Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 103

Vân Trung Kiếm Tôn khó khăn lắm mới khuyên được nhóm trưởng lão rời đi, ngựa không ngừng vó chạy đến trò chuyện với đệ tử ngay.

“Phương pháp tẩy não của Niệm Nhất?”

Vân Trung Kiếm Tôn nhắc lại: “Cứ liên tục tự nhủ bản thân là một thanh kiếm?”

Cách tu luyện này thật sự độc đáo.

Chỉ có Niệm Nhất mới nghĩ ra được.

“Đúng vậy.”

Bạch Vi cười nói: “Hiệu quả lắm, rất nhiều đệ tử đã nhờ cách này mà lĩnh hội được, tông chủ có muốn thử không?”

Vân Trung Kiếm Tôn nhíu mày: “Ta thì không cần đâu.”

“Các ngươi chơi thì được, nhưng nhớ chừng mực, đừng dọa mấy trưởng lão sợ nữa.”

Trông mấy vị trưởng lão đã bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc rồi.

“Không phải chơi đâu, chúng ta thực sự lĩnh ngộ ra rồi, tông chủ nhìn này.” Bạch Vi nói xong lấy ra một thanh kiếm gỗ để biểu diễn cho Vân Trung Kiếm Tôn xem.

Chốc lát sau, thanh kiếm gỗ lắc lư đứng thẳng, hơn nữa trên bề mặt không hề có một tia linh lực nào.

Vân Trung Kiếm Tôn thấy đệ tử nắm bắt tốt như vậy, lập tức cảm thấy vô cùng an ủi.

Dù cách thức không quá chính quy, nhưng kết quả lại tốt.

“Được rồi, được rồi, tẩy não cho mình cũng được, nhưng đừng quá mức, vẫn phải học hành bình thường.”

“Vâng.”

“Về đi.”

Sau khi đệ tử rời đi, Vân Trung Kiếm Tôn nhìn thanh kiếm gỗ bên cạnh, trong lòng lẩm bẩm một câu: “Ta là một thanh kiếm.”

Chỉ thấy thanh kiếm gỗ lập tức bay vút lên.

Ồ, thật sự hiệu quả rồi.

Không đúng, phì phì phì.

Tại sao mình lại niệm chứ.

Mình vốn đã biết rồi mà.

Buổi chiều là giờ học luyện thể.

Một nhóm đệ tử đang đứng tấn dưới chân thác nước, dòng nước mạnh mẽ khiến không ít người đứng không vững, những đệ tử ngã xuống hồ lại leo lên tiếp tục đứng tấn, cứ thế lặp đi lặp lại.

“Niệm Nhất, quần của ngươi rách rồi.”

Khương Trúc vội cúi đầu, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chỗ nào bị rách.

Đúng lúc dòng nước từ thác đổ mạnh xuống, nàng loạng choạng, kêu lên một tiếng rồi ngã nhào xuống nước, b.ắ.n tung lên một màn nước lớn.

“Ha ha, ta lừa ngươi thôi.” Bạch Vi cười lớn không ngớt.

“Ta khinh.”

Còn đang cười thì chân bị thứ gì đó kéo một cái, Bạch Vi cũng ngã nhào xuống, nước b.ắ.n tung tóe lên mặt đám đệ tử xung quanh.

Hai người đùa giỡn dưới nước một lúc lâu rồi mới giả vờ vùng vẫy trèo lên.

“Phù, suýt nữa thì ngạt c.h.ế.t ta rồi.”

Bạch Vi phun mạnh một ngụm nước, nhìn trái nhìn phải không thấy Khương Trúc đâu, bèn gọi xuống dưới nước: “Này, ngươi còn không lên, trưởng lão sắp đến tuần tra rồi đó.”

Một lúc sau, Khương Trúc mới ló đầu lên khỏi mặt nước, vừa leo lên vừa nói.

“Kiếm Tông các ngươi còn giấu bảo địa dưới nước nữa à, thật là kín đáo.”

“Bảo địa?”

Bạch Vi ngớ người.

Nàng ấy chưa từng nghe nói Kiếm Tông có bảo địa gì cả.

Lúc này, mấy đệ tử xung quanh cũng ngơ ngác.

“Bảo địa gì cơ?”

Khương Trúc thấy mọi người đều mù mờ, chân khẽ trượt, lại nhảy xuống nước: “Đi, chúng ta xem thử.”

Đám đệ tử vừa nghe xong liền nổi lên hứng thú, từng người một nhảy xuống nước, bơi theo nàng.

Chẳng mấy chốc, dưới thác nước chẳng còn bóng người nào.

Điều này khiến vị trưởng lão đến kiểm tra lớp học hoảng hốt, vừa gọi vừa tìm khắp nơi.

Dưới hồ, Khương Trúc dẫn theo một nhóm đệ tử bơi xuống đáy hồ, chui qua một khe hẹp của hải thụ, trước mắt bỗng nhiên rộng mở, xung quanh trống không, ở giữa là một cánh cửa bằng đồng xanh cao mấy mét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-103-kiem-tong-cac-nguoi-con-giau-bao-dia-duoi-nuoc-nua-a.html.]

Các đệ tử nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt nhau.

Cũng không thể trách sao bọn họ không biết, khe hải thụ này thật sự quá nhỏ bé và không đáng chú ý.

Hơn nữa, lại nằm dưới đáy hồ, ai mà ngờ có người nhàn rỗi bơi xuống đáy hồ đi dạo chứ?

