Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn Lại Mềm Mại

Chương 75

Ngày mười chín tháng Chạp, Trần Niệm tròn sáu tháng tuổi, được hai cha chăm chút kỹ lưỡng nên trắng trẻo mũm mĩm, dáng vẻ còn đáng yêu hơn cả Tống Tụng, giống như một em bé trong tranh Tết.

Chỉ là đứa bé sáu tháng tuổi thì không nói được, cũng không biết chạy nhảy, vẫn chỉ có thể nằm trong lòng người lớn, a a ê ê không ngừng.

Nhưng Trần Niệm từ nhỏ đã biết lấy lòng người, bất kể là người nhà hay nghĩa phụ hàng xóm, chỉ cần có người nói chuyện hoặc trêu chọc là bé sẽ không ngại ngần nở nụ cười thật tươi.

Thường bị Tống Duẫn mắng là "tinh quái".

Khi Trần Niệm được bảy tháng, Vân Tiểu Yêu đã theo Mạnh phu tử học được gần hai năm, vốn dĩ y không học Tứ thư Ngũ kinh hay văn chương thi từ, Mạnh phu tử cảm thấy những gì mình dạy được cũng gần như dạy hết rồi, so với việc tiếp tục học ở chỗ mình thì chi bằng đến học với Tống Duẫn sẽ hiệu quả hơn, thế là cho phép Vân Tiểu Yêu không cần đến mỗi ngày, cách ba năm ngày tới một lần là đủ.

Nhưng Vân Tiểu Yêu cũng không để thời gian trôi đi lãng phí, tuy không đến nhà Mạnh phu tử nữa, nhưng lại chuyển hướng sang "tấn công" Tống Duẫn.

Tống Duẫn rất giỏi ghi sổ tính toán, toàn bộ sổ sách của nhà họ Tống đều phải qua tay hắn xem qua một lượt, mỗi tháng Tống Duẫn đều phải dành vài ngày để đối chiếu sổ sách.

Từ khi tiệm mì khai trương, Vân Tiểu Yêu cũng thường xuyên hỏi Tống Duẫn, ngay cả cách ghi sổ của tiệm mì cũng là sau khi hỏi hắn mới nắm được phương pháp.

Đến cuối năm, việc vụn vặt càng nhiều, ruộng đồng không phải làm, chỉ cần lo vườn rau và việc nhà, cũng xem như rảnh rỗi hơn, giống như nửa đầu năm tất bật đã cách xa rất lâu rồi.

Trần Niệm được một tuổi, Vân Tiểu Yêu cũng không vội thay Hà Ngọc Liên trông coi tiệm mì, y và Trần Vọng đều nhận ra, so với ở nhà, Hà Ngọc Liên thích làm việc ở tiệm mì hơn, dù vất vả bà cũng vui vẻ, ngay cả Phương Thúy Trân cũng thường đến giúp đỡ để Trần Vọng ở nhà nghỉ ngơi.

Còn Vân Tiểu Yêu, so với ra tiệm mì, y thích lo việc nhà với vườn rau cùng bầy gà vịt hơn. Huống chi còn phải chăm Trần Niệm.

Đến khi Trần Niệm một tuổi rưỡi, nhà họ và nhà Tống Lãng đồng thời đón tin vui.

Tống Duẫn và Vân Phú Sinh đều mang thai. Chỉ là cái thai trong bụng Tống Duẫn lớn hơn một tháng, vì phát hiện muộn nên mới phát hiện cùng lúc với Vân Phú Sinh.

Trong nhà bỗng có hai người mang thai, Vân Tiểu Yêu càng bận rộn, không chỉ chăm Vân Phú Sinh mà còn phải chăm cả Tống Duẫn.

Tống Lãng thì lo lắng, vốn định đón Tống Duẫn về thành để có người chăm sóc, nhưng Tống Duẫn không đồng ý, mà hắn thì xưa nay không làm gì được phu lang, đành phải theo ý.

Phải rồi, đầu năm nay, huyện Lê xảy ra chuyện lớn, có nhóm cướp giết người cướp của đến quấy phá, lúc bắt giữ, Trần Vọng cũng tham gia giúp sức, còn cứu đồng liêu của Tống Lãng một mạng.

Trần Vọng thì không để bụng, nhưng đồng liêu đó lại ghi nhớ mãi, còn nằng nặc đòi kết nghĩa huynh đệ với Trần Vọng, sau cùng vẫn bị Tống Lãng ngăn lại.

Cũng vì chuyện đó mà Tống Duẫn "mượn gà đánh cáo", càng không nghe theo Tống Lãng, nhất quyết muốn ở lại thôn Tống gia dưỡng thai.

Dù ngay cả Vân Tiểu Yêu cũng không hiểu nổi, Trần Vọng giỏi võ thì liên quan gì đến việc dưỡng thai? Có phải đánh nhau đâu, nhưng y cũng hiểu rõ, Tống Duẫn chẳng qua cảm thấy ở thôn có người trò chuyện, đỡ buồn thôi.

Đến mùa xuân năm Trần Niệm hai tuổi, ngôi nhà cũ của Tống Nhạc giờ đã hoàn toàn đổi chủ, giờ thuộc về nhà Trần Vọng.

Nên Trần Vọng muốn làm gì cũng được.

Cả nhà ở thôn Tống gia đã nhiều năm, Vân Tiểu Yêu siêng năng tháo vách rào cũ thay bằng rào mới.

Hôm nay Trần Vọng không đến tiệm mì, đã có Phương Thúy Trân và Hà Ngọc Liên trông coi, tối qua đã thay ca rồi.

Sáng sớm, hắn vào nhà củi lấy cuốc ra, còn Trần Niệm thì lon ton chạy theo sau.

