Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng

Chương 58

Quan Minh thay quần áo và bước vào phòng thay đồ. Anh chọn một chiếc đồng hồ có vỏ bằng đồng, mặt số màu xanh ô liu và dây đeo bằng da bê màu nâu, mang chút phong cách cổ điển. Trước khi rời đi, anh dừng lại một lúc trước ngăn tủ đặt những vật quý giá, mở cửa tủ lấy quạt xếp ra rồi đi ra ngoài cửa.

Ở thành Tây mỗi gia đình đều có nhà riêng. Kể từ khi ông nội Quan Minh qua đời, không có một người họ Quan nào thực sự còn sống trong ngôi nhà cũ.

Gia tộc với nhiều nhánh, dân số đông, nhà cũ có từ đường, có sảnh riêng cho từng phòng, từng chi. Nên ở thành Tây, dù việc lớn hay việc nhỏ của gia đình, tam tiết, tế tổ đều sẽ quay lại đây để quây quần, tụ họp bên nhau.

Thông thường, ngôi nhà cổ sẽ có người chuyên coi sóc khi không phải tiếp đón ai. Sau bao nhiêu năm như vậy, nó vẫn giữ được dáng vẻ, diện mạo của ngôi nhà tổ tiên của dòng họ Quan ở thành Tây.

Ngày hôm nay, không phải ngày lễ, cũng không lo việc, vậy mà trước cửa đầy ô tô, trong sân tràn ngập vệ sĩ do người nhà họ Quan dẫn đến. Hầu hết bọn họ không quen biết nhau. Trong tình huống không bối rối hay xấu hổ ngày hôm nay, họ đều đứng tương đối cẩn trọng.

Mãi cho đến khi Quan Minh dẫn người vào khu nhà cũ, tất cả mọi người mới không hẹn mà đồng loạt quay lại nhìn anh, nhất loạt gật đầu nói: “Cậu Quan.”

Quan Minh dừng lại, cười với bọn họ, nói: “Cách gọi của bạn bè rượu thịt trước đây trên giang hồ giờ đã không còn phù hợp nữa. Bên trong còn có các bậc cao niên, thay đổi cách xưng hô đi.”

Mọi người nhìn nhau, dường như không biết nên gọi anh như thế nào, Quan Minh quay đầu lại nói với Ngô Pháp: “Nếu bọn họ có chỉ thị không được đi tòa nhà phụ nghỉ ngơi thì có thể dọn mấy bàn ra ngoài, cho người màng trà nước và điểm tâm lên. Nhiều người như thế mà đứng như thể bị phạt thế kia thì còn ra thể thống gì.”

Quả nhiên, Quan Minh vừa tới đã mang dáng vẻ của người đứng đầu ở thành Tây, chỉ vài câu nói đã có thể sắp xếp hết người trong sân, sau đó bước vào nhà cũ. Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy trong đó có mấy chục người đang ngồi, người trạc tuổi anh chỉ có thể ngồi ở vòng ngoài. Ngồi chính giữa là mấy vị trưởng bối nhà họ Quan.

Quan Minh bình tĩnh nhìn xung quanh và thấy rằng không chỉ có rất nhiều người đến từ dòng họ của ông cậu ở Linh Sơn, mà cả các ông chú từ những nơi khác cũng đích thân đến. Trận chiến này dường như thành chuyện đại sự của gia đình rồi.

Lý do vì sao các vị trưởng bối này phải điều động binh lực đến tận đây, trong lòng Quan Minh hiểu rõ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, lần lượt chào hỏi mấy ông cụ lớn tuổi.

Hôm nay cha của Quan Minh không đến. Vài ngày trước, khi phiên tòa vừa kết thúc, ông ấy đã đến Thừa Đức để dưỡng bệnh, giao lại việc của gia đình cho cậu con trai nhỏ tự mình xử lý. Ông cũng lười không muốn hỏi han thêm gì, mắt không thấy thì lòng bớt phiền.

Vì vậy, hôm nay cha của Quan Minh không có ở đây, với địa vị hiện tại của Quan Minh ở thành Tây, tự nhiên sẽ trực tiếp ngồi vào vị trí chính giữa.

Trong thế hệ của mình, bất kể là bằng cấp, kinh nghiệm hay thế lực nắm trong tay, Quan Minh cũng là người nổi bật nhất. Thêm vào đó, anh luôn là một người không để xảy ra sai sót trong cuộc sống và hành vi của mình. Nếu không phải vấn đề cá nhân thì anh là ứng cử viên khó có thể vạch ra lỗi lầm nhất cho vị trí gia chủ. Nhưng từ khi còn trẻ, vấn đề tác phong cá nhân của anh luôn khiến thế hệ lớn tuổi của gia tộc họ Quan ở thành Tây phải đau đầu. Vốn tưởng rằng đợi người chín chắn rồi, già dặn thêm một chút sẽ tìm một người môn đăng hộ đối, không ngờ anh lại làm ngược lại khiến ai cũng bất ngờ. Trực tiếp muốn lấy vợ cũ của trưởng tôn nhà họ Quan ở thành Đông. Hành vi đồi bại của anh khiến những người lớn tuổi này tức giận đến tăng xông.

Một số người lớn tuổi ở độ tuổi bảy mươi hoặc tám mươi, có thể nói rằng đã nhìn Quan Minh lớn lên, nhưng khi nói về vấn đề này, họ cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề: “Sênh Minh à, cháu nói xem, bây giờ cháu cũng không còn trẻ nữa, làm việc cũng phải nghĩ tới rất nhiều người lớn và bọn trẻ trong nhà, tất cả đều phải xông xáo bên ngoài. Chuyện này thật không hay.”

Quan Minh hắng giọng một cái, người giúp việc trong nhà bưng lên một chén trà nóng. Sau khi nhận lấy, Quan Minh nghiêng đầu nói: “Cảm ơn.”

Quay Minh thổi lá trà trên tách trà, anh cúi đầu hỏi: “Có gì không hay chứ?”

Ông chú khàn giọng nói với anh: “Đừng nói người ngoài nói gì về chúng ta. Một khi cháu thực sự làm như vậy, với chính gia đình chúng ta mà nói cũng đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt với thành Đông. Về lâu về dài còn có thể giữ hòa khí mà đi cùng nhau không?”

Quan Minh gật đầu, nhấp một ngụm trà, đặt tách trà sang một bên, đáp: “Ở trong cái thành phố này có rất nhiều người họ Quan, đa số mọi người mấy đời trở lên đều có thể có chút quan hệ họ hàng. Lý do vì sao chúng ta vẫn cứ luôn phải đi cùng thành Đông, chẳng qua là vị bọn họ và chúng ta đều có chút thực lực ở cái đất này. Nếu thực sự nói về tình cảm huyết thống thì đừng nói đến thế hệ này của cháu, thế hệ của chú cũng không liên quan gì đến bên đó cả. Bây giờ, cháu không thể trì hoãn cuộc đời của mình chỉ vì quan tâm đến cảm xúc của người ngoài, chẳng có lý nào lại như vậy”.

Lời của Quan Minh có vẻ đang nói đạo lý, nhưng từng câu từng chữ đều là bông bọc dao. Con trai của ông chú ngồi phía sau không nghe tiếp được nữa, nói thẳng: “Tuy rằng cậu tìm vợ cũng không nhất thiết phải xem tử vi, nhưng khi cô ta vừa gả vào thành Tây đã khắc chết chồng mình thì cậu cũng nên cân nhắc.”

Mặc dù anh ta có vẻ như đang nói đùa, nhưng nó cũng là một cách khác để tiết lộ quá khứ đã qua của Thi Niệm trước mặt nhiều bề trên của thành Tây.

Tất cả mọi người đều im lặng, vậy mà trên mặt Quan Minh cũng không tỏ ra chút gì khó chịu. Anh chậm rãi lấy chiếc quạt gấp trong người ra, giữ tay cầm của quạt, gõ vào lòng bàn tay phải, đáp: “Cái vấn đề số mệnh cũng phải nghiên cứu đến ngũ hành bổ trợ. Vừa hay số mệnh cháu từ khi còn nhỏ đã được xem là mệnh cứng, chỉ thiếu người tới khắc cháu thôi.”

Anh rõ ràng cũng đang dùng giọng điệu giễu cợt, nhưng ý trong lời nói rất rõ ràng. Con trai của ông chú lớn hơn Quan Minh một bậc, nên không khách sáo gì khi nói với anh: “Cậu là người kế vị trong gia tộc, còn cô ta suy cho cùng cũng chỉ là một quả phụ.”

“Cháu còn chưa chết, quả phụ ở đâu ra chứ?”

Nói rồi anh quơ quơ tay cầm quạt, vừa lắc quạt vừa cười, nhưng ánh mắt không có chút ấm áp, vốn dĩ còn chút tạp âm. Khi lời nói của Quan Minh vừa phát ra, toàn bộ căn phòng kính lập tức im lặng, và thậm chí một số người cùng thế hệ với anh nhìn vẻ mặt của anh còn có chút ớn lạnh.

Bởi vì bầu không khí đột nhiên trầm xuống, bất giác mọi người đều hướng sự chú ý tới vật duy nhất còn đang chuyển động, chính là cái quạt gấp.

Quan Minh lắc nó rất chậm, đủ để những người già ngồi gần đó có thể nhìn rõ nội dung viết trong chiếc quạt. Khi câu “Bài ca dao kể về quê hương, hướng về phương Nam mong con thuyền nhẹ” lọt vào mắt mọi người, mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.

Đương nhiên, Quan Minh sẽ không nói chuyện tình trường yêu đương nam nữ trước mặt những người lớn trong nhà, sẽ không nói tình cảm của bọn họ sâu đậm thế nào, đã trải qua thử thách của thời gian ra sao, phải vật lộn và đấu tranh thế nào trước khi quyết định đến với nhau.

Vì vậy, anh chỉ vờ như vô tình mở chiếc quạt gấp, và dòng chữ nhỏ trên đó cũng đủ để mọi người biết rõ ràng rằng mối quan hệ của anh và Thi Niệm không chỉ xảy ra trong một sớm một chiều, và nó không dễ bị lung lay bởi bất cứ ai đang ở đây.

Mặt khác, một vài người già ngồi ở gần đó bị bức tranh trong quạt thu hút nên không khỏi nhìn thêm vài lần. Than rằng cô gái này tài năng hơn người, nhưng đồng thời cũng không thể không nghĩ đến thân phận đáng xấu hổ của cô.

Quan Minh tiên phong phá vỡ sự im lặng, chậm rãi nói: “Cháu là người chủ động theo đuổi người ta, đương nhiên là có những điểm cháu vô cùng ngưỡng mộ cô ấy. Mọi người cũng có thể thấy, không dễ gì để cô ấy, một phụ nữ tự lập, có thể biến Centurion trở thành một thương hiệu có tầm ảnh hưởng lớn như ngày nay. Mọi người cũng có thể thấy rằng đà đi lên của thương hiệu này có tiềm năng rất lớn trong vài năm tới. Báo cáo thường niên năm ngoái cho thấy công ty đã đạt được mức thu nhập từ hoạt động kinh doanh là hơn 800 triệu nhân dân tệ và lợi nhuận ròng 100 triệu nhân dân tệ, con số này không bao gồm bộ phận kinh doanh ở nước ngoài. Liệu nhà chúng ta có cô gái nào trạc tuổi cô ấy có thể làm cho công ty trở nên thành công như vậy? Hơn nữa, cô ấy đã phát triển ở nước ngoài từ lâu và có mạng lưới quan hệ nhất định trên thị trường quốc tế, theo cháu được biết, cô ấy đã thảo luận về kế hoạch chiến lược với Cao Khiết vào năm ngoái. Trong năm năm tới, cô ấy sẽ tập trung vào nghiên cứu và phát triển, công nghệ, thương hiệu và các khía cạnh khác. Tiến hành hợp tác theo chiều sâu và chính thức trở thành một trong những đại lý của Cao Khiết tại khu vực Châu Á. Vào đầu năm tới, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm tích hợp một số nguồn lực hiện có và các thị trường ở Châu Á và chính thức gia nhập ngành hàng tiêu dùng nhanh. Cao Khiết là một trong những thương hiệu khổng lồ trong ngành hàng tiêu dùng ở châu Âu và Hoa Kỳ. Giá trị thị trường và xếp hạng lợi nhuận toàn cầu của nó có thể tìm được rất dễ dàng trên mạng. Sau đó, cô ấy sẽ có tầm ảnh hưởng như thế nào ở Châu Á, cháu không nghĩ là mình cần phải nói ra nữa. Và công việc kinh doanh hiện tại của cháu đang ở thượng nguồn của chuỗi cung ứng, và Cao Khiết là một đối tác rất hứa hẹn. Bên cạnh đó, hoạt động kinh doanh của thành Đông vẫn đang chững lại và thậm chí có dấu hiệu thoái trào rõ ràng trong những năm gần đây. Theo kế hoạch mở rộng thị trường của cháu sau này, cộng thêm kế hoạch chiến lượng của Cao Khiết, thì việc phân chia lại thị trường sẽ chỉ là việc sớm hay muộn. Vì vậy, câu hỏi bây giờ là, cháu có nên từ bỏ người phụ nữ mình yêu và triển vọng hợp tác tuyệt vời để chăm lo cho bộ mặt của một gia đình đang sa sút, hay là dứt khoát vứt luôn cái mặt mũi ấy đi, để mình và người trong nhà cùng được sống thoải mái? Trước hết, về tình yêu, cháu từ đầu đến cuối chỉ yêu một người. Thứ hai, cháu là một doanh nhân.”

