Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 74

Xe ngựa rời khỏi thôn Tống gia liền một đường phi nhanh. Trần Vọng nhất định phải về trước ngày hai mươi tháng tám, nên không giống lần trước đưa Vân Tiểu Yêu đi tìm Vân Phú Sinh mà thong thả, lần này không cần lo cho ai khác, lại đúng là đi đường quen tay, một m*nh tr*n Vọng có bản đồ trong tay, xe ngựa ngày đêm đi gấp, chỉ năm sáu ngày đã đến huyện Thanh.

Lúc này huyện Thanh Hà đã không còn là bộ dạng của hai năm trước. Dù đã vào thu nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Trần Vọng vào huyện Thanh Hà trước hết đến thăm lão đại phu. Lão đại phu thấy hắn trở về một mình thì đã hiểu ý của cả nhà, cũng không nhắc đến chuyện quay lại thôn Thanh Khê.

Ở lại huyện Thanh Hà một đêm, sáng hôm sau Trần Vọng mới ra ngoài lo việc.

Mà sau khi hắn rời thôn Tống gia, cuộc sống của Vân Tiểu Yêu vẫn như thường lệ.

Hiện tại Vân Tiểu Yêu vẫn phải nghe Mạnh phu tử giảng bài, lúc trước có Trần Vọng ở nhà, có hắn và Hà Ngọc Liên trông nom tiệm mì, giờ Trần Vọng về quê, Phương Thúy Trân phải thay hắn ở cửa hàng, không giúp trông nom Trần Niệm được nên Vân Tiểu Yêu phải mang theo con.

Trần Niệm hơn hai tháng tuổi, ngoài ăn là ngủ, chỉ cần không phải thay tã hay tắm rửa, bình thường rất dễ trông.

Thế nên y bế con đi học ở chỗ Mạnh phu tử.

Sư nương thấy y bế con tới, rất ngạc nhiên: "Sao con lại đưa Niệm Niệm đến đây?"

Vân Tiểu Yêu lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi sư nương, Trần Vọng về quê làm việc, trong nhà không đủ người ạ."

Sư nương cũng dễ tính: "Không sao, sư nương giúp con trông, con cứ yên tâm học."

Vân Tiểu Yêu giao con cho bà: "Niệm Niệm ra khỏi nhà đã uống sữa, sẽ không quấy khóc đâu ạ."

Sư nương ôm Trần Niệm mềm mại thơm thơm trong lòng, cười nói: "Sư nương cũng lâu rồi chưa bế trẻ con."

Bà và Mạnh phu tử có con nhưng đã lập gia đình, sống trong thành, chỉ thỉnh thoảng mới về.

Vân Tiểu Yêu từng gặp qua hai lần, nghe Tống Duẫn kể, con của Mạnh phu tử cũng là một tiên sinh dạy học.

Mạnh phu tử không có ý kiến với việc y mang con đến học, cũng không biểu hiện gì, nếu không phải lúc dạy đến cuối giờ ông bảo Vân Tiểu Yêu tự đọc sách còn mình đi chọc con thì thật sự nhìn rất lạnh nhạt vô tâm.

Đến giờ Dậu, Vân Tiểu Yêu cáo biệt Mạnh phu tử và sư nương, bế Trần Niệm về nhà.

Vừa về đến, Trần Niệm đã oa oa khóc đòi bú.

Vân Phú Sinh nghe thấy, nói: "Sữa đã đun nóng rồi, đệ đi cho bú đi."

Vân Tiểu Yêu là ca nhi, tất nhiên không có sữa, thôn Tống gia cũng không có phụ nữ đang ở cữ nên Trần Vọng đã mua một con bò sữa về nuôi, bình thường nhốt ở chuồng nhà Tống Duẫn, cần sữa thì đến vắt.

Vân Tiểu Yêu một tay bế Trần Niệm, một tay cầm bát sữa, động tác thuần thục đặt con ngay ngắn, rồi dùng muỗng sứ múc sữa, thổi nguội rồi đút.