Hơn chục đệ tử tiến đến gần cánh cửa bằng đồng xanh, mò mẫm một lúc lâu mới tìm thấy chốt mở.

Vừa mở cửa ra, nhất thời một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra, đẩy bọn họ lăn vài mét về phía sau.

Khương Trúc tài cao mật lớn, dũng cảm bơi đến đó tiếp.

Vừa vào trong cánh cửa đồng xanh, tầm nhìn lập tức sáng lên.

Nước hồ hoàn toàn bị ngăn cách bởi một kết giới, hơn nữa bên trong có không khí để thở, thỉnh thoảng ngoài kết giới còn có một đám linh ngư sặc sỡ bơi qua.

Thu Vũ Miên Miên

Lối đi bằng bạch ngọc, trên cột khắc hoa văn hình rồng, xung quanh rải rác đủ loại bảo vật và linh thạch.

“Kỳ lạ thật, đáy hồ của Kiếm Tông chúng ta sao lại có nơi như thế này, trước giờ chưa ai phát hiện ra.” 

“Đúng vậy, chưa bao giờ nghe các sư huynh nhắc đến.”

“Thật là thú vị, ngay trong tông môn cũng có thể thám hiểm, thật kích thích.”

Đám đệ tử vừa đi vừa hứng khởi quan sát, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.

Trên bậc thang cao, một chiếc ngai vàng khổng lồ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Bạch Vi nhanh chóng di chuyển đến trước ngai vàng, chuẩn bị đưa tay chạm vào đầu rồng được chạm khắc trên ngai.

Không biết từ đâu ba con rắn nước khổng lồ lao đến, mắt lộ vẻ hung ác, thấy người liền tấn công, như thể đang bảo vệ ngai vàng.

Bạch Vi nhanh chóng lui thân trở về dưới bậc thang.

Các đệ tử lập tức rút kiếm ra, đối mặt với lũ rắn nước.

“Cẩn thận đấy, trông không dễ đối phó đâu.”

Ba con rắn nước uốn éo thân mình, lè lưỡi phì phì, đồng tử âm u màu xanh lục dựng đứng.

“Đến đúng lúc, chúng ta chưa thử uy lực của chiêu lấy ý ngự kiếm.”

Tiếng kiếm vang lên không ngừng, hơn mười đệ tử toàn thân bừng bừng linh lực, chỉ nghe một tiếng xé gió, lập tức lao vào giao chiến với lũ rắn nước.

Ba con rắn nước không chỉ to lớn mà còn linh hoạt, nhất thời họ chưa thể giành chiến thắng được.

Một con rắn nước vung mạnh đuôi, đánh Khương Trúc bay ra xa, đập vào một cây cột, khiến nàng đau đến nhe răng nhăn mặt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đám rong biển mọc cạnh cây cột.

Người ta thường nói, trong bảy bước tất có giải dược, nơi rắn nước sinh sống ắt có thứ khắc chế chúng.

Đám rong biển này gọi là Xà Yếm thảo, sách nói rắn nước ăn loại cỏ này chẳng khác gì con người ăn phân chó, vô cùng ghê tởm.

Khóe miệng Khương Trúc lập tức cong lên, nàng bứt một nắm cỏ rồi vò thành một cục, vo được mấy cục, nhắm thẳng vào cái miệng rộng hoác của con rắn nước mà ném vào.

Con rắn nước đang gào thét hung hăng, bất ngờ không kịp phòng bị nuốt phải thứ gì đó.

Một mùi vị không thể diễn tả tràn ngập khắp cơ thể, con rắn nước hét lên một tiếng, uốn éo thân mình mà bỏ chạy.

Nghe kỹ còn có thể nhận thấy trong miệng chúng phát ra âm thanh “oẹ oẹ.”

“Hóa ra rắn cũng sợ ăn phân à.”

Khương Trúc vừa tung hứng cục Xà Yếm thảo trong tay, vừa cười với vẻ không mấy thiện ý.

Có Khương Trúc làm mẫu, những đệ tử khác lập tức tìm ra được cách đối phó.

Đánh không lại, nhưng có thể làm chúng ghê tởm đến chết!

Các đệ tử lập tức lục lọi túi trữ vật, cái gì có đều lôi ra ném vào chúng.

“Oẹ, ai dùng bột thối vậy, hôi quá, oẹ~”

“Trần Hợp, mau khai thật, có phải ngươi không?”

“Ngươi còn dám nói ta, hương phân của ngươi có thơm hơn đâu?”

Ba con rắn nước bị hành hạ đến mức thần kinh suy nhược, co rúm người sau ngai vàng mà run rẩy.

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, hoa văn hình rồng trên ngai vàng phát ra kim quang, uy áp khủng khiếp bao trùm khắp nơi khiến ai nấy đều kinh sợ.

“Có thứ gì đó sắp xuất hiện rồi, mau chạy thôi.” Khương Trúc co chân bỏ chạy thục mạng.

Điều này khiến những đệ tử Kiếm Tông còn đang chuẩn bị quyết tử chiến ngẩn người trong giây lát, rồi cũng lập tức chạy theo.

Một đám đệ tử lao như bay về phía cánh cửa đồng xanh, không màng đến thể diện hay sĩ diện gì sất.

Tiếng động phía sau càng lúc càng lớn, ngay giây cuối cùng khi cánh cửa đồng xanh khép lại, các đệ tử rốt cuộc cũng kịp thoát ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment