Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 57

Vụ kiện kéo dài một năm này đã chính thức kết thúc, vào buổi chiều đã sắp xếp một buổi họp báo hoành tráng, do Khương Côn toàn quyền chủ trì.

Vừa lên xe sau khi rời khỏi tòa án, Thi Niệm cởi áo khoác đưa cho Quan Minh, nói: “Nóng quá.”

Quan Minh mỉm cười cầm lấy nó rồi đặt lên đùi và nhìn cô. Cô đang mặc một chiếc váy làm thủ công có cấu trúc hình hộp màu trắng kem. Ngay cả khi đã ở trong làng thời trang rất lâu, cách ăn mặc của cô vẫn khá bảo thủ, với một số tông màu retro lãng mạn nhưng nó lại rất hợp với ngoại hình của cô. Có vẻ như cô luôn biết điều gì phù hợp nhất với mình, nhưng Quan Minh lại nhìn thấy khía cạnh khác của cô. Trong căn biệt thự ở thành phố Thương, cô giống như một con mèo hoang nhỏ trêu chọc anh. Dáng vẻ đó chỉ có anh mới thấy được mà thôi.

Thi Niệm nhận thấy anh đang nhìn mình với nụ cười trên môi, quay đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì vậy?”

“Cười cái dáng vẻ háo hức làm người giám hộ của em trước tòa khi nãy, ừm, thật là cảm động. Nói cho anh biết, em đã nghĩ tới việc tiếp theo phải làm gì chưa?”

Thi Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cong cong: “Chưa nghĩ tới.”

“Chưa nghĩ tới?”

Cô quay đầu nhìn lại anh: “Vì sẽ có người nghĩ thay cho em, giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Về nhà.” Quan Minh đáp dứt khoát, nhưng Thi Niệm đang nghĩ, nhà mà Quan Minh đang nói tới là ở đâu?

Lần trước khi cô quay lại, anh đang đứng ở nơi đầu song ngọn gió. Người thì ở khách sạn. Cô chưa từng đến nhà anh. Đây coi như là lần đầu tiên Quan Minh đưa cô về nhà nên cô có phần tò mò.

Nhưng khi thực sự tới nơi, Thi Niệm mới nhận ra rằng Quan Minh đúng là Quan Minh. Để có thể sống ở một nơi thanh lịch và sâu sắc như vậy trong thành phố bốn chín inch này, muốn nói về tận hưởng cuộc sống, trong mắt cô nếu Quan Minh xếp thứ hai thì không có ai thứ nhất. Như anh đã nói với chính mình năm đó, một doanh nhân thành đạt có thể kiếm tiền, nhưng anh ta cũng phải biết cách tiêu tiền. Ví dụ như tòa biệt thự trước mặt, cộng với giá nhà đất hiện tại, Thi Niệm không thể ước lượng được.

Lúc họ vừa mới xuống xe trời đổ mưa nhỏ, xung quanh là tre xanh, sương mù và mưa, cảm giác khá giống trúc hồ lạc nhạn.

Cô đi rất chậm, nhìn kỹ sân trong, thiết kế kiểu Trung Hoa, trên tường bình phong có chạm nổi, bậc thềm lát đá xanh, bố cục tứ hợp viện cổ điển, thiết kế có phần cổ kính, quyến rũ.

Thấy cô đi chậm, Quan Minh quay đầu, dừng bước: “Em thích nơi này không?”

Thi Niệm đứng cách đó vài bước, nhìn anh: “Không thích thì phải làm sao?”

Quan Minh gật đầu cười nói: “Em thấy cách bài trí ở đây có hơi cổ điển sao? Anh vẫn còn vài bất động sản ở thành Tây. Có thời gian rảnh em có thể chọn một nơi mình thích. Bên cạnh có một sân golf mười tám lỗ, mang phong cách cổ điển Châu Âu. Em hay bị lạnh, nơi đó vừa hay lại có suối nước nóng. Em có thể chuyển đến đó nếu em thích. Tuy hơi xa nhưng không sao, không khí ở đó rất tốt.”

Thi Niệm mở to mắt cười, Quan Minh nhướn mày: “Thì ra là gài bẫy anh hả?”

Cô vòng hai tay sau lưng, từ bên cạnh anh bước vào: “Còn cần phải gài sao? Anh đã thẳng thắn rồi mà.”

Thi Niệm bước lên bậc thềm, cửa ra vào là một tấm chăn lông cừu mềm mại sạch sẽ. Quan Minh lấy dép cho cô. Thi Niệm phát hiện chúng thật ra là một đôi dép nữ, cô dừng lại hỏi: “Anh dẫn người phụ nữ khác nào về chưa?”

Quan Minh nhìn chằm chằm vào đôi dép và nói đầy ẩn ý: “Không biết người phụ nữ nào mà trùng hợp thế, cũng đi dép size 35, cũng có tên là Stel.”

Thi Niệm lúc này mới nhìn xuống, phát hiện đôi dép mới tinh, vừa chân cô, bên hông có thêu một chữ “Stel”, cô lập tức cảm thấy có chút xấu hổ vì sự thiển cận của mình. Cô đuổi theo Quan Minh, kéo tay áo của anh. Quan Minh treo áo khoác của cô lên.

Ngay khi cô chuẩn bị đi vào trong, Quan Minh ôm chầm lấy người cô từ phía sau. Áp lưng vào trong ngực anh, anh dụi dụi cô vào lòng, nói bên tai cô: “Anh chưa bao giờ đưa một người phụ nữ nào về. Anh sẽ dành cho em một cuộc hôn nhân trong sạch.”

Tai Thi Niệm nóng rực lên, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh: “Ai nói sẽ gả cho anh chứ?”

Phía sau cô, Quan Minh cười: “Biết rồi.”

Cô quay lại nhìn anh khó hiểu: “Biết cái gì rồi?”

Anh chỉ cười nói với cô: “Em cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, rồi anh sẽ nói với em biết cái gì rồi.”

Khi anh vừa nói xong, một thứ gì đó vụt qua khiến Thi Niệm quay đầu lại và kêu lên, “Em… hình như nhìn thấy cái gì đó…”

Quan Minh tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh: “Cái gì?”

Thi Niệm liên tục đưa mắt nhìn xung quanh. Khi ánh mắt đưa tới rèm cửa bên hành lang, cô sững sờ, chỉ vào đó nói với Quan Minh: “Anh thấy không? Rèm cửa đang chuyển động, rõ ràng là không có gió mà.”

Quan Minh thong thả đi về phía rèm cửa, mặc dù bên ngoài mưa không lớn nhưng trời lại tối khiến căn biệt thự có vẻ yên tĩnh và trống trải. Thi Niệm không khỏi có chút lo lắng đứng sau ghế sô pha nhìn chằm chằm. Rồi thấy Quan Minh đi đến mép rèm, ngồi xổm xuống, vươn tay lôi một quả cầu lông từ bên trong ra.

Thi Niệm còn chưa nhìn rõ được nó là gì, cứ nhìn chằm chằm vào nó. Khi đến gần Quan Minh thì thấy anh đang ôm một con mèo rất lớn… thậm chí cô còn không biết đó có phải là mèo hay không. Nó giống như một con sư tử nhỏ oai vệ, cô nhìn chằm chằm vào thứ trong lòng anh, hỏi “Đây là cái gì?”

“Địa Chủ, mèo rừng Na Uy, mười một tuổi rồi.”

Vừa nói, anh vừa đi đến chỗ Thi Niệm với con mèo to lớn trên tay, Thi Niệm chưa bao giờ thấy con mèo nào ngầu đến thế. Lông cổ dày khiến nó trông rất độc đoán, thậm chí nó còn mang lại cảm giác bất khả xâm phạm của thánh thần. Khi đôi mắt xanh nhìn người, hiển nhiên không hề có chút dữ tợn, nhưng lại khiến người ta không dám tới gần.

Quan Minh thấy cô giơ tay lên như muốn sờ mà không dám, ngập ngừng hỏi: “Có muốn ôm không?”

“Em ôm được không? Nó sẽ cho chứ?”

Quan Minh nói với cô: “Địa Chủ thông minh hơn nhiều so với những con mèo bình thường. Sống một thời gian dài rồi, ngoại trừ việc không thể nói chuyện thì nó hiểu mọi thứ, anh giao tiếp với nó chút nhé.”

Sau đó Thi Niệm thật sự nhìn thấy Quan Minh cúi đầu, một tay giữ lấy gương mặt to lớn của Địa Chủ, ngẩng đầu lên nói với nó: “Ta tìm được mẹ cho con rồi, xinh chứ? Ngoan, để mẹ con đến xem con. Con phải ngoan một chút sau này mới có đồ ăn ngon.”

Thi Niệm cảm thấy chuyện này quá thần kỳ. Đôi mắt to tròn của Địa Chủ nhìn Quan Minh chằm chằm, như thể thực sự đang nghe anh nói vậy.

Sau đó Quan Minh nói với Thi Niệm, “Ngoài anh ra, Địa Chủ không cho bất kỳ ai ôm. Nhưng anh đã bàn bạc với nó xong rồi, em thử thử xem sao.”

Thi Niệm có chút chột dạ khi nghe đến đây: “Nó không cho người khác ôm sao? Vậy lát nữa em ôm nó, nếu nó không thích thì sao?”

Quan Minh trả lời cô: “Dì chăm sóc Địa Chủ đã thử ôm nó, cũng không có trở ngại gì lớn. Khi tâm trạng tốt nó sẽ không cắn người, cùng lắm là cào chút thôi.”

Thi Niệm lùi lại một bước và kinh hãi nói: “Anh đang đùa em phải không?”

Quan Minh mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt của cô, nói với cô: “Người cho anh Địa Chủ mười năm trước nói với anh, Địa Chủ không gần gũi người là bởi vì nó có thể phán đoán chủ nhân của mình thông qua mùi hương, cho nên luôn đợi tới khi anh đến. Nói một cách chính xác, không phải là anh chọn nó, là nó đã chọn anh. Nào, đừng sợ, hãy xem thử em có phải là nữ chủ nhân định mệnh của gia đình này không nhé.”

Toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt cô cứ rối vào nhau: “Bí ẩn như vậy sao? Nếu nó cào em thì phải làm sao?”

“Không sao, nó không mang vi rút dại, cùng lắm là cào xước mặt thôi. Anh Sênh vẫn không chê em.”

Thi Niệm nhìn chằm chằm, Quan Minh trực tiếp cười lớn, đưa con mèo cho cô. Thi Niệm run rẩy vươn hai tay ra, toàn bộ cổ ngửa ra sau, mỗi một cử động đều đầy sự kháng cự. Trái tim bé nhỏ cứ đập loạn lên, miệng không ngừng nói: “Anh đừng đi, lại gần em một chút. Nếu nó không chịu thì anh nhanh chóng đưa nó đi.”

Quan Minh cười gật đầu: “Anh không đi, ở đây bảo vệ em”

Thi Niệm lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp khi chạm vào động vật hoang dã, vì vậy cô chạm vào bộ lông mềm mại của con mèo, sau đó đưa ngón tay của mình sờ vào cục thịt mềm trên bụng của con mèo.

Quan Minh nói với cô: “Em ôm chặt nhé, anh buông tay nha.”

Thi Niệm hét lên, “Chờ đã, đợi đã…”

Nhưng Quan Minh đã buông tay rồi nên cô phải ôm chặt Địa Chủ vào lòng.

Một giây, hai giây, ba giây, cô hoàn toàn bất động, thậm chí không dám chớp mắt. Cô cảnh giác nhìn cục thịt trong lòng, cục thịt kia chỉ bình tĩnh dùng đôi mắt xanh lục nhìn cô, biểu hiện khiến Thi Niệm có một sự ảo tưởng về sự khinh thường từ nhà vua.

Sau khi nhìn nhau cả phút, cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên, nói với Quan Minh, “Nó không cào em.”

Quan Minh cũng phối hợp, tạo ra một biểu cảm ngạc nhiên: “Em là người phụ nữ được trời định cho gia đình này rồi.”

Sau đó Thi Niệm đắm chìm trong bầu không khí ma mị, ôm chặt lấy tên béo ú mập mạp 7,5kg trong nửa tiếng đồng hồ. Địa Chủ thực sự ngủ thiếp đi một cách thoải mái trong vòng tay của cô, cuối cùng toàn bộ cánh tay của cô đều tê dại.

Cả buổi tối, cô ở trong trạng thái sống mà không tự chăm sóc được cho bản thân. Khi cánh tay giơ lên ​​đã nặng như chì. Khi Quan Minh cười cô, cô còn tự hào nói: “Nhìn đi, Địa Chủ rất thích em phải không?”

Quan Minh tiếp lời cô: “Thật hiếm có. Nó đã già thế này rồi, cũng không biết còn sống được mấy năm nữa. Chúng ta nên ở bên cạnh nó nhiều hơn.”

Thi Niệm nghĩ cũng khá hợp lý nên bàn với Quan Minh định chuyển dịch công việc trọng tâm sang Trung Quốc, Quan Minh rất ủng hộ quyết định của cô nên tối hôm đó hai người vui vẻ đi đến thống nhất.

Nhưng khi Thi Niệm nhìn thấy người giúp việc đang bế Địa Chủ và cho nó uống thuốc vào sáng hôm sau, cô đã vô cùng ngạc nhiên và hỏi: “Hôm nay sao nó lại cho dì bế thế?”

Dì bình tĩnh nói với cô: “Đừng nhìn cái bộ dạng vô tội vạ của Địa Chủ mà hiểu lầm, tính tình nó rất ngoan ngoãn, không bao giờ giương nanh múa vuốt với người ta, rất ăn bám..”

Thi Niệm đột nhiên có cảm giác như mình lại nhảy xuống cái hố do ai đó đào cho, quay người lên lầu vừa tức vừa muốn cười. Cái gì mà dựa vào mùi hương để phán đoán chủ nhân, cái gì mà người phụ nữ do trời định. Cô còn tưởng thật, tin vào những lời quỷ quái của anh, vui mừng suốt đêm.