Ngay khi nói xong, Quan Minh xoay xoay cổ tay và nói: “Ta thà làm nhân mã còn hơn là học giả.” Mười chữ thảo mạnh mẽ xuất hiện trước mặt mọi người và thu hút sự chú ý của mọi người.

Quan Minh cười nói: “Thương hiệu Centurion do cô ấy đặt cách đây 6 năm. Chữ thảo này do cô ấy viết tay cách đây 4 năm. Mọi người cũng thử đến và trải nghiệm khát vọng cao cả của cô gái này. Cô ấy là người có số mệnh ngồi cạnh cháu ở vị trí này.”

Hai câu nói đơn giản của Quan Minh bỗng chốc khiến mười chữ trên quạt trở nên sống động. Chữ đi theo trái tim, và trái tim thấu hiểu tâm hồn của chữ, tham vọng trào dâng ẩn hiện, như đang khôi phục lại một trận chiến.

Chính điện bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Quản Minh mỉm cười cầm tách trà trong tay chậm rãi nhấm nháp.

……

Sau khi Quan Minh rời nhà, Thi Niệm luôn bồn chồn, mặc dù lúc tới Quan Thương Hải không nói trước mặt cô, nhưng cô biết rất rõ người bên thành Tây hẳn là đã rất bực bội vì mối quan hệ của cô và Quan Minh. Lần này Quan Minh về hơn phân nửa là vì chuyện với cô. Điều này tương đương với một phiên tòa xét xử công khai trong gia đình. Đối với một gia đình lớn có nền tảng lịch sử và các mối quan hệ đan xen, sự cân bằng lợi ích của tất cả các bên, duy trì các mối quan hệ và cân nhắc tình cảm đều dựa trên lợi ích, và cô không thể đoán trước được kết quả sẽ ra sao, vì vậy cô đã bồn chồn cả ngày.

Vốn dĩ, Quan Minh đã hứa với cô sẽ trở lại để cùng cô đi ăn tối, nhưng mãi tới khi mặt trời lặn rồi mà anh vẫn chưa về, làm cô càng thêm đứng ngồi không yên.

Nhưng lúc này, cửa sân đột nhiên vang lên, một người giúp việc chạy ra mở cửa, Thi Niệm cũng vội vàng xuống lầu, nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz và một chiếc Bentley lần lượt chạy tới, nhưng Thi Niệm có thể nhận ra, chiếc Bentley kia không phải là xe của Quan Minh.

Thoáng chốc đã có vài người bước xuống chiếc Mercedes-Benz, có người bước tới chiếc Bentley và mở cửa hàng ghế sau ra, một bà lão đội chiếc mũ len màu xám nhạt nhã nhặn từ từ bước xuống xe.

Thi Niệm nhìn chằm chằm vào mẹ của Quan Minh đột ngột đến, cô sững sờ tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment