Lại là một mùa hạ nữa.
Trong sân nhà họ Trần, hoa tường vi nở rộ khắp nơi. Dây leo xanh mướt bám theo hàng rào gỗ mà vươn lên, từng chùm từng chùm, hoa hồng phấn nở rộ giữa đám lá, dẫn dụ ong bướm bay lượn vui đùa.
Bãi hoa tường vi này là quà kỷ niệm ngày thành thân mà Trần Vọng tặng Vân Tiểu Yêu, hắn chăm sóc rất chu đáo, không cho Vân Tiểu Yêu nhúng tay vào, ngày thường tưới nước, bón phân, tỉa cành đều là một tay hắn làm.
Thời điểm hoa tường vi nở lại trùng đúng ngày sinh nhật ba tuổi của Trần Niệm.
Sáng sớm ngày mười chín tháng Năm, bé bò dậy từ chiếc giường nhỏ đặt trong phòng Hà Ngọc Liên, đi giày vào rồi chạy thẳng tới trước cửa phòng Trần Vọng, đập cửa thùm thụp.
"A phụ, Niệm Niệm dậy rồi!"
Bé đứng ngoài cửa gọi một lúc, đánh thức người trong phòng.
Chốc sau, Trần Vọng mặc áo lót không tay ra mở cửa, sắc mặt âm u. Hắn cúi người, hai tay chộp lấy Trần Niệm, xách bé lên từ nách: "Trần Niệm, a phụ con còn chưa dậy, không được quấy rầy."
Trần Niệm vừa thấy sắc mặt hắn, lập tức rụt vai như con chim cút nhỏ: "Không được hung dữ với Niệm Niệm."
Nhóc này ngày ngày bám lấy Vân Tiểu Yêu, đã học được tinh túy mấy chiêu đối phó với Trần Vọng.
Trần Vọng nhìn gương mặt giống hệt khuôn đúc từ Vân Tiểu Yêu, bao nhiêu bực bội lập tức tan biến, ôm lấy Trần Niệm: "Con càng ngày càng láo xược."
Trần Niệm đúng kiểu "ăn roi quên đau", thấy cha dịu lại, liền thân thiết ôm cổ hắn: "Niệm Niệm ngoan lắm."
Trần Vọng vừa tức vừa buồn cười, bế bé vào phòng, đặt lên giường dặn dò: "Cẩn thận chút, đừng đè lên a phụ."
"Niệm Niệm biết rồi ạ." Trần Niệm chổng mông nằm bò bên mép giường, nhìn Vân Tiểu Yêu vẫn đang say ngủ.
Trần Vọng thấy bé chỉ im lặng nhìn chằm chằm không quấy rầy cũng chẳng để tâm, quay đi làm việc của mình.
Trần Niệm nhìn chăm chăm một lúc lâu, vẫn không gọi, như thể muốn dùng ánh mắt đánh thức a phụ. Chẳng ngờ Vân Tiểu Yêu lại ngủ rất say, đến khi mắt Trần Niệm nhìn mỏi cả ra mà y vẫn chưa tỉnh.
Cuối cùng Trần Niệm nhịn không nổi, lén liếc mắt nhìn ra cửa, thấy Trần Vọng đã ra ngoài mới lén lút đẩy người y: "A phụ, a phụ..."
Vân Tiểu Yêu nghe tiếng động, khẽ ừ một tiếng rồi lơ mơ tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tròn tròn của con trai, mỉm cười: "Sao dậy sớm vậy?"
Trần Niệm chìa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ôm đầu y: "A phụ dậy mau đi."
Vân Tiểu Yêu hôn lên khuôn mặt bé xíu áp sát: "Ừ."
Trần Niệm thu mông lại, ngồi thẳng dậy.
Vân Tiểu Yêu cũng ngồi lên, chăn trượt xuống, lộ ra phần bụng hơi nhô rõ ràng—y đang mang thai.
Y mặc lại áo, nhìn con trai: "Là cha bế con vào đây à?"
"Cha không cho con vào cơ."
Trần Vọng vừa rửa mặt xong bước vào nghe ngay câu oán trách vang dội, quay sang Vân Tiểu Yêu nói: "Thấy chưa, bị em chiều hư rồi đấy."
Vân Tiểu Yêu bất đắc dĩ nhìn hắn. Nói đến chuyện chiều, thì cha ruột này cũng chẳng vừa gì.
Một chín một mười là đây, Vân Tiểu Yêu xõa tóc bước xuống giường: "Huynh chải tóc cho ta đi."
Trần Vọng lập tức tuân lệnh.
Vân Tiểu Yêu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương đồng.
Vài năm trước vì mang thai Trần Niệm mà mập lên, sau mới gầy xuống được một chút, ai ngờ đầu năm nay lại mang thai đứa thứ hai, lại bị nuôi cho béo lên.
Thân thể y nay càng thêm đầy đặn.
Trần Vọng đứng phía sau, nhẹ nhàng chải tóc cho y. Động tác thuần thục, xem ra là thường làm chuyện này đến quen tay.
Nghĩ lại vài năm trước, tóc đen của Vân Tiểu Yêu cứ như đám cỏ dại, giờ thì mượt như suối chảy.
Trần Vọng chải xong, vấn tóc thành búi, cài trâm lên.
Trong gương, đường nét cằm y mềm mại, vẽ ra một khuôn mặt dịu dàng thanh tú.
Trần Vọng tiện tay chỉnh lại cổ áo cho y: "Xong rồi."
Vân Tiểu Yêu lúc này mới đứng lên.
Hai người chạm mắt nhau, Trần Vọng khẽ cười: "Trần Niệm, quay lưng lại nhắm mắt vào."
Trần Niệm hừ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng.
"Cha chưa gọi thì không được quay lại."
Trần Niệm lấy tay bịt mặt: "Cha lại muốn ăn h**p a phụ."
Hai cha đều bật cười, Trần Vọng cúi đầu hôn lên má Vân Tiểu Yêu: "Mau đi rửa mặt, ăn sáng xong còn phải lên đường."
Hôm nay hai người đã hứa với Trần Niệm sẽ đưa bé đến võ quán tìm Chu Tuệ Minh và Tống Tụng.
Chu Tuệ Minh và Tống Tụng sau khi vỡ lòng, Tống Lãng đã quyết định để Tống Tụng đi theo con đường cũ của mình, học võ nghệ, nên đã đưa Tống Tụng vào võ quán mà hắn từng học.
Chu Như Hải nghe chuyện thì cũng gửi Chu Tuệ Minh theo. Tuy tuổi Chu Tuệ Minh lớn hơn Tống Tụng một chút, nhưng cũng không phải không học võ được, học chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt.
Trần Niệm vì nhớ chuyện này nên mới dậy sớm thế, còn đến quấy rầy Vân Tiểu Yêu.
Vân Tiểu Yêu dắt Trần Niệm đi rửa mặt.
Ăn sáng xong, cả nhà ba người mang theo đồ đạc, đi bộ lên huyện thành.
Trần Niệm thích nắm tay Trần Vọng bên trái, Vân Tiểu Yêu bên phải, còn mình đi giữa.
"A phụ, thanh kiếm gỗ nhỏ con làm cho Minh ca ca có mang theo không ạ?"
"Có rồi."
"Còn bánh đường cho Tụng ca ca thì sao?" Món bánh đó tối qua bé nài nỉ Phương Thúy Trân dạy, tự tay nắn.
Vân Tiểu Yêu chỉ vào bọc trên lưng Trần Vọng: "Mang hết rồi."
"Vậy được, lâu lắm rồi chưa gặp, Minh ca ca với Tụng ca ca nhất định nhớ Niệm Niệm lắm."
Vân Tiểu Yêu chỉ cười không nói, rõ ràng đầu tháng Chu Tuệ Minh và Tống Tụng mới về. Nhưng trẻ con thì nào biết một ngày như ba thu, bé chỉ thấy lâu lắm rồi chưa gặp hai người ca ca ấy.
Trần Vọng nói: "Đợi con vỡ lòng rồi cũng cho con đi học võ."
"Vậy nếu Niệm Niệm học được, cha có chịu nhường a phụ cho con không?"
Trần Vọng vỗ nhẹ lên đầu bé: "Cha cho con học võ là để đi cướp đồ à?"
"Nhưng Niệm Niệm lâu lắm không được ngủ với a phụ rồi."
Cũng đúng, từ sau khi Vân Tiểu Yêu mang thai, sợ Trần Niệm không biết nặng nhẹ đè lên bụng y, Trần Vọng không cho bé ngủ chung nữa.
Trẻ con luôn quyến luyến phụ huynh, mà tuổi này lại càng dính người, Trần Vọng tự hỏi cũng thấy mình hơi nghiêm khắc quá: "Xem như hôm nay là sinh nhật con, tối nay cho con như ý nguyện."
Trần Niệm nghe xong nhảy cẫng lên: "Cha không được nói dối!"
"Ừ."
Trần Niệm lại quay sang lắc tay Vân Tiểu Yêu: "A phụ, cha nói rồi nha!"
Vân Tiểu Yêu mỉm cười gật đầu.
"Tối nay được ngủ với a phụ rồi!" Bé vui mừng reo hò, "Niệm Niệm vui quá đi!"
Hai người nhìn nụ cười như hoa nở trên mặt con trai, cũng mỉm cười mãn nguyện.
Cảnh sắc mùa hạ thật tươi đẹp, gió nhẹ dịu dàng, ba người tay trong tay, tiếng cười vang vọng.
Không gì tốt hơn thế nữa.
[HOÀN CHÍNH VĂN]