“Phù—“
Khương Trúc cùng đám đệ tử ngồi bên bờ hồ, vỗ n.g.ự.c đầy sợ hãi.
Uy áp vừa rồi thật đáng sợ.
Chỉ sợ đối phương chỉ cần thở mạnh một hơi, bọn họ đã tiêu đời rồi.
“Kích thích thật, may mà chúng ta chạy nhanh ha ha ha.”
Lời vừa dứt, nước hồ trước mắt đột ngột dựng lên cao mấy trượng, che lấp cả bầu trời, uy áp đáng sợ từ bốn phương tám hướng ép xuống.
“Chết tiệt, đuổi theo g.i.ế.c chúng ta luôn? Không cần thiết vậy đâu, lão ca.”
“Tông chủ, có chuyện lớn rồi, các đệ tử biến mất hết rồi! Tông chủ~”
Vân Trung Kiếm Tôn còn chưa ngồi nóng chỗ, nước còn chưa kịp uống, thì đã bị một vị trưởng lão lao vào kéo ra ngoài.
“Ngươi bình tĩnh chút, sao lại đột nhiên biến mất?”
“Ta cũng không biết, vừa rồi ta đi kiểm tra, đột nhiên không thấy chúng đâu, ngay cả khí tức cũng không dò được.”
Vân Trung Kiếm Tôn đang định an ủi vài câu để trưởng lão bớt lo lắng, thì khắp ngõ ngách của tông môn đột nhiên truyền đến uy áp quen thuộc.
“Ngươi đợi đã, ta có chuyện lớn hơn cần giải quyết ngay.”
Bên bờ hồ—
Bị mắng tơi tả, Vân Trung Kiếm Tôn dẫn một đám trưởng lão đứng cúi đầu trước một con rồng khổng lồ.
“Tiền bối xin bớt giận, vãn bối nhất định sẽ dạy cho bọn chúng một bài học, để chúng không dám tái phạm, chỉ lần này thôi, không có lần sau.”
Khương Trúc cùng đám đệ tử liếc nhìn nhau, rồi vội cúi đầu, đồng loạt khom người chín mươi độ.
“Xin lỗi, xin tiền bối bớt giận.”
Con rồng khổng lồ dường như rất tức giận, lại mắng mỏ một lúc lâu, còn phun nước miếng đầy người Vân Trung Kiếm Tôn và các trưởng lão.
Mặt Vân Trung Kiếm Tôn tái xanh, cực kỳ xấu hổ.
“Phải phải phải, ngài dạy rất đúng, là ta không làm tròn trách nhiệm.”
“Ngài nói đúng, ta sẽ tự đi nhốt mình ngay.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi, sẽ không có ai dám xuống quấy rầy sự thanh tĩnh của ngài nữa.”
“Tiền bối đi thong thả.”
Mắng suốt cả một canh giờ, mặt hồ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Vân Trung Kiếm Tôn và các trưởng lão thở phào một hơi dài, lau sạch nước miếng trên mặt.
Ông ấy quay đầu nhìn đám đệ tử xui xẻo kia, cơn giận liền bùng lên, vừa cầm vạt áo ướt vừa mắng.
“Đám nhãi con các ngươi đúng là to gan, dám xuống hồ gây sự với Thần thú hộ tông, không chỉ đánh đập thú cưng của tiền bối, còn dám ném bột thối vào giường của tiền bối?”
Đã bao nhiêu năm rồi ông ấy mới hạ mình thế này?
Vân Trung Kiếm Tôn cảm thấy sớm muộn gì trời cũng sập mất thôi, tốt nhất là sập ngay đi cho rồi.
Thật là khổ thân mình mà.
“Các ngươi giỏi thật đấy, bước tiếp theo là lên trời luôn phải không?”
“Ta thật không hiểu nổi, tông môn rộng lớn như vậy, mà các ngươi lại cứ phải chơi ở mấy chỗ hẻo lánh như thế?”
Họ cố ý đặt ổ của Thần thú hộ tông dưới đáy hồ chỉ để đệ tử không làm phiền đến sự thanh tĩnh của nó.
Bao nhiêu năm nay không ai phát hiện ra, thế mà đám nhãi con này cứ thế im ỉm mò vào được, còn gây ra chuyện lớn thế này, việc đại nghịch bất đạo nào cũng dám làm.
Không có việc gì lại đi lượn lờ dưới đáy hồ làm gì.
Thu Vũ Miên Miên
Hơn chục đệ tử bị chửi thẳng vào mặt, rụt cổ lại như chim cút, đến rắm cũng chả dám thả.
“Ta thấy các ngươi chán sống rồi phải không, giờ thì hay rồi, tất cả về tự nhốt mình cho ta.”
Khương Trúc cẩn thận ngẩng đầu hỏi: “Tông chủ thì sao?”
Bạch Vi thiếu suy nghĩ lập tức buột miệng: “Tông chủ cũng phải giống như chúng ta chứ, vừa rồi không phải tiền bối đã nói vậy sao.”
Vân Trung Kiếm Tôn: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-104-ta-se-tu-di-nhot-minh-ngay.html.]
Thật là bực mình.
Khương Trúc vừa đến Kiếm Tông đã bị phạt cấm túc ngay trong đêm đó.
Cùng bị cấm túc còn có một nhóm đệ tử Kiếm Tông và... tông chủ Kiếm Tông.
