Vân Tiểu Yêu mới sinh không lâu, sức còn yếu, ăn cháo xong nói chuyện với Trần Vọng một lúc rồi lại buồn ngủ. Trái lại Trần Vọng bị y đánh thức dậy thì không còn buồn ngủ nữa. Nghĩ ngợi chốc lát, hắn rửa mặt chải đầu rồi đến nhà Mạnh phu tử báo tin vui.
Báo tin hỷ với thân bằng cố hữu vốn là tập tục quen thuộc, chỉ là bọn họ ở thôn Tống gia không có thân thích, bạn bè cũng ít ỏi.
Tống Duẫn tối qua không mời mà đến là ân nghĩa lớn, còn Mạnh phu tử là ân sư của Vân Tiểu Yêu, có thể xem như thân nhất rồi.
Nghe tin Vân Tiểu Yêu sinh ca nhi, thê tử Mạnh phu tử vô cùng mừng rỡ, nói chờ đến khi đầy tháng nhất định sẽ đến uống rượu mừng.
Trần Vọng không ở lại lâu vì Mạnh phu tử đang dạy học, một mình ở cùng phụ nhân cũng không tiện, báo tin xong thì đi ngay.
Đến trưa, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân từ trong thành trở về, trên người hai người không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Đêm qua hai người thay nhau thức suốt nửa đêm, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt được một lát, sau đó lại vội vàng vào thành làm việc, dù là trai tráng như Trần Vọng còn chịu không nổi, huống hồ họ đều đã là người đứng tuổi.
Nhưng trong mệt mỏi lại không giấu nổi sự phấn khởi.
Trong nhà có thêm người là chuyện đại hỷ.
Vừa về đến nhà, hai người rửa sạch tay chân rồi không nhịn được liền vào phòng Vân Tiểu Yêu xem cháu. Tối qua gấp gáp quá, đến ôm cháu một cái cho đàng hoàng cũng không kịp.
Nghe tiếng đùa với trẻ con, Vân Tiểu Yêu cũng nhanh chóng tỉnh lại, ánh mắt lơ mơ đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở hai người: "Nương."
Hai người nghe y gọi, quay đầu lại: "Tỉnh rồi à."
Phương Thúy Trân đi tới, từ tốn đỡ y ngồi dậy: "Nếu có sức thì nên đi lại nhiều một chút."
Vân Tiểu Yêu dạ một tiếng. Đêm qua bà đỡ đã dặn rồi, sinh xong vẫn chưa xong việc, còn phải thải sản dịch. Y vịn vào giường chậm rãi đi lại vài bước, đúng là vì đã ngủ cả buổi sáng nên sức có đỡ hơn phần nào.
Vân Tiểu Yêu vịn mép giường đi qua đi lại chậm rãi: "Sao hôm nay về sớm vậy ạ?"
Hà Ngọc Liên nói: "Chúng ta không yên tâm con với đứa nhỏ, dù có Phú Sinh ở nhà, nhưng con bé còn phải trông vườn ruộng, Tiểu Vọng chăm con thì được, nhưng chăm trẻ con vẫn còn kém chút."
Phương Thúy Trân cũng nói: "Tháng ở cữ này sẽ vất vả một chút."
Vân Tiểu Yêu khẽ đáp: "Cũng khiến hai người vất vả theo."
"Chuyện trong nhà, không được gọi là vất vả." Hà Ngọc Liên nói, "Trong nhà có chúng ta, con cứ yên tâm mà dưỡng sức."
Vân Tiểu Yêu lại dạ một tiếng, nhìn đứa trẻ trong lòng Hà Ngọc Liên rồi hỏi: "Tên đặt xong chưa ạ?"
Hà Ngọc Liên nói: "Chuyện này do hai đứa quyết định."
Vân Tiểu Yêu quay sang nhìn Trần Vọng, Trần Vọng đáp: "Gọi là Trần Niệm, nhũ danh là Niệm Niệm."
Hai người Phương Thúy Trân nghe vậy liền gật đầu: "Tên này hay."
Vân Tiểu Yêu cũng thấy ưng.
Thế là tên đứa trẻ được quyết định như vậy.
Buổi chiều, Trần Vọng đến nhà Tống Duẫn mượn chiếc chõng tre, Tống Duẫn lại theo hắn về thăm Vân Tiểu Yêu.
Tống Duẫn mang ghế tới ngồi trước giường, nắm lấy tay y hỏi: "Có ổn không?"
Vân Tiểu Yêu gật đầu: "Tối qua cảm ơn ngươi đã tới."
"Nào, đã gọi ta một tiếng Duẫn ca, sao có thể không quan tâm chứ."
Vân Tiểu Yêu thật lòng rất biết ơn Tống Duẫn. Hai người quen nhau mới hai năm, vậy mà Tống Duẫn luôn ưu ái bênh vực y, nói là huynh đệ ruột thịt cũng không quá lời.
"Niệm Niệm có ngươi làm bá phụ, đúng là có phúc."
"Đặt tên rồi à?"
"Ừ, nhũ danh là Trần Niệm."
Không ngờ Tống Duẫn vừa gật đầu đã khen: "Tên hay, rất hợp với Tống Tụng."
Vân Tiểu Yêu nghĩ, lúc Trần Vọng đặt tên chắc không hề nghĩ đến chuyện đó.
Chỉ vì chữ Niệm hay, có hàm ý hoài tưởng, nhớ thương.
"Ngươi thiên vị như vậy, cẩn thận Tiểu Tụng ghen đấy."
Tống Duẫn lại chẳng bận tâm: "Sau này nó còn phải cảm ơn ta ấy chứ."
Vân Tiểu Yêu cười nói: "Vậy thì để bọn nhỏ tự quyết định đi."
Tống Duẫn thần thần bí bí: "Dù không thành thông gia, ta cũng phải làm nghĩa phụ của Niệm Niệm."
"Tuỳ ngươi."
Sau đó Tống Duẫn buông tay Vân Tiểu Yêu ra, bế Trần Niệm lên.
"Nó ngoan thật đấy, ăn no là ngủ, không hề quấy khóc."
Trẻ sơ sinh vốn chẳng nhìn ra được gì, phải nuôi một thời gian mới thấy rõ.
"Tiểu Tụng mới là ngoan nhất."
"Càng đúng, lúc ta ở cữ nó chẳng khiến ta lo lắng gì, chỉ là ăn hơi nhiều thôi." Nói xong còn nháy mắt với Vân Tiểu Yêu.
Vân Tiểu Yêu không nhịn được bật cười, Tống Tụng có thể lớn lên thành đứa trẻ được người người yêu thích như vậy, ngoài bản tính ngoan ngoãn, còn rõ là do được nuông chiều từ nhỏ.
Tống Duẫn ngồi lại trò chuyện một lúc rồi đi đến tư thục đón Tống Tụng và Chu Tuệ Minh, nhân lúc mặt trời chưa lặn, Phương Thúy Trân dùng thau gỗ mang nước nóng vào tắm cho Trần Niệm.
Trẻ con tắm rửa mặc đồ đều có nhiều điều cần chú ý, Vân Tiểu Yêu giờ chưa thể tự tay làm, nhưng có thể học dần.
Vì vừa sinh con, lại đang ở cữ nên Trần Vọng đương nhiên không thể ngủ cùng một giường với họ. Hắn phải tìm chỗ khác nghỉ tạm.
Trong nhà lại không còn phòng trống, mà hắn vẫn phải chăm sóc Vân Tiểu Yêu và Trần Niệm, ở gần vẫn là tốt nhất nên mới sang nhà Tống Duẫn mượn chõng tre.
Cũng may là mùa hè, gắng gượng được đến khi Vân Tiểu Yêu hết tháng.
***
Trần Niệm thật sự rất ngoan, theo lời Phương Thúy Trân thì là giống hệt Vân Tiểu Yêu hồi nhỏ, ăn no là ngoan ngoãn ngủ, chẳng hề quấy khóc. Cũng nhờ thế mà trong nhà không quá vất vả.
Dù sao vừa phải làm ruộng vừa phải trông tiệm, lại có một sản phu cần chăm sóc, ai cũng bận tới mức mong mình có ba đầu sáu tay.
Trần Vọng ở nhà trông Vân Tiểu Yêu vài ngày, thấy y đã quen dần mới thay Phương Thúy Trân cùng Hà Ngọc Liên đến trông tiệm mì.
Vân Tiểu Yêu có mẹ ruột và chị gái chăm sóc càng ổn hơn. Y đang ở cữ nên đành phải xin nghỉ chỗ Mạnh phu tử, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Mạnh phu tử nhờ Tống Duẫn nhắn lại, bảo y yên tâm dưỡng sức, qua tháng hãy tính.
