đi lại, chỉ là thỉnh thoảng đau, cử động hơi bất tiện. Y tò mò hai người họ đang nói gì mới chống tay vào khung cửa bước ra, chào một tiếng: "Thẩm ạ." Rồi kín đáo liếc quanh một vòng, không thấy người kia, thầm thở phào nhẹ nhõm, "Sao thẩm cũng ở đây?"

Hà Ngọc Liên nhìn Phương Thúy Trân, cười lấp l**m: "Ta qua xem con thế nào, vừa vặn gặp nương con nên chuyện trò mấy câu."

Vân Tiểu Yêu chỉ nghe được vài câu, không đoán được toàn bộ nội dung, thấy bà không muốn nói rõ thì cũng không hỏi thêm: "Con khá hơn rồi, cảm ơn thẩm và Trần Vọng ca đã đưa con đến y quán."

Hà Ngọc Liên khoát tay, thoải mái nói: "Chút việc nhỏ, đừng để bụng."

Vân Tiểu Yêu lặng lẽ nhìn bà. Y thấy Trần thẩm khác xa với lời đồn. Bất kể là tiếp xúc trực tiếp, hay đưa y đến y quán, hoặc hôm nay vượt quãng đường xa đến thăm, đều không giống với hình ảnh chua ngoa cay nghiệt, tính tình hung hăng trong miệng dân làng.

Cứ như hai người khác nhau.

Trần thẩm mà y biết, rõ ràng là người biết ơn, có tình nghĩa.

"Thẩm là người nhân nghĩa, Tiểu Yêu dù chẳng có gì nhưng vẫn nhớ ơn ngài."

Hà Ngọc Liên mỉm cười: "Con là đứa trẻ ngoan."

Thấy tinh thần y khá tốt, không như tưởng tượng là uể oải, biết y đã vực dậy, không còn ôm ý nghĩ muốn chết, bà mới yên tâm: "Con không sao thì tốt, ta không làm phiền nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, ta về đây." Nói rồi quay người đi, lúc xoay người lại còn nhắn với Phương Thúy Trân một câu, "Ngươi nghĩ kỹ đi."

Phương Thúy Trân không đáp. Chờ Hà Ngọc Liên đi rồi, bà mới bước lên bậc đá tới trước mặt Vân Tiểu Yêu, nhìn con trai một lát, thấy mặt y vẫn chưa hết sưng thì nước mắt đã rơi xuống.

Vân Tiểu Yêu không nói gì. Y biết bộ dạng hiện giờ của mình không dễ nhìn, hôm qua bị Vân Lai Phúc tát một cái, khóe miệng đã nứt ra.

"Còn đau không con?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Nương ăn gì chưa?"

Phương Thúy Trân lau nước mắt: "Vừa nãy Ngọc Liên đưa nương cái bánh bao." Bà giấu trong ngực, định lấy ra cho Vân Tiểu Yêu ăn.

Vân Tiểu Yêu giữ tay bà lại: "Nương ăn đi, con uống cháo rồi."

Phương Thúy Trân nghe y lại từ chối, cuối cùng không kìm được, òa khóc: "Tiểu Yêu, nếu không phải mẹ con Ngọc Liên vừa vặn gặp được, chẳng lẽ nương sẽ mãi mãi không còn gặp được con nữa?"

Bà không bao giờ ngờ đến việc con trai út lại cố ý tìm chết. Mỗi khi nghĩ tới điều này, tim bà như bị dao đâm, mà không chỉ một nhát, nó còn xoáy đi xoáy lại, khiến lục phủ ngũ tạng bà như muốn vỡ nát. Chỉ cần nhớ tới những gì Hà Ngọc Liên nói, trong lòng bà tràn đầy hối hận và đau đớn.

Con bà vẫn còn trẻ như vậy, mà đã bị hành hạ đến mức nảy sinh ý định tìm cái chết.

Thấy mẹ quỳ xuống khóc nức nở, Vân Tiểu Yêu lại rất bình tĩnh. Một người còn khóc là vì trong lòng còn hy vọng. Nhưng khi hy vọng tan biến, lòng sẽ chết, nên y không gợn sóng. Y cũng ngồi xuống cạnh mẹ, tựa vào khung cửa, nói một lần nữa: "Chúng ta bỏ trốn đi, cha sẽ không tha cho con đâu."