Trần Niệm gần hai tuổi đã biết chạy nhảy, dáng vẻ như thể là bản sao của Vân Tiểu Yêu, ngoại trừ đôi mắt giống Trần Vọng, còn lại y hệt Vân Tiểu Yêu.

Cậu bé tròn mắt nhìn cha đang xới đất dưới chân hàng rào, dùng cuốc đập nhỏ từng mảng đất.

Cậu bé hỏi: "Cha ơi, cha đang làm gì đó?"

Trần Vọng giờ càng thêm chững chạc, đáp: "Trồng hoa."

Trần Niệm nghiêng đầu hỏi: "Có phần của Niệm Niệm không ạ?"

Trần Vọng cười: "Có thể chia cho con một ít."

Trần Niệm hừ một tiếng: "Con biết rồi, là cho a phụ chứ gì."

Khi giở thói làm nũng, đúng là giống Vân Tiểu Yêu như đúc.

Trần Vọng: "Con giữ bí mật giúp cha, đừng nói cho a phụ biết."

Nhưng nhóc này lại lanh lợi hơn Vân Tiểu Yêu: "Cha cũng phải trồng cho con, con mới không mách."

Trần Vọng giả bộ bị uy h**p: "Được rồi."

Trần Niệm đâu biết cha mình thâm hiểm đến thế, được hứa liền hí hửng: "Con giúp cha nha."

Trần Vọng chỉ vào giỏ nhỏ đặt dưới hiên: "Con đi lấy hạt giống lại đây."

Trần Niệm lon ton chạy đi.

Trong giỏ tre nhỏ có gói hạt giống hoa tường vi đã được ngâm nước, Trần Vọng nhận lấy giỏ từ tay Trần Niệm, rải hạt giống đã ngâm lên lớp đất đã trộn kỹ, rồi phủ một lớp đất mỏng lên trên.

Trần Niệm thấy thế, cũng la lên đòi giúp.

Trần Vọng liền bế bé lại, dạy bé phủ đất thế nào.

Trần Niệm chơi mà quên cả trời đất.

Hai cha con trồng xong chưa bao lâu thì Vân Tiểu Yêu giặt đồ xong trở về, lúc đầu y không chú ý đất dưới hàng rào bị xới mà là thấy quần áo Trần Niệm dính bẩn.

"Con khỉ con lại lăn ở đâu thế? Nhìn bùn đất trên người kìa."

Thật ra vết bẩn trên người Trần Niệm chỉ là một mảng nhỏ, đến cả Trần Vọng còn không phát hiện, chẳng hiểu sao y nhìn thấy.

Trần Niệm sợ bị a phụ phát hiện, lo lắng nhìn sang Trần Vọng.

Vân Tiểu Yêu thấy biểu cảm chột dạ của con, cũng nhìn sang Trần Vọng.

Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm, Trần Vọng chẳng thèm suy nghĩ, liền bán đứng con trai: "Nó cứ nằng nặc đòi học trồng hoa với ta."

Trần Niệm không ngờ cha mình lại vô liêm sỉ đến thế, lần đầu bị chơi một vố, lập tức tủi thân bật khóc: "Cha xấu xa."

Vân Tiểu Yêu không nói gì, chỉ đành dỗ con: "Cha làm gì con thế?"

Trần Niệm vừa dụi mắt vừa sụt sịt kể lể: "Cha bắt nạt con, cha nói sẽ trồng hoa cho con."

Vân Tiểu Yêu bế con lên, vỗ lưng dỗ dành: "A phụ giúp con mắng cha nhé." Rồi quay sang hỏi Trần Vọng, "Trồng hoa ở đâu?"

Trần Vọng chỉ về phía hàng rào: "Trồng mấy bụi tường vi."

Vân Tiểu Yêu hiểu ra, nhưng cũng chẳng biết hắn lấy đâu ra tâm trạng đó.

Trần Vọng đúng lúc bổ sung: "Là quà cho em."

"Hả?"

"Quà kỷ niệm ngày thành thân."

Vân Tiểu Yêu hiểu ý hắn, nhất thời không biết nói gì.

Trần Niệm không biết cha cao tay đến đâu, đã thu phục được a phụ, lại còn nhớ chuyện tối qua Trần Vọng không cho mình ngủ cùng Vân Tiểu Yêu, liền tranh thủ mách: "Cha hư, a phụ, tối nay không cho cha ngủ cùng!"

Trần Vọng nghe được, hừ một tiếng: "Muốn tranh giành với ta à? Con uống sữa thêm hai năm đi đã."

Trần Niệm nằm bò trên vai Vân Tiểu Yêu, rầm rì gầm gừ.

Vân Tiểu Yêu đúng là không làm gì được hai cha con này, đụng ai cũng đều không chọc nổi.

Tất cả đều bắt nguồn từ mấy ngày nay Trần Vọng không kiềm chế được, hai đêm liền dây dưa với Vân Tiểu Yêu, mà từ khi Trần Niệm tròn một tuổi, Trần Vọng không còn cho bé ngủ chung giường, nếu hứng thú nổi lên còn đưa sang ngủ ở phòng Hà Ngọc Liên, đã có lần một thì sẽ có lần hai, mâu thuẫn tự nhiên tích lại.

Nên nghe thấy hai người lại cãi nhau chuyện này, Vân Tiểu Yêu chỉ hận không bằng đừng quay về.

Y chân thành đề nghị: "Hay hai người tự cãi nhau đi?"

Cha con đồng thanh lên tiếng.

"Không được, em là của ta."

"Không muốn, Niệm Niệm cãi không lại."

Vân Tiểu Yêu: "..."

Con trai à, a phụ con cũng cãi không lại.

Bình Luận (0)
Comment