Cô quay trở lại trên lầu tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy Quan Minh. Cuối cùng cô nhìn thấy bóng dáng anh trong phòng sinh hoạt và phát hiện anh đang cúi xuống không biết đang làm gì.

Nhìn thấy anh như vậy, Thi Niệm không đừng được, bước đến hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Quan Minh kéo cô lại và nói với cô, “Em hãy nhìn vào cái lỗ này.”

Thi Niệm ngay lập tức quên mất vì sao mình đến tìm anh, tò mò cúi người nhắm một mắt nhìn vào lỗ thủng. Ngay lập tức, cô đã ở trên đỉnh sông băng và lao xuống cực nhanh, tầm nhìn thực sự đó. Hiệu ứng thật thú vị và hồi hộp, cô thốt lên với một tiếng “wow”: “Thứ này vui ghê, nó từ đâu đến đấy?”

Quan Minh nói với cô ấy, “Một người cháu của anh đã tặng nó cho anh hồi năm ngoái.”

Phản ứng đầu tiên của Thi Niệm là: “Anh có cháu trai ư?”

Quan Minh gạt đồ dùng sang một bên, dùng một tay nâng Thi Niệm lên bàn, dùng ánh mắt ái muội nhìn cô. Thi Niệm sờ lên lớp lông cừu mềm mại bên dưới hỏi: “Nơi này bình thường hay dùng để làm gì?”

“Chẳng làm gì, chỉ đặt vài món đồ thôi. Anh thỉnh thoảng thường đến đây để đọc sách.”

Ngập ngừng một chút, anh cụp mắt xuống, cười nói: “Là không gian riêng tư của anh. Mà em đến đây rồi, có muốn…. ở đây không?”

Cho nên, Thi Niệm vốn định lên lầu hỏi tội anh nhưng không biết vì sao đã bị Quan Minh ‘ăn’ sạch, người bị Quan Minh bế về phòng, vùi trong lòng anh. Cái thân hình nhẹ bỗng cứ bị Quan Minh chọc cười không ngớt.

Cứ như vậy, anh không làm phiền cô trong suốt ba ngày, nói là muốn để cô nghỉ ngơi mấy ngày, cô chủ yếu cũng chỉ nằm thôi, nhưng cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Người sống như thể không cần biết trời đất là gì.

Quan Minh quá hiểu chuyện yêu, dịu dàng mà cũng hoang dại, đa năng mà cẩn thận, có thể quan tâm đến mọi cảm xúc của cô và khiến cô nghiện anh chỉ trong một thời gian ngắn.

Đây là một điều khủng khiếp đối với Thi Niệm, cô không bao giờ biết rằng mình có thể nghiện một người đàn ông dễ dàng như vậy.

Mặc dù thế giới bên ngoài vốn đã sóng gió vì hai người công khai mối quan hệ của mình, nhưng trong mắt bão, họ lại trốn ở nơi yên tĩnh này để chặn mọi tin tức, và dùng thân thể của mình để nói ra suy nghĩ của nhau.

Đến ngày thứ tư, Quan Thương Hải phải đích thân đến, nói với Quan Minh rằng có vài người đợi anh ở nhà cũ đã mấy ngày rồi, hôm nay có cả người chú từ Linh Sơn cũng đích thân đến tìm anh.

Quan Minh xoa trán đau đầu, Thi Niệm vẻ mặt ngưng trọng nhìn anh, anh quay đầu nhìn cô, nói: “Không còn cách nào khác, đều là trưởng bối, phải trở về một chuyến thôi.”

Thi Niệm đứng dậy, chuẩn bị cho anh một bộ quần áo tươm tất rồi ủi cho anh một cách đàng hoàng, cô nhíu mi quan tâm. Quan Minh bước lên lầu, vòng tay ôm cô từ phía sau rồi dỗ dành, “Buổi trưa phải ở lại chăm sóc các mợ và các thím, anh sẽ cố gắng về nhanh để ăn tối với em.”

Thi Niệm không yên lòng mặc áo khoác vào cho anh, nói với anh: “Đừng vì em mà xung đột với người trong nhà, nếu không được thì cứ ứng phó trước, từ từ thôi. Thế hệ cũ có những tư tưởng và quan niệm truyền thống, và có thể nhất thời không thể chấp nhận chuyện hai chúng ta ở bên nhau. Đây là một cuộc chiến dai dẳng và không thể vội được.”

Quan Minh ấn đầu cô vào trong vòng tay anh, nói với cô với hơi thở nóng bỏng, “Chờ anh trở về.”
Bình Luận (0)
Comment