Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 118

Một tiết học chỉ cần năm viên, nhiêu đây có thể học thế đến hai mươi tiết mới hết.

 

“Còn dư thì để dành đấy, hôm nay sư tỷ học thế giúp ta trước, sau này có thể còn cần tìm sư tỷ nữa đấy.”

 

“Được, muội cần thì cứ tìm ta.”

 

Không cần lên lớp, Khương Trúc cảm thấy nhẹ nhõm, nhoáng một cái đã lén lút rời khỏi Thiện Lão đường.

 

Nghe các trưởng lão giảng về Phật pháp và Đạo pháp, sao thú vị bằng việc luyện khí và kiếm linh thạch chứ?

 

Các đại lão của Luyện Khí Các đã rời núi, nhưng chỉ là lén lút mà thôi.

 

Dù sao Khương Trúc cũng là lén ra ngoài, không đi từ cổng chính, nên nhóm đại lão cũng không dám để lộ ra.

 

Nếu nàng bị bắt trở lại, ai sẽ dạy họ luyện khí chứ?

 

Trong phòng luyện khí rộng lớn, Khương Trúc ngồi trên ghế, vây quanh nàng là một đám người đang rất sốt ruột.

 

Xung quanh bày đủ loại nguyên liệu luyện khí quý giá, chỉ có Luyện Khí Các mới dám liều lĩnh trưng bày nhiều thiên tài địa bảo như vậy.

 

“Lần trước ngươi nói không hề dung nhập linh lực vào nguyên liệu tinh chế, nhưng linh lực thực sự có ở trong nguyên liệu…”

 

Đây cũng là điều mà lão ăn mày suy nghĩ trăm lần cũng không hiểu được.

 

Mọi người nhìn vào nguyên liệu trên bàn và gật đầu: “Nhìn xem, linh lực vẫn đang bám trên bề mặt kìa.”

Thu Vũ Miên Miên

 

“Ta chỉ dán linh lực lên bề mặt nguyên liệu, chứ không hòa vào trong.”

 

Các đại lão: “?”

 

Có thể dán linh lực lên sao…?

 

Cũng đâu phải là keo dính…

 

“Tại sao có thể dán được?”

 

Khương Trúc suy nghĩ một chút về cách giải thích cho đám người cổ đại này.

 

“Mọi người nhìn xem, nguyên liệu này là chất rắn, đúng không? Còn linh lực thì là chất lỏng. Giữa chất lỏng và bề mặt chất rắn tồn tại lực ma sát tĩnh, vì vậy ta có thể dựa vào đặc tính đó để dán một lớp linh lực lên trên bề mặt.”

 

“Nó sẽ không bị rơi xuống sao?”

 

“Sẽ không.”

 

Cả đám người ngồi trên mấy băng ghế nhỏ xếp thành hàng, hai mắt mở to.

 

“Tại sao?”

 

Khương Trúc nhìn chằm chằm vào đám người háo hức hỏi mà nghẹn lời.

 

Cảm giác này giống như ngươi đã biết cái đó gọi là ghế, nhưng giờ có người hỏi tại sao lại gọi nó như vậy, còn muốn hỏi làm thế nào ngươi biết cách sử dụng nó.

 

Nàng biết rõ đây là một khái niệm đơn giản, nhưng cần phải sắp xếp lại câu từ để định nghĩa lại nó.

 

Cảm giác này thật sự rất ám ảnh.

 

Khương Trúc hít sâu một hơi, nói: “Bởi vì giữa chất lỏng gần với chất rắn và bề mặt chất rắn có lực bám dính, không dễ dàng xảy ra trượt tương đối, tức là sẽ không bị rơi xuống.”

 

Các đại lão ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng.

 

“Tại sao có lực bám dính? Ngươi làm sao biết có lực bám dính? Ai đã nói với ngươi?”

 

Khương Trúc: “…”

 

Bởi vì trong tiết vật lý, giáo viên đã dạy như vậy.

 

Cái này mà nói tới thì lại phải lôi ra cả phân tử, proton, càng nói càng rối

 

“Ví dụ đơn giản là nước, khi thò tay vào cốc, sẽ có nước bám vào tay, mọi người chỉ cần nhớ cái này là được, không cần hiểu rõ.”

 

Lão ăn mày gãi đầu, nhìn vào thiên tài địa bảo trên bàn.

 

Khương Trúc cảm nhận được lão sắp nói gì, nên nhanh chóng giải thích: “Linh lực thông thường không giống nước, vì vậy ta cần thanh lọc linh lực, mọi người có thể hiểu là làm cho linh lực giống nước hơn, để tăng cường lực bám dính của nó.”

 

“Hiểu chưa?”

 

Trong phòng luyện khí im phăng phắc.

 

“Có lẽ… có thể… hay là chúng ta nói về bước tiếp theo trước đi?”

 

Khương Trúc cầm cốc nước uống một hơi, rồi bắt đầu bước tiếp theo.

 

“Điểm mấu chốt trong bước thứ hai để gắn kết linh lực nằm ở sự đối nghịch giữa các hạt linh lực.”

 

“Khi tập trung linh lực vào mắt, mọi người có thể thấy các hạt cực nhỏ cấu thành linh lực có hai mặt. Nếu linh lực bám dính lớp đầu bởi mặt dương, thì lớp bám dính thứ hai phải là mặt âm, vì hai mặt cùng loại sẽ đẩy nhau, còn hai mặt khác loại sẽ hút nhau.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-118-o-do-tuoi-nay-ho-dang-trong-giai-doan-phan-dau.html.]