Vân Tiểu Yêu hiểu rõ, y quán chỉ là nơi tránh tạm, đợi khi y quay về nhà họ Vân, Vân Lai Phúc bị mất mặt nhất định sẽ không bỏ qua.

Đến lúc đó còn ai cứu được?

Y bị cha anh chèn ép suốt mười mấy năm, khiến bản thân trở nên nhát gan, sợ phiền, không dám nhận lòng tốt của người khác, cũng không muốn nương chịu khổ nên mọi đau khổ đều tự mình gánh chịu. Y là người yếu đuối, nhưng không có nghĩa là đồ rẻ rách, sinh ra để bị người ta chà đạp.

Y biết rõ việc hôn nhân của mình rồi cũng sẽ bị Vân Lai Phúc mang ra làm điều kiện trao đổi. Với bản tính tham tiền của Vân Lai Phúc, nhất định sẽ gả y với giá cao, giống như đã từng làm với đại tỷ.

Nhưng y không cam lòng, nên y giấu tiền.

Nếu thật sự bị gả cho một nhà đáng ghét, y sẽ đưa nương cùng bỏ trốn. Chỉ là chưa chờ được ngày ấy thì một trận hạn hán bất ngờ đã giáng xuống Thanh Khê thôn.

Đây là một cơ hội, sau ba năm chịu đày đọa, ý nghĩ ra đi trong lòng Vân Tiểu Yêu càng thêm kiên định. Y đã khuyên nương nhiều lần nhưng đều thất bại. Thật ra y hiểu bà lo gì – hai mẹ con không có tiền, rời khỏi Thanh Khê thôn thì sẽ không có chốn dung thân, tương lai mù mịt, ai biết được là phúc hay họa?

Vân Tiểu Yêu không phủ nhận lo nghĩ của bà có lý, mà ở lại thì liệu có tốt hơn không?

Nhưng y không thể thuyết phục được, chỉ có thể chờ thời cơ, cuối cùng cũng đợi được.

Nếu hôm qua Vân Lai Phúc thực sự đánh chết y thì sau khi chết y nhất định sẽ lên điện Diêm Vương kiện Vân Lai Phúc một tội. Còn nếu may mắn sống sót, thì lần này nhất định phải đưa nương rời khỏi đây.

Quả nhiên, lần này Phương Thúy Trân không trốn tránh nữa. Dù vẫn sợ, nhưng bà vẫn nắm lấy tay Vân Tiểu Yêu, nước mắt rưng rưng gật đầu: "Nương đi với con."

Vân Tiểu Yêu mới nở nụ cười, đôi mắt mèo ảm đạm của y dường như có ánh sáng.

***

Vân Tiểu Yêu đã có thể chạy nhảy, ở lại y quán cũng không tiện, huống hồ tiền khám bệnh đắt đỏ, y biết người ứng trước chi phí chính là Trần Vọng. Tuy rất tò mò Trần Vọng kiếm đâu ra nhiều nước và gạo như thế, nhưng y không định hỏi.

Đại phu cũng không có ý giữ lại lâu. Sáng sớm hôm sau, sau khi bốc thuốc xong thì để y về nhà.

Trước khi đi, Vân Tiểu Yêu cúi mình hành lễ cảm tạ rồi mới xách thuốc rời đi. Khi quay lại Thanh Khê thôn mới chừng giờ Thìn, y gặp một đôi mẹ con đang đi tìm cái ăn. Gương mặt gầy guộc của họ không chút biểu cảm, cũng không đáp lại lời chào của y.

Ở Thanh Khê thôn, cảnh tượng thế này không lạ gì. Trước hôm nay, Vân Tiểu Yêu cũng từng như vậy. Về tới thôn, y không về nhà trước mà đi đến cây đa lớn.

Y tìm một cành gỗ to, bẻ gãy, dùng đầu nhọn đào đất, y muốn đào tiền bạc chôn giấu mang đến trả cho Trần Vọng. Không biết đối phương có nhận không, nhưng đó là thứ quý giá duy nhất của y.

Dời hòn đá đè phía trên, Vân Tiểu Yêu vừa thở vừa đào hố.

