Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 119

Đồ hiếm thì mới quý, dù sao phải thả ra từng chút một mới gây náo động lớn hơn được.

 

Không được không được, phải lập một kế hoạch thật tốt.

 

Bạch Viễn Sơn mặc cho trí tưởng tượng bay xa gần hai canh giờ.

 

Trong khoảng thời gian này, thị vệ đã chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu chuyến, đợi đến khi Bạch Viễn Sơn lấy lại tinh thần thì trời đã tối.

 

"Tiểu Hổ, cũng bưng đến cho ta một ly."

 

Từ khi có được loại trà thượng hạng này, ông ấy còn tiếc chưa dám uống đấy.

 

Thị vệ tên Tiểu Hổ gãi đầu: "Các chủ, hết rồi..."

 

"Hết gì..."

 

"?"

 

Bạch Viễn Sơn đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi nói hết Hồi Xuân Sơn rồi?"

 

“Ngẩng đầu lên."

 

"Không phải chứ, một bao lớn như vậy, hết rồi ư?"

 

Tiểu Hổ cười khan gật đầu.

 

Bạch Viễn Sơn đau lòng xua tay.

 

Để nhân đôi giá trị con người, mọi thứ đều đáng giá!

 

Cùng lúc đó, tại Thiện Lão đường, các đệ tử Kiếm Tông đi trao đổi học tập ở Vạn Phật Tông cuối cùng cũng chịu trở lại.

 

Đám người Quan Chiêu ưỡn n.g.ự.c bước đi, dáng vẻ đầy mạnh mẽ và khí chất, nhìn bộ dạng ra vẻ kia không biết còn tưởng bọn họ đã tiến tu một thời gian ở Tiên giới mới về cơ đấy.

 

"Tên kia, ngươi biết không, một vật nhỏ như vầy lại có thể truyền tin tức mà không có trở ngại gì, một ngàn... không đúng, ít nhất có mười ngàn người có thể đồng thời nhận tin tức."

 

Nhóm người Quan Chiêu bị đệ tử vây quanh, ai nầy đều vô cùng thích thú lắng nghe.

 

Bọn họ đã muốn khoe từ sớm rồi, nhưng lúc ở Đại hội tông môn thời gian khá eo hẹp, thi xong thì rời đi ngay, hoàn toàn không có cơ hội nào để nói ra mở mang kiến thức cho các sư huynh đệ.

 

Bây giờ cuối cùng bọn họ đã trở lại, lúc này họ sẽ giúp mọi người mở rộng tầm mắt về thế giới này.

 

“Lợi hại như vậy, vậy không phải là ở cấp độ thần khí sao."

 

Quan Chiêu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thần khí cũng chỉ là cấp bậc cao, ngươi nói xem, đã nhiều năm như vậy, có ai từng nhìn thấy vật này chưa?"

 

“Ôi chao, đừng nói là từng thấy, hẳn nên nói là trước nay chưa từng có, ngay cả trên sách cổ cũng không thể tìm được ấy chứ."

 

Có người hỏi: “Vật trâu bò như vậy, có thể coi là bảo bối của Vạn Phật Tông nhỉ, các ngươi làm sao nhìn thấy được?”

 

“Ai, ngươi nói đến trọng điểm rồi đấy." Quan Chiêu ngoắc tay, tập hợp mọi người lại.

 

“Các ngươi đoán xem, ai đã làm ra vật này?"

 

Thu Vũ Miên Miên

"Ai?"

 

“Niệm Nhất."

 

Tất cả mọi người đều kinh hãi: “Ai, Niệm Nhất?”

 

“Là cái người Trúc Cơ đỉnh phong kia á hả?”

 

“Không phải nàng thì có thể là ai.”

 

“Ngươi đang gạt người à, nếu vật đó thực sự lợi hại như ngươi nói, thì sao một tu sĩ chưa đạt Kim Đan như nàng lại có thể làm ra được."

 

"Đúng vậy, ngươi có thể gạt chúng ta, nhưng cũng đừng lừa gạt chính mình."

 

Quan Chiêu thấy không ai tin, từ trên bàn nhảy xuống đất, lớn tiếng nói:

 

“Các ngươi cũng không suy nghĩ một chút, một đám đại lão Luyện Khí Các kia tranh nhau cướp người, có thể không là thiên tài kinh hãi thế tục sao? Các ngươi cho là bọn họ tranh cướp người tùy tiện à? Tự ngươi ra đường đi thử, nhìn xem người ta có để ý đến ngươi hay không."

 

Lời của Quan Chiêu khiến mọi người tin chút ít, nhưng cũng có người vẫn hoài nghi.

 

“Lời nói vô căn cứ của ngươi, rất khó làm cho người ta tin phục.”

 

Quan Chiêu chặc lưỡi, đám người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không.

 

"Chờ đó."

 

Quan Chiêu hất đầu, vừa ra khỏi cửa phòng học thì gặp ngay Trí Sơn, người đã dạy bọn họ dùng tông bài ở Vạn Phật Tông, ánh mắt sáng lên, co cẳng chạy tới.

 

Một lúc lâu sau, Quan Chiêu dẫn Trí Sơn trở lại phòng học, trên tay còn cầm một cái tông bài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-119-co-co-the-gat-chung-ta-cung-dung-lua-gat-chinh-minh.html.]

 

"Coi cho kỹ, cũng đừng nói ta gạt các ngươi."

 

Mọi người lập tức vây quanh hắn ta tầng tầng lớp lớp, cúi đầu nhìn vào trong.

 

Quan Chiêu lấy tông bài, bỗng nhiên rót linh lực vào.