Tiểu tử ăn nhanh, chưa mấy chốc nửa bát sữa đã cạn. Đút xong ngụm cuối, Vân Tiểu Yêu dùng khăn lau miệng cho con, lại ôm lên vỗ nhẹ.

Ăn no không khóc, mắt đen láy giống cha đảo quanh nhìn khắp, linh động hoạt bát.

Vân Tiểu Yêu càng nhìn càng thích, hôn lên má con, thì thầm: "Không biết cha con đi đến đâu rồi."

Trần Niệm "grừ" một tiếng, như đang đáp lại làm Vân Tiểu Yêu vui quá lại hôn thêm cái nữa.

Y bế con chơi một lát, Vân Phú Sinh xách thau gỗ vào: "Đệ tắm cho Niệm Niệm đi, kẻo trời tối lạnh."

Vân Tiểu Yêu liền ôm con vào phòng, tháo tã ra đặt lên giường, lấy sẵn quần áo sạch rồi mới tắm rửa cho con.

Trước lúc trời tối, Hà Ngọc Liên và Phương Thúy Trân về đến nhà, Hà Ngọc Liên đưa tiền lời hôm nay cho Vân Tiểu Yêu rồi vào bếp nấu cơm.

Ăn cơm xong, Vân Tiểu Yêu rửa mặt, ghi sổ xong xuôi mới lên giường nằm nghỉ.

Trong lòng nhớ đến Trần Vọng, không biết hắn ngủ ở thành hay quê hay là ngoài đồng, sợ hắn gặp chuyện lại không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ nghĩ xui thì ứng nghiệm, cuối cùng nghĩ miên man đến khi nào ngủ cũng chẳng hay.

Tống Duẫn biết Trần Vọng về thôn Thanh Khê, có thời gian sẽ qua giúp trông Trần Niệm, để Vân Tiểu Yêu có thể giúp Vân Phú Sinh nhiều hơn.

Khế ước với lý chính là đến năm sau, qua mùa này thì năm tới chắc chỉ kịp trồng một mùa rau. Còn thuê tiếp hay không thì phải cả nhà bàn bạc.

Nhưng trước mắt, mùa này phải chăm ruộng cho tốt.

Năm nay giảm trồng lạc và đậu, thay vào đó là khoai lang, khoai tây, bắp và lúa mì vụ đông.

Giờ nhà có tiệm mì, làm bánh hay sủi cảo, vỏ hoành thánh đều cần lúa mì. Số còn dư sẽ giúp giảm chi phí tiệm mì.

Hôm ấy Vân Tiểu Yêu về từ ruộng trước giờ Thân, phải qua nhà Tống Duẫn đón Trần Niệm rồi đến nhà Mạnh phu tử học.

Tống Duẫn cũng phải đón Tống Tụng và Chu Tuệ Minh nên có thể đi cùng.

"Trần Vọng đi cũng được năm sáu ngày rồi nhỉ?"

Vân Tiểu Yêu về đến nhà vội rửa mặt rửa tay, lúc này đã lại sạch sẽ như thường: "Ừ, nếu thuận lợi thì chắc đã đến huyện Thanh Hà rồi."

"Ta nghe ngươi nói thôn Thanh Khê phần lớn đã dọn đi, giờ chắc hoang tàn lắm?"

Vân Tiểu Yêu lắc đầu: "Có khi người khác cũng nhận được tin rồi quay về." Dù sao của cải đều ở đó, không phải ai cũng như họ, nói bỏ là bỏ.

"Cũng đúng." Hắn cười, "Các ngươi đã quyết định ở lại thôn Tống gia, sau này cứ sống yên ổn ở đây là được, giờ có nhà rồi, sau này mua thêm vài mẫu ruộng, đời người cũng chẳng còn tiếc nuối gì nữa."

Vân Tiểu Yêu khẽ ừ một tiếng, y rõ hơn ai hết, cái gọi là không tiếc nuối trong lời Tống Duẫn, đều là Trần Vọng cho y.