“Cái này đừng hỏi ta tại sao, ta cũng không biết, Phật Tổ đã bảo với ta như vậy đấy.”

 

“Sau khi làm như vậy, trên bề mặt của nguyên liệu sẽ có hai lớp linh lực khác nhau, không gian giữa hai lớp linh lực này sẽ tạo thành một khu vực vi diệu, các hạt linh lực mặt dương đẩy các hạt linh lực mặt âm, trong khi các hạt mặt âm lại hút các hạt mặt dương.”

 

“Sau khi hoàn thành bước này, linh lực sẽ liên tục bị hút, tạo ra một vòng tròn xoay quanh điểm trung tâm trên bề mặt nguyên liệu, từ đó đạt được hiệu quả linh khí hấp thụ linh lực và còn dưỡng linh khí nữa.”

 

 

Khương Trúc nói xong một tràng, lại uống một ngụm nước lớn.

 

Một đám đại lão luyện khí nhìn nhau, đều thấy sự nghiêm túc trong mắt đối phương.

 

Họ nhận ra mình vẫn biết quá ít.

 

Ở độ tuổi này, họ đang trong giai đoạn phấn đấu, là thời điểm tốt nhất để vượt qua các luyện khí sư khác, làm sao suốt ngày chỉ uống rượu và nói cười như trước kia được nữa chứ!

 

Điều đó không thể chấp nhận.

 

“Đã nói xong rồi, còn gì không hiểu không?”

 

Lão ăn mày lặng lẽ giơ tay: “Linh lực cần phải tinh chế đến mức nào, nhất định phải trông giống như nước sao?”

 

Khương Trúc: “…”

 

“Không, ta chỉ lấy đó làm ví dụ thôi.”

 

“Chất lỏng không phải là nước sao…”

 

“Chất lỏng không chỉ có nước, nó là một thuật ngữ chung, khí cũng được gọi là chất lỏng, ta tinh chế nó là để tăng cường lực bám dính của nó.”

 

Khương Trúc muốn phát điên, đặt cốc xuống và bắt đầu giảng lại.

 

“Bắt đầu lại nào, ta sẽ giải thích chi tiết hơn cho mọi người…”

 

Một canh giờ sau.

 

Sau khi đã uống hai bình trà, Khương Trúc thở dài: “Nếu các người có lương tâm, thì nên hiểu đi, dù không hiểu cũng phải giả vờ như đã hiểu.”

 

“Còn một câu hỏi cuối cùng, làm sao chúng ta biết được lực bám dính đủ chưa?”

 

“Luyện nhiều rồi sẽ biết thôi.”

 

Khương Trúc ôm đầu, nói đến khô cổ họng: “Các ngươi bắt đầu thực hành đi, mọi người hãy lấy dụng cụ luyện khí ra, chỉ khi thực hành thì mới có thể nhận biết chính xác được.”

 

Mặc dù mọi người vẫn đang trong tình trạng mơ hồ, không hiểu nàng nói một đống thuật ngữ đó có nghĩa gì, cũng không biết nàng biết những điều đó bằng cách nào, nhưng nghe theo nàng thì chắc chắn sẽ không sai.

 

Cả nhóm người dời những băng ghế nhỏ ra một chút, lấy dụng cụ ra và bắt đầu luyện khí.

 

Khương Trúc đã khát khô cổ họng, chạy ra cửa bảo thị vệ đi lấy thêm một bình trà.

 

Thị vệ ngơ ngác đi xuống lầu.

 

“Có chuyện gì vậy? Học hành thế nào rồi?” Bạch Viễn Sơn đi tới, cười hỏi.

 

Ai mà ngờ được đám đại lão Luyện Khí Các lại có cơ hội học tập tốt như vậy.

 

Nếu đám người này học được kỹ năng độc nhất gì đó, thì giá trị của Luyện Khí Các bọn họ sẽ tăng lên gấp mấy chục lần.

 

Chẳng cần biết là đảo chủ hay gia chủ gì sất, chỉ cần là người trong Tu Tiên giới đều phải quỳ gối cầu xin họ luyện khí, ha ha.

 

Thế nhưng thị vệ kia lại không lạc quan như vậy, mím môi nói: “Thưa các chủ, tình hình cụ thể không rõ lắm, nhưng sắc mặt của đại sư Niệm Nhất không được tốt lắm, cứ liên tục yêu cầu nước trà.”

 

Có lẽ là do dạy học mệt mỏi, một người chỉ uống một ly trà thì không đủ.

 

Bạch Viễn Sơn nghe xong thì thấy không ổn rồi.

 

Sao có thể mệt mỏi chứ?

 

“Đừng mang loại trà dở tệ của ngươi qua đó làm mất mặt chúng ta, ta có một gói Hồi Xuân Sơn thượng hạng, mau đi pha rồi mang qua đây.”

 

Thị vệ chắp tay rồi xoay người đi tìm người lấy cái gì Sơn kia.

 

Bạch Viễn Sơn xoa cằm, trên mặt có vẻ suy tư.

 

Nếu cả Tu Tiên giới đều muốn Luyện Khí Các luyện khí, thì giá cả nên định bao nhiêu nhỉ?

 

Rẻ thì chắc chắn không được, như vậy thì quá lãng phí.

 

Hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm được không nhỉ?

 

Có đắt lắm không?

 

Nhưng những tông môn và đại gia tộc đó không biết có bao nhiêu tài nguyên, từng đấy chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

 

Hay là đến lúc đó mở một buổi đấu giá nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment