Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 102

Chỉ thấy trên vách đá đối diện có một vết kiếm c.h.é.m sâu hai mét, tất cả cây cỏ bị quét qua đều bị chặt đứt ngang, lá rơi đầy đất.

Im lặng một hồi, bỗng từ vách đá phát ra một tiếng nứt vỡ, tiếp theo là một tiếng "bịch" vang lên, đá vụn bay tứ tung.

Ma Vương đang ngủ trên cây bị chấn động, ngã ngay xuống đất.

Sau khi các đệ tử chạy tán loạn rồi quay lại, thấy giữa vách đá thiếu đi một mảng lớn, xung quanh chỗ thiếu còn lan ra nhiều vết nứt.

Các đệ tử hoảng sợ nhìn về phía Khương Trúc.

“Má ơi, thiệt trâu bò!”

“Ai mà tin được đây là Phật tu chứ?”

“Một kiếm này thật sự có thể khiến người ta đi gặp Phật Tổ luôn đó.” 

“Rất tốt ha ha ha, rất tốt.” Trưởng lão cười lớn bước tới bên Khương Trúc, đưa cho nàng một viên đan dược.

Trong lòng lão cũng kinh ngạc không kém gì các đệ tử.

Không ngờ đệ tử của Vạn Phật Tông lại có ngộ tính như vậy, nếu không phải vì mối quan hệ giữa Vô Cực Kiếm Tông và Vạn Phật Tông còn tốt, lão đã muốn kéo nàng về rồi.

Mặt Khương Trúc tái mét, nuốt viên đan dược xuống mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đòn vừa rồi gần như đã hút cạn toàn bộ linh lực của nàng, không ngạc nhiên khi người ta nói thế công của Kiếm tu thật bá đạo, quả nhiên không sai.

Trước đây, bất kể là những gì nàng học ở Vạn Phật Tông hay những công pháp tự mình nghiên cứu, chưa từng có một đòn nào khiến nàng bị hút cạn linh lực như thế này, tất nhiên uy lực cũng không thể lớn đến vậy.

“Đây chính là lợi ích của việc lấy ý ngự kiếm, vừa rồi Niệm Nhất tung một đòn này, cho dù là Kim Đan cũng phải chịu thiệt.” 

Các đệ tử của Kiếm Tông đều đề cao sức mạnh, ban đầu họ còn cảm thấy nản lòng, nhưng sau khi thấy uy lực do kiếm của Khương Trúc tạo ra, từng người một lại trở nên hào hứng, lập tức quay quanh Khương Trúc để hỏi kinh nghiệm.

Trưởng lão nhìn các đệ tử nhiệt tình như vậy cũng rất vui vẻ, yên tâm giao các đệ tử cho Khương Trúc, còn bản thân lão thì thoải mái nhàn rỗi.

“Niệm Nhất, mau giúp ta xem, vừa rồi có phải nó đang động không?” Bạch Vi chỉ vào thanh kiếm đang run rẩy mà hưng phấn nói.

Khương Trúc chăm chú nhìn thanh kiếm một hồi lâu, rồi nói: “Không, thanh kiếm gỗ vẫn cứng đờ.” 

“Thật mà, ngươi xem đi, nó thật sự đang động.” 

Khương Trúc tiến lại, bắt con sâu đang bị đè dưới thanh kiếm lên.

“Thật sự không phải kiếm đang động, mà là nó đang động.” 

Bạch Vi: “…”

Thôi được rồi.

“Khó quá, khó quá, ta đã biết mình nên đi làm Đan tu rồi, cha ta cứ bắt ta học kiếm.” Bạch Vi dựa vào vai Khương Trúc, trên mặt hiện lên vẻ bị cuộc sống đè nén.

“Làm Đan tu thì ngươi cũng không nhớ hết được nhiều dược liệu như vậy, vẫn nên ngoan ngoãn luyện kiếm đi.” 

“…”

Thực tế thật tàn khốc.

“Ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy, mau nói đi.” 

Khương Trúc sờ cằm, nói: “Ngươi hãy tưởng tượng bản thân ngươi là một thanh kiếm là được, đồng loại thì dễ giao tiếp hơn.” 

Bạch Vi lặng im cả buổi, như thể lĩnh ngộ ra điều gì, lặng lẽ đi đến và nằm bên cạnh thanh kiếm gỗ.

Khương Trúc: “?”

“Ngươi đang làm gì vậy?” 

“Đừng làm ồn, ta đang kiếm hóa.” Bạch Vi nằm rất bình thản, trong lòng liên tục niệm “Ta là một thanh kiếm, ta là một thanh kiếm.”

Khương Trúc nhìn Bạch Vi nhắm mắt nằm trên đất mà rơi vào trầm tư.

Nàng có thể nói rằng ý nàng không phải thế này không?

Ánh nắng rực rỡ, trước vách đá lại phát ra một tiếng kiếm reo.

Thanh kiếm gỗ bên cạnh Bạch Vi rung lên một cái rồi "vù" một tiếng đứng thẳng dậy, cảnh tượng này lập tức thu hút các đệ tử khác.

“Sao lại có thêm một người khác lĩnh ngộ được nữa vậy!”

“Thật tuyệt vời, thứ đó trừu tượng như vậy mà bọn họ cũng có thể lĩnh hội được.” 

Bạch Vi vui mừng bò dậy khỏi mặt đất, ôm chầm lấy Niệm Nhất rồi hôn tới tấp.

“Ôi, ngươi tuyệt vời quá, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.” 

Khương Trúc bị hôn bất ngờ: ? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-102-niem-nhat-nguoi-la-mot-thien-tai.html.]