Năm đó nếu y không lên núi sau, không để thẩm đưa về nhà uống bát nước thì làm gì có cuộc gặp gỡ với Trần Vọng sau này? Nếu không gặp Trần Vọng, hôm đó y đã chết dưới gậy của Vân Lai Phúc rồi. Có thể nói, sinh mạng, hạnh phúc, tất cả điều tốt đẹp trong đời y đều do Trần Vọng cho.

Hầy, lại nhớ Trần Vọng rồi.

Như lời Tống Duẫn nói, thôn Thanh Khê đúng là có nhiều người trở lại, ước chừng một nửa số hộ.

Thôn Thanh Khê không rõ vì sao hạn hán suốt ba năm, may nhờ Kinh đại nhân mở kênh dẫn nước, sau đó ông trời như bị lòng quyết tâm của ngài cảm động, lại đổ mấy trận mưa. Tuy ít nhưng còn hơn không, đủ để người ta thấy hy vọng.

Năm xưa ai chưa đi xa, nghe tin là dần dần quay về. Ngoài mấy người như Vân Lai Phúc và Trần Thiên Phúc vẫn ở lại thì người nhận được tin sớm nhất là lý chính.

Dù sao nha môn cũng không muốn thôn Thanh Khê thành thôn hoang, bên kia đã cử người thông báo. Chỉ là chỉnh đốn thì cần thời gian.

Trần Vọng nhờ lão đại phu giới thiệu một vị tiên sinh phong thủy, mời ông ta lo liệu việc cải táng. Tiên sinh phong thủy gieo quẻ xong nói phải đợi vài ngày mới có thể cải táng, Trần Vọng đồng ý.

Dù sao cũng đang chờ, rảnh rỗi y nổi hứng quay lại thôn Thanh Khê.

Thôn Thanh Khê sau ba năm hạn hán, đất đai dần hoang hóa, nhưng nhờ mấy trận mưa sau này, hạt cỏ ngủ yên dưới đất lại nảy mầm xanh.

Lúc này thôn Thanh Khê tuy chưa xanh mướt, nhưng cũng không chết chóc nữa.

Trần Vọng định về căn nhà tranh, vì đó là nơi duyên phận của hắn và Vân Tiểu Yêu bắt đầu, so với căn nhà từng bị Trần Thiên Phúc chiếm, đây mới là ngôi nhà thật sự trong lòng hắn.

Trên đường về núi sau phải đi ngang nhà Vân Lai Phúc, Trần Vọng có phần ngạc nhiên khi mình vẫn nhớ được, hắn đứng ngoài hàng rào đổ nát nhìn vào, rõ ràng thôn Thanh Khê đang chuyển biến tốt, nhưng Trần Vọng lại thấy nhà Vân Lai Phúc ngày càng xập xệ.

Từ hoang tàn là ấn tượng đầu tiên của y.

Có lẽ gió lạnh ở thôn Thanh Khê thổi qua, khiến nhà lão lỗ chỗ khắp nơi, chẳng còn là sân nhỏ sạch sẽ gọn gàng trong ký ức nữa.

Hắn chỉ liếc qua rồi bước tiếp.

Trên đường về nhà tranh, từ xa đã thấy bóng cây to rợp mát, hẳn là cây đa Vân Tiểu Yêu từng nhắc, chỗ y chôn tiền.

Về đến nhà tranh, không ngoài dự đoán, mái nhà đã sập. Lâu không có người ở, không có hơi người lại bị mưa gió, rất dễ đổ. Nếu chậm thêm một hai năm quay lại, e là chỉ còn đống đổ nát.

Trần Vọng vào trong đi một vòng, đồ đạc vẫn còn, nhưng có dấu hiệu bị lục lọi. Hắn không biết là ai từng tới, tìm tiền hay tìm thức ăn, nhưng giờ cũng chẳng quan trọng nữa.

Trần Vọng còn đến rừng trúc xem giếng nước.

Chính tại đó, Vân Tiểu Yêu đã nhận ra thân phận thật của hắn, cũng là lần đầu hai người thành thật với nhau.

Giếng vẫn cạn, không còn lá trúc che đậy, trơ trọi nằm đó như đang đợi dòng suối trở lại.