“Ngươi giỏi đấy.” Ma Vương đứng trong căn phòng tạm giam tối đen, giọng nói chứa đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Bổn vương sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bị cấm túc.”
Lôi Thần khẽ lắc mình: “Ta cũng vậy.”
Khương Trúc ngồi bệt dưới đất, tay cầm một nắm đất, không biết đang mày mò thứ gì.
Nàng hờ hững nói: “Chuyện này có gì to tát, chẳng qua là đổi qua một căn phòng tối tăm thôi, cũng không ảnh hưởng gì, đi theo ta nhiều rồi sẽ quen thôi.”
“Đúng rồi, ngươi nói là phải đưa nắm đất này vào đan điền?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ cứ thế nuốt luôn?” Khương Trúc nhìn đống đất, bắt đầu khó xử.
Đống đất ấy có màu đen khác thường, đen đến mức bóng loáng như tơ lụa, thỉnh thoảng còn phản chiếu ánh sáng trong không gian tối tăm, sờ vào lại mềm mại như nước.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, một tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống nắm đất đen, dường như có thứ gì đó mờ ảo tản ra trong không trung.
Cũng may là nhóm người của Luyện Khí Các rộng rãi, đưa cho nàng vô số linh thạch và vật liệu luyện khí, nếu không thì giờ chắc không thể làm gì với nắm đất đen này.
Khương Trúc ngồi xếp bằng, xung quanh bày đầy linh thạch, linh lực dày đặc bao quanh người nàng, mang theo những vật thể trong không khí từ từ nhập vào cơ thể.
Huyền Thiên Công tăng tốc độ tu luyện, Tiêu Dao Quyết giúp cân bằng âm dương, Thánh Phật Kinh có thể khai thông kinh mạch, khí công của kiếm thuật Vô Cực có thể vận khí thông thần.
Trong bóng tối, Ma Vương mở mắt nhìn thoáng qua nắm đất đen đang từ từ vơi đi.
“Khả năng lĩnh ngộ thật đáng kinh ngạc, ta chỉ vừa gợi ý cho nàng vài câu mà thôi.”
Thân kiếm của Vạn Quân Kiếm khẽ rung lên.
“Đây chính là điểm vượt trội của người có thông linh hồn phách, không có thể chất nào có thể sánh bằng khả năng lĩnh ngộ của thông linh hồn phách. Nàng bẩm sinh đã có thể vận dụng các quy luật của thiên địa, đặc biệt nắm rõ các quỹ đạo vận hành của linh lực.”
“Vậy nên ngươi đã ký kết khế ước với nàng.” Ánh mắt của Ma Vương bỗng trở nên sâu thẳm hơn, quanh người nó tỏa ra hắc khí, ảo ảnh của chín chiếc đuôi giương nanh múa vuốt hiện ra sau lưng.
“Ngươi đã giao cho nàng trách nhiệm mà nàng không nên gánh vác.”
Từ Vạn Quân Kiếm bay ra một bóng người, đó là một nam nhân mặc trường bào đen viền bạc, đeo mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, toàn thân bao quanh bởi lôi quang.
“Dù ta không ký khế ước với nàng, nàng cũng là Phật tu, chắc chắn không thể đi qua lại giữa hai giới Ma Linh giống ngươi.”
“Cửu Phi, nếu nói đến việc rời đi, thì kẻ cần cân nhắc chính là ngươi.”
Hai luồng khí tức khủng khiếp đối đầu nhau, không gian xung quanh dường như bị bóp méo, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến người đang ngồi dưới cửa sổ.
“Mớ đất này thật phiền phức, nhiều quá thì không thể hấp thu hết, mà ít thì cứ phải ngắt quãng, thật là bực bội.”
Tiếng la bất ngờ của cô gái khiến một hồ một kiếm giật nảy mình, luống cuống tay chân.
Ma Vương vội vàng thu lại khí thế, Lôi Thần thì lập tức bay trở lại trong kiếm, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Khương Trúc tức giận đổ cả bao đất ra: “Ma Vương, Lôi Thần, hai người cũng đừng chơi không nữa, lại đây giúp ta, thứ này sao khó hấp thu quá.”
“...”
“Ừm.”
Một hồ một kiếm đang chuẩn bị đánh nhau đành dập tắt khí thế, mặt mày ỉu xìu, cam chịu đi tới.
“Chờ lát nữa ta bắt đầu hấp thu, hai người cứ cách một lúc lại đưa cho ta ít đất đen, linh thạch thì ở trong túi trữ vật, nếu hết thì bổ sung thêm.” Khương Trúc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn chúng nó.
Hồ ly lập tức đặt chân lên túi trữ vật, Lôi Thần thì bay tới bên cạnh đống đất đen.
“Được rồi, ta bắt đầu đây.”
Chẳng mấy chốc, căn phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Hồ ly ngồi ở một góc, thỉnh thoảng kéo túi trữ vật ra, lấy thêm linh thạch, còn thanh kiếm thì dùng thân kiếm đẩy đất đen đến trước mặt Khương Trúc.
Sau một lúc lâu, Lôi Thần đột nhiên truyền âm: “Tìm thời cơ thích hợp để phế đi linh căn của nàng, linh căn hỗn tạp sẽ kìm hãm nàng.”