Liên quan gì đến nàng đâu? Các đệ tử vừa nghe nói là do Khương Trúc dạy, lập tức đều chạy tới, hỏi tới tấp: “Làm thế nào vậy? Ngươi cũng dạy cho bọn ta đi.”Bạch Vi tỏ vẻ ta đây là người từng trải, cẩn thận truyền đạt kinh nghiệm: “Các ngươi cứ nằm xuống giống như thanh kiếm, rồi liên tục niệm trong lòng “Ta là một thanh kiếm”. Niệm Nhất đã là dạy ta như vậy, ta học được ngay.”

Khương Trúc thắc mắc “hả” một tiếng, hoang mang nói: “Ta không có ý đó, ta không bảo các ngươi nằm như thanh kiếm gỗ, ta chỉ nói là các ngươi hãy tưởng tượng bản thân các ngươi là một thanh kiếm…”

Nàng chưa nói xong, thì đám đệ tử đã đồng loạt nằm rạp xuống đất.

Khương Trúc lập tức cảm thấy đầu muốn phình to, ngồi xổm xuống đất tự kỷ.

Chưa bao lâu, lại vang lên một tiếng kiếm reo.

Đệ tử kia kêu to nhảy dựng lên: “Chết tiệt, Niệm Nhất ngươi là một thiên tài.”

Khương Trúc ngơ ngác ngẩng đầu.

Cái này cũng được sao?

“Mẹ kiếp, cách của Niệm Nhất rất chính xác, mọi người mau học đi.”

“Thật ghen tị, ta nằm cả nửa ngày mà vẫn chưa lĩnh ngộ được.”

“Có phải do tần suất tẩy não của ngươi không đủ không? Ta cứ niệm đi niệm lại, niệm đến cuối cùng ta cảm thấy bản thân mình là một kẻ thần kinh.”

“Ngươi nhẫn nại thêm vài ngày chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được, cái này vốn dĩ không dễ học, trưởng lão nói, hồi đó lão cũng phải mất ba ngày mới lĩnh ngộ được đấy.”

Hai đệ tử liên tiếp học được cách lấy ý ngự kiếm nhờ phương pháp của Niệm Nhất, khiến Khương Trúc bắt đầu nghi ngờ.

Chẳng lẽ đây thật sự là phương pháp chính xác?

Khương Trúc cũng cảm thấy bối rối.

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng cái tên “phương pháp tẩy não của Niệm Nhất” lại nổi tiếng từ buổi học này.

Các trưởng lão trong Kiếm Tông gần đây cảm thấy rất phiền muộn.

Bởi vì bọn họ thấy đệ tử của tông môn mình trở nên kỳ quái.

Đi trong Kiếm Tông, ngươi có thể thấy những đệ tử nằm cùng với kiếm gỗ, còn có những đệ tử treo mình lên tường cùng với kiếm gỗ, hoặc thậm chí thấy những đệ tử ôm kiếm gỗ nói chuyện.

“Ngươi đã ăn cơm chưa?”

“Ôi, chưa à, ta cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi đến thực đường nhé.”

“Hôm nay sườn xào chua ngọt đặc biệt ngon, ngươi ăn nhiều vào.”

“Ăn xong, chúng ta phải đi tu luyện, đúng rồi, vẫn là luyện cái hôm qua.”

Trưởng lão nhìn một đệ tử đang ôm kiếm gỗ tự nói tự nghe, rơi vào trầm tư.

Có phải do lão có cảnh giới quá thấp không?

Sao lão không nghe thấy thanh kiếm gỗ nói gì?

Trưởng lão với vẻ mặt nghi ngờ đi tới bãi cỏ, vỗ vào một đệ tử đang nằm: “Có phải Nhâm Vụ Đường giao cho các ngươi nhiệm vụ bí mật gì không?”

Đệ tử đó từ từ nhắm mắt với vẻ mặt giãy dụa, nhìn biểu cảm đó không biết còn tưởng là đang bị tẩu hỏa nhập ma, làm trưởng lão hoảng hốt vội vàng xua tay rời đi: “Ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”

Trưởng lão kinh hoàng rời khỏi bãi cỏ, quay đầu lại đã va phải một đệ tử khác.

“Chào trưởng lão.”

“Ta là một thanh kiếm, ta là một thanh kiếm, vừa rồi ta không nói chuyện, ta là một thanh kiếm…”

“?”

Trưởng lão sắp phát điên, lập tức quay người chạy về phía Tông Chủ Phong.

Tông chủ!

Có chuyện lớn không ổn rồi!

Một đám trưởng lão đã tụ tập ở Tông Chủ Phong từ sớm, đều đến để nói chuyện này.

“Tông chủ, các đệ tử xảy ra chuyện gì vậy, ngày nào cũng ôm một thanh kiếm gỗ, còn liên tục niệm “Ta là một thanh kiếm”, có phải trúng tà không?”

“Ta cũng muốn nói chuyện này, một đám người treo mình trên tường, khi tới lấy kiếm khiến ta giật cả mình.”

“Tông chủ, có phải học quá nhiều không, áp lực của đệ tử quá lớn, như vậy không tốt.”

“Ta đồng ý, giảm các bài học lại, ta thấy các đệ tử đã học đến phát điên rồi, suốt ngày cứ kỳ kỳ quái quái.”

Vân Trung Kiếm Tôn vừa trấn an các trưởng lão, vừa sai người gọi các đệ tử đến, bận rộn đến chóng mặt, đầu cũng to ra.

Bình Luận (0)
Comment