Trần Vọng đi một vòng như vậy, cảm thấy như đã mãn nguyện, quay lại huyện Thanh Hà.

Cả hành trình thật lạ, không gặp một người quen nào.

Vài ngày sau, nhờ sự giúp đỡ của tiên sinh phong thủy, Trần Vọng lấy được tro cốt của Trần Thiên Chính, mang về thôn Tống gia.

Trong bếp tỏa ra hương bánh trung thu. Lại một năm trung thu nữa tới.

Tính ra Trần Vọng đi đã gần nửa tháng, xem chừng không kịp về ăn tết đoàn viên.

Nhà làm ba loại bánh trung thu: nhân sen, nhân đậu đỏ và vị mặn. Vân Tiểu Yêu mỗi loại chọn hai cái, mang tặng nhà Tống Duẫn, lý chính và Mạnh phu tử.

Trung thu, Tống Lãng được nghỉ. Sau bữa tối, hai nhà lại cùng nhau ra sân ngắm trăng, xong thì ngồi trò chuyện uống trà. Trên bàn có hoa quả tươi, lựu, quýt, bánh trung thu cắt lát và trà thanh.

Vân Tiểu Yêu dỗ Trần Niệm ngủ xong thì ra ngoài, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tống Duẫn. Vừa ngồi xuống, Tống Tụng đang được Tống Duẫn bế lập tức đòi y bế.

Tống Tụng sắp năm tuổi vẫn hay làm nũng, dính lấy Vân Tiểu Yêu. Vân Tiểu Yêu cũng vui lòng cưng chiều, bế lên cho ngồi lên đùi.

Không ngờ tiểu tử ngửi thấy mùi sữa trên người y, nói: "Tiểu Yêu ca ca thơm quá, giống Niệm Niệm."

Toàn là do Trần Vọng dặn, bảo y cũng uống chút sữa bò, lại ngủ chung với Trần Niệm nên dính mùi là chuyện thường: "Ừ, uống nhiều sữa bò cũng sẽ thơm như vậy."

"Tống Tụng không uống, khó uống lắm."

Tống Duẫn nói: "Thằng nhỏ này kén ăn lắm, cực khổ lắm mới đút được đến hai tuổi, sau đó thế nào cũng không chịu uống nữa."

Tống Tụng hồi nhỏ cũng uống sữa bò.

Vân Tiểu Yêu véo má phúng phính của Tống Tụng: "Trần Vọng thúc thúc nói uống sữa bò sẽ cao lên."

Tống Tụng lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Vậy Tống Tụng không cao nữa."

Tống Duẫn dọa: "Không cao thì không lấy được vợ đâu."

Tống Tụng bặm môi, quay đầu chui vào lòng Vân Tiểu Yêu, không thèm nhìn a phụ khó ưa của mình.

Vân Tiểu Yêu trách: "Tiểu Tụng lớn vậy rồi, ngươi còn hay chọc nó."

Tống Duẫn nhún vai: "Sinh con không phải để chơi, thì cuộc sống còn gì vui?"

Vân Tiểu Yêu không nói lại hắn. Tống Duẫn lúc nào cũng có lý lẽ ngược đời của mình.

Ngày hai mươi tháng tám là ngày Trần Vọng đã bàn với lý chính chọn để an táng Trần Thiên Chính, cũng là ngày chọn giờ tốt.

Trần Vọng về đến thôn Tống gia đúng ngày, vừa đến nơi chưa kịp nói mấy câu với Vân Tiểu Yêu đã vội cùng Hà Ngọc Liên, tiên sinh phong thủy và đệ tử đến núi mai táng Trần Thiên Chính.

Xong việc thì đã giờ Thân, lúc này Vân Tiểu Yêu đã đến nhà Mạnh phu tử, Trần Vọng không gặp được y. Nhưng hôm nay Hà Ngọc Liên và mọi người đều ở nhà, nên hắn có thể gặp con trai. Sau khi bị Phương Thúy Trân tạt cả chậu nước lá bưởi trừ tà rồi bị đuổi đi tắm rửa, cuối cùng Trần Vọng cũng được bế con trai sau nửa tháng chưa gặp.

Có lẽ quá lâu không thấy mặt, Trần Niệm quên mất mùi cha, vừa vào lòng hắn đã tỉnh dậy, thấy gương mặt gió bụi râu ria của hắn thì lập tức khóc òa.

Trần Vọng bất đắc dĩ dỗ: "Cha ruột đây mà, con khóc cái gì?"

Tiếng khóc dẫn Phương Thúy Trân vào: "Có lẽ lâu quá không gặp, quên rồi."

Trần Vọng vừa dỗ vừa vỗ lưng mãi mới nín.

Phương Thúy Trân cười: "Lát nữa nhớ cạo cái mặt đi, không ai biết lại tưởng con từ trong núi ra."

Trần Vọng một tay ôm Trần Niệm, tay còn lại sờ cằm râu ria của mình, "Sắp đến giờ Dậu chưa ạ?"

Phương Thúy Trân gật đầu: "Đi đón Tiểu Yêu à?"

"Vâng."

Bà nói: "Nếu mang theo Niệm Niệm, nhớ quấn chăn cho con."

Trần Vọng đáp một tiếng. Hắn bế Trần Niệm ngồi trong phòng một lát, đợi đến giờ thì bọc con kỹ càng rồi ra cửa đón Vân Tiểu Yêu.

Chiều nay hai người chỉ thoáng gặp nhau, hắn lo an táng Trần Thiên Chính nên chưa nói được câu nào, nhưng Trần Vọng vẫn nhớ rõ dáng vẻ y thở phào khi thấy mình bình an trở về.

Đúng là y đã nhẹ lòng thật.

Vân Tiểu Yêu quả thực nhẹ nhõm. Trần Vọng đi một mạch nửa tháng, hai người từ trước đến nay chưa từng xa nhau lâu như thế, muốn gặp cũng không được, tuy ngoài mặt y không để lộ, nhưng trong lòng lúc nào cũng nhớ thương.

Thấy người gầy đi, mặt mày hơi hốc hác, nhưng vẫn lành lặn đầy đủ cũng yên tâm rồi, ngoan ngoãn đi học.

Thậm chí y còn linh cảm Trần Vọng sẽ đến đón. Nên lúc từ nhà Mạnh phu tử bước ra, ở vị trí quen thuộc, thấy Trần Vọng đã thay y phục, ôm Trần Niệm đứng đó, y cũng không quá bất ngờ.

Y lặng lẽ bước đến trước mặt Trần Vọng, nhìn hắn thật lâu, còn đưa tay sờ cằm hắn: "Sao không cạo râu đi?"

"Không kịp, vội về gặp em với con."

Vân Tiểu Yêu vạch trần: "Rõ ràng vì cha huynh mới vội về."

Trần Vọng nheo mắt, gọi tên: "Vân Tiểu Yêu."

Vân Tiểu Yêu lại bật cười: "Về nhà đi, để ta cạo cho."

"Cũng coi như em còn chút lương tâm."

"Hứ."

Trần Vọng đưa một tay ra. Vân Tiểu Yêu nắm chặt.

"Nếu huynh về trễ thêm hai ngày, Niệm Niệm đã không nhận ra huynh rồi."

"Nếu không nhận ra thì chắc do em dạy vậy."

"Huynh lại vu oan cho ta."

"Vậy còn dám chia rẽ cha con ta nữa không?"

Vân Tiểu Yêu tức, nhấc tay hắn lên cắn một cái.

Không đau, ngoài dính nước miếng ra thì chẳng để lại vết gì.

Trần Vọng cố tình chọc: "Vân Tiểu Yêu, răng em yếu ghê."

"Lần này tha cho huynh."

Trần Vọng bật cười, một tay bế con, một tay nắm lấy phu lang, lòng tràn đầy hân hoan.

Ánh chiều thu trải lên ba người họ, kéo dài hai chiếc bóng dính sát vào nhau.

Quãng đời còn lại hãy còn dài, có vậy là đủ.

Bình Luận (0)
Comment