 

Ba giây sau, hiện trường rơi vào im lặng.

 

"Chết tiệt, đang đùa bỡn ta à.”

"Cái gì đó, hoàn toàn không có gì hết."

"Cái quái gì thế, trước đây các ngươi chưa từng thấy qua tông bài à, còn nhiều người vây quanh như vậy, thật lãng phí thời gian của ta."

 

Những người chen lấn hồi lâu ở bên ngoài tỏ ra chán ghét, hùng hổ rời đi.

 

Quan Chiêu sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trí Sơn.

 

"Đó không phải là cách dùng tông bài của các ngươi sao?"

 

Trí Sơn mơ mơ màng màng suốt cả buổi rốt cuộc cũng hiểu rõ hắn ta muốn làm gì.

 

Nhận lấy tông bài, hắn giải thích: "Bây giờ không phải chỉ truyền linh lực vào là được, tiểu sư muội đã thăng cấp một chút, cần truyền bí pháp tự thiết lập vào mới có thể mở khóa, linh lực của ngươi cũng vô dụng."

 

Vừa nói hắn vừa thực hiện thủ quyết rất nhanh, chỉ nghe đinh một tiếng, tông bài trong tay đột nhiên phát ra ánh sáng, một màn hình nhỏ xuất hiện phía trên, trong vòng hai giây, từng chữ nhỏ xuất hiện trên màn hình.

 

Một số ít người còn vây xem nhất thời tuôn ra tiếng kêu gào kịch liệt.

 

“Ôi mẹ ơi, thật thần kỳ!"

 

“Mỗi người các ngươi đều có thứ hay ho này đúng không?”

 

“Đúng vậy, lúc chúng ta đến trao đổi học tập ai cũng được phát hết."

“Món đồ tốt thế này mà mỗi người đều có một cái? Thật muốn đến làm đệ tử Vạn Phật Tông mà.”

 

"Vạn Phật Tông các ngươi còn tuyển người không? Không có gì khác, chủ yếu là ta muốn ăn cơm chay."

 

Động tĩnh bên này quá lớn, trong lúc nhất thời hấp dẫn không ít người, không chỉ có người của Vô Cực Kiếm Tông tụ tập bên trong, mà cả những người của các tông môn khác cũng liều mạng chen lấn, có người trèo lên mái nhà, nhấc cả ngói lên.

 

Mấy người Quan Chiêu nói đến hớn hở mặt mày, không chán không phiền.

 

Chỉ trong một nén nhang, tin tức tông bài của Vạn Phật Tông là thần khí đã truyền khắp Thiện Lão đường, sát theo sau còn có một tin tức khác được công bố: thần khí là do Niệm Nhất chế tạo.

 

Tông chủ Vô Cực Kiếm Tông đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm có.

 

Đang híp mắt phơi nắng, thì bất ngờ có một con hạc truyền tin bay tới rồi rơi xuống.

 

Giọng của một đệ tử vang lên: "Tông chủ, có chuyện lớn rồi, tới Thiện Lão đường ngay."

 

“Ngừng, ta không đi.”

 

Vân Trung Kiếm Tôn giơ tay ném hạc giấy đi, nằm xuống tiếp tục hưởng thụ.

 

Chưa đầy hai giây, ánh sáng mặt trời đột nhiên bị che kín, giống như có mây đen vậy.

 

Vân Trung Kiếm Tôn vừa hé mắt ra, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Mẹ kiếp", trên bầu trời rậm rạp hạc truyền tin rơi xuống, bao phủ cả người ông ấy.

 

"Tông chủ, mau tới Thiện Lão đường, nếu không Kiếm Tông của chúng ta sẽ tụt lại phía sau các tông môn khác."

 

"Tông chủ, tới Thiện Lão đường, trời sắp sập, ta sẽ không lừa ngươi."

 

"Tông chủ, có thần khí xuất thế, đừng để tông môn khác nhanh chân giành trước."

 

"Tông chủ, mau đưa Niệm Nhất đến đây, Kiếm Tông chúng ta sẽ không lo không có linh thạch nữa."

 

“Tông chủ, thiên hạ đệ nhất tông trong tầm tay! Đến Thiện Lão đường rồi ta nói kỹ cho nghe!”

 

“Tông chủ..."

 

Nghe tiếng “Tông chủ” lít nha lít nhít khiến đầu Vân Trung Kiếm Tôn nổi cả da gà.

 

Rốt cuộc là chuyện lớn gì, khiến nhiều đệ tử đồng thời gửi hạc truyền tin như vậy?

 

Không chỉ Kiếm Tông, những tông môn khác cũng diễn ra cảnh tượng tương tự.

 

Cuối cùng tông chủ của bốn tông môn dẫn theo mấy trưởng lão vọt tới Thiện Lão đường, dáng vẻ nhất định phải lấy được thần khí.

 

Niệm Nhất đi học cả buổi chiều, vừa trở về Thiện Lão đường đã thấy tất cả mọi người đều tìm nàng.

 

“Niệm Nhất, ngươi trốn ở nơi nào? Đi ra đi, ta muốn gặp ngươi"

"Niệm Nhất, ở đây sư tỷ có kẹo này. Mau nhào vào lòng sư tỷ đi."

Vẻ mặt Khương Trúc cứng lại, núp sau gốc cây, lông mày nhíu chặt.

Không phải đâu không phải đâu, không phải chỉ trốn học một buổi thôi à, sao lại đến nổi bị tất cả mọi người truy nã chứ?

Tìm lý do gì mới được đây.

Bình Luận (0)
Comment