Rồi cũng đến ngày đầy tháng của Trần Niệm.
Vân Tiểu Yêu bàn với Trần Vọng, quyết định mở tiệc mời mọi người đến chung vui. Bao gồm cả nhà Tống Duẫn, nhà lý chính, Hồ sư phụ, Mạnh phu tử và dân làng Tống gia, tổng cộng mở hơn mười bàn.
Hôm đó, ngoài những món chính, còn có từng chậu từng rổ bánh nếp đỏ và trứng đỏ được dọn lên.
Trần Niệm cũng được Trần Vọng bế ra cho mọi người nhìn mặt. Sau một tháng nuôi nấng, Trần Niệm đã hết nhăn nheo như lúc mới sinh, được nuôi bằng sữa bò nên trắng trẻo mũm mĩm.
Bé được cha ruột bế trong lòng, đôi mắt to tròn giống hệt a phụ đảo qua đảo lại nhìn mọi người.
Ai tới trêu chọc cũng cười. Cực kỳ dễ thương, ai thấy cũng khen.
Vân Tiểu Yêu sinh con đầu lòng, Hà Ngọc Liên bắt y ở cữ đủ bốn mươi hai ngày mới cho ra tháng, để đảm bảo y dưỡng thân đủ đầy.
Và cũng đã sang tháng Bảy.
Tháng Bảy là mùa nông bận rộn, chuyện ban đầu định sau khi sinh xong Trần Vọng sẽ về thôn Thanh Khê cải táng cũng đành hoãn lại.
Ban đầu tiệm mì do Trần Vọng và Hà Ngọc Liên trông, nay phải thu hoạch vụ hè và gieo trồng vụ thu, Vân Tiểu Yêu lại phải chăm Trần Niệm, nên Hà Ngọc Liên ở lại nhà, đợi làm xong việc đồng áng rồi tính.
Cứ thế lại bận thêm nửa tháng, đến khi vụ mùa qua đi thì đã cuối tháng Bảy.
Việc cải táng không nên chậm trễ, Trần Vọng còn phải tìm hiểu xem trong thôn Tống gia có mảnh đất nào hợp để an táng, cũng đi nhà lý chính mấy chuyến.
Đến khi mọi thứ được xác định thì đã sang tháng Tám.
Lúc ấy Trần Niệm đã hơn hai tháng, Vân Tiểu Yêu đã gầy đi phần nào so với lúc mang thai, toát lên nét đẹp thướt tha.
Trên bàn ăn, Trần Vọng dặn dò chuyện sắp tới: "Hai ngày nữa ta sẽ lên đường về thôn Thanh Khê, xem tình hình bên đó, rồi đưa cha về an táng ở đây. Nương và Trân di vất vả trông nom tiệm một thời gian, có chuyện gì thì tới nha môn tìm Tống huynh, ta sẽ nói trước với huynh ấy. Còn chuyện trong nhà giao cho Phú Sinh tỷ, nếu quá bận thì nhờ Tống Duẫn giúp một tay, ta sẽ quay về sớm."
Mọi người đều gật đầu.
Cơm nước xong, Trần Vọng đến tìm Tống Duẫn, giải thích rõ tình hình, nhờ họ giúp đỡ trông coi nhà cửa, hai người đều đồng ý.
Vân Tiểu Yêu rửa mặt xong, đến phòng Hà Ngọc Liên bế Trần Niệm về phòng. Bé con này vừa được nãi nãi cho ăn no, giờ đang ngủ say sưa.
Vân Tiểu Yêu ôm con ngồi trên giường, cúi đầu hít hương sữa thơm tho trên người bé. Cả người cứ như mới vớt ra từ chum sữa vậy, thơm nức.
Vân Tiểu Yêu hôn yêu một cái lên má mềm mịn của con.
Một lúc sau, Trần Vọng trở về, thấy hai cha con trên giường thì bật cười: "Ta đi rửa mặt đã."
Vân Tiểu Yêu ừ nhẹ. Trần Niệm nắm tay ngủ say như chết, chẳng bận tâm gì đến "sóng ngầm" giữa hai cha.
Vân Tiểu Yêu đặt con nằm vào phía trong giường, đắp chăn nhỏ cho bé. Y định nằm luôn, rồi nghĩ nghĩ lại, tháo dây lưng cởi áo khoác, rồi đắp chăn bông nằm đối diện con.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy y, hơi thở quen thuộc áp sát, Vân Tiểu Yêu quay đầu lại nửa vòng, nhìn thấy Trần Vọng đã rửa mặt xong.
Trần Vọng để trần nửa người trên, đêm thu mát mẻ, nhưng người hắn lại như lò sưởi.
Ánh mắt hắn lướt qua chiếc áo khoác Vân Tiểu Yêu để ở cuối giường, dừng lại trên mặt Trần Niệm: "Chờ nó lớn thêm chút nữa sẽ để nó ngủ riêng."
"Trong thôn có thợ mộc, nhờ họ đóng cái giường nhỏ là được."
Trần Vọng nhìn y.
Trước khi sinh, Vân Tiểu Yêu vốn đã được hắn nuôi cho mũm mĩm, sau sinh lại càng tròn trịa. Làn da mịn màng như măng non sau mưa, chỉ cần véo một cái là để lại dấu vết.
Trần Vọng kéo chăn bông phủ lên cả hai người, trong bóng tối dưới chăn cúi xuống hôn y.
Vân Tiểu Yêu không chống cự, tay đặt lên cổ hắn ôm lấy.
Trần Vọng trở mình đè lên y, dùng lưng ngăn chăn lại, tạo thành một khối gồ lên.
Hắn dùng tay nâng vạt áo lót của y, xoa nhẹ eo. Vân Tiểu Yêu vô cùng nhạy cảm, chỉ vài động tác nhẹ cũng khiến y phản ứng.
Trần Vọng hôn chóp mũi y: "Tối nay ngoan thế."
Hai người thở chung một hơi, Vân Tiểu Yêu khe khẽ rên: "Khi nào ta không ngoan?"
Trần Vọng bật cười: "Vậy ta nên thưởng thế nào đây?"
Bàn tay kia cứ như thiêu đốt khắp nơi, Vân Tiểu Yêu không chịu nổi, vòng tay ôm cổ hắn kéo đầu hắn xuống: "Huynh còn nói nhảm, Niệm Niệm sắp tỉnh rồi."
Nghe vậy, Trần Vọng nhớ tới một lần không hay, nghiến răng: "Nếu nó là bé trai thì đã bị ta đánh vào mông rồi."
Vân Tiểu Yêu nhíu mày: "Không được đánh con."
Trần Vọng vội sửa lời, hôn y: "Lúc cần thiết... có lẽ sẽ đánh."
Vân Tiểu Yêu không chịu buông tha: "Cũng phải nhẹ nhàng thôi."
Trần Vọng còn biết nói gì? Hắn đè lên người Vân Tiểu Yêu, hôn y thật sâu.
Dưới chăn bông, sóng ngầm cuộn trào, mãi không dứt.
***
Sau khi sắp xếp mọi việc, Trần Vọng chuẩn bị lên đường về thôn Thanh Khê. Xe ngựa vẫn là mượn của Tống Duẫn.
Vân Tiểu Yêu phụ trách thu xếp hành lý cho hắn, vì là mùa thu nên y chuẩn bị hai bộ áo vải lót bông và một chăn mỏng, đề phòng khi ngủ trên xe còn có cái đắp.
Hắn xuất phát từ thôn Tống gia, vì Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân phải vào thành mở quán nên không thể tiễn.
Vân Phú Sinh làm cho hắn một ít bánh nướng, còn hấp bánh bao, gói cả thịt khô cho hắn ăn dọc đường. Túi nước cũng được chuẩn bị đầy nước ấm, để hắn không bị khát.
Đường đi xa nên phải lên đường sớm.
Sau khi chất đồ lên xe, Trần Vọng quay lại dặn dò Vân Tiểu Yêu đang bế con: "Ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để ta lo lắng."
Chuyến đi này ít nhất cũng nửa tháng mới về, Vân Tiểu Yêu mím môi che giấu nỗi bịn rịn, nhỏ giọng nói: "Huynh mới là người phải cẩn thận."
Trần Vọng vuốt má y, cúi đầu ghé sát thì thầm: "Quên ta là ai rồi à?"
Vân Tiểu Yêu lắc đầu.
Trần Vọng cúi xuống hôn nhẹ lên má Trần Niệm: "Đợi ta về."
Vân Tiểu Yêu bất chợt nắm lấy tay hắn.
Trần Vọng không nói gì. Vân Tiểu Yêu nhìn rất lâu mới buông tay ra.
Trần Vọng nhìn y thật sâu, rồi lên xe ngựa rời đi.