Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 125

Tiêu Trường Phong nghe vậy cũng đi tới.

 

“Mùi hương sẽ tan hết trong bao lâu?”

 

“Bốn, năm canh giờ.”

 

Tiêu Trường Phong gật đầu: “Các ngươi canh chừng, ta ra ngoài xem thử.”

 

“Ta cũng đi.”

 

Khương Trúc kéo Ma Vương ra, để nó ngửi mùi phấn thơm, rồi cùng Tiêu Trường Phong một trước một sau rời khỏi Mã gia.

 

Trên đường phố không thấy ai, chỉ thỉnh thoảng thấy vài ngôi nhà còn le lói ánh sáng.

 

“Ma Vương, ngươi còn nhớ mùi vừa rồi chứ?”

 

“Chết tiệt, bổn vương không phải chó…”

 

“Giống nhau cả thôi.”

 

Ma Vương không thể lay chuyển được nàng, miễn cưỡng ngửi ngửi trong không trung, rồi chạy về hướng tây thành.

 

Mặt trăng treo cao trên bầu trời, rải xuống thành trì chút ánh sáng.

 

Chạy không bao lâu, mùi hương đột nhiên tan biến, hai người đành phải tách ra tìm kiếm manh mối xung quanh.

 

Khương Trúc đi thẳng về phía trước, không lâu sau lại thấy một phủ đệ xa hoa.

 

Trên đó không viết hai chữ Lâm Phủ.

 

Mã gia và Lâm gia dựa vào linh mạch, còn chỗ này dựa vào gì?

 

Hoài thành chỉ lớn bằng bàn tay này thật sự có thể có phú hào sao?

 

Trực giác của Khương Trúc mách bảo nàng có điều gì đó không ổn, nàng liếc nhìn Ma Vương.

 

Ma Vương đầy cảnh giác lùi lại vài bước: “Ngươi lại muốn làm gì?”

 

“Ngươi vào đi.”

 

“Ta không muốn, trèo tường là việc không có phẩm giá, ta không làm.”

 

Ma Vương quay lưng lại, tỏ ý tuyệt đối không thông đồng với nàng làm bậy.

 

Khương Trúc chắp tay sau lưng, từ từ di chuyển ra sau nó, rồi bất ngờ đá mạnh vào m.