Nửa khắc sau, nhánh cây chạm phải v*t c*ng, y vứt nó sang bên, dùng tay bới đất, gạt lớp bùn phủ phía trên, để lộ ra một hũ sành nhỏ bụng tròn.

Vân Tiểu Yêu phủi sạch bùn đất bám bên ngoài, mở miếng vải đậy, bên trong là từng đồng xu nằm ngay ngắn. Rồi y lấp đất lại, đi lấy hũ nước của nhà họ Trần. Bên trong vẫn còn nước, Vân Tiểu Yêu uống hết rồi mang trả luôn.

Thuốc vắt trên tay, ôm hai thứ kia, y thẳng đường đến nhà họ Trần.

***

Trần Vọng mấy hôm nay tinh thần rất tốt, dậy cũng sớm, tắm nắng buổi sáng xong, ăn ba bát cháo và hai quả trứng, đang vui vẻ tính toán làm sao lấy lại tài sản, thì nghe ngoài cửa có tiếng Vân Tiểu Yêu gọi.

"..." Người này không có nhà à? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Trần Vọng vẫn đứng dậy ra ngoài.

Ngoài hàng rào, Vân Tiểu Yêu tay trái ôm một hũ, tay phải cũng ôm một hũ, Trần Vọng đi tới mở cửa: "Có chuyện gì?"

Vẫn là giọng lạnh nhạt, nhưng Vân Tiểu Yêu không để tâm. Trần Vọng đã chịu ứng trước chi phí khám bệnh cho một người chẳng liên quan, nhất định là người ngoài lạnh trong nóng: "Trần Vọng ca, ta đến cảm ơn ngươi và thẩm."

Trần Vọng đang định gọi mẹ thì Hà Ngọc Liên đã từ trong nhà bước ra: "Tiểu Yêu, con không sao rồi chứ?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu, nở một nụ cười nhạt: "Con khỏe rồi."

Trần Vọng nhìn y, luôn cảm thấy hôm nay Vân Tiểu Yêu có gì đó khác lạ. Hai lần trước gặp, rõ ràng là mặt mày ủ ê, vẻ như không còn thiết sống. Nhưng hôm nay cảm xúc toát ra từ người y lại là vui vẻ. Trần Vọng nghĩ thầm, với sự hiểu biết sơ qua về Vân Lai Phúc, Vân Tiểu Yêu dù có từ Quỷ Môn Quan trở về, quay về nhà cũng không tránh khỏi bị đánh một trận. Chẳng lẽ sau lần cận kề cái chết đã nhìn thấu sinh tử?

Vân Tiểu Yêu không để ý ánh mắt dò xét của Trần Vọng. Y đưa hũ nước mà Hà Ngọc Liên cho mình hôm trước trả lại, sau đó mới ôm cái hũ đựng tiền lên, nói: "Chuyện tiền khám bệnh con nghe đại phu nói rồi. Nói thật, dù cha con có ký tên cam kết cũng sẽ không chịu trả. Đây là số tiền con tích cóp được mấy năm, không nhiều, tổng cộng 365 văn. Con biết số này không đủ chi phí, nhưng mong thẩm và Trần Vọng ca nhận lấy."

"Con à, chúng ta cứu con không phải vì muốn được trả ơn."

Nhưng thái độ của Vân Tiểu Yêu rất kiên quyết. Đây là lần đầu tiên y mạnh mẽ đến vậy khi đưa đồ cho người khác. Y nhét thẳng vào lòng Hà Ngọc Liên, đến mức đất còn dính lên áo bà.

Nhưng y rất vui: "Thẩm ơi, con sắp rời đi rồi, rời khỏi đây, sống một cuộc đời mới."

Không chỉ Hà Ngọc Liên, ngay cả Trần Vọng cũng sững sờ.

Vân Tiểu Yêu vẫn nói tiếp: "Thẩm và Trần Vọng ca là ân nhân cứu mạng của con, con đáng lẽ phải báo đáp ân tình, nhưng con chẳng có gì ngoài món này, con sẽ mãi ghi nhớ lòng tốt của hai người. Những ngày sắp tới, mong hai người giữ gìn sức khỏe."

Nói xong, y chắp tay cúi người thật sâu.

Bình Luận (0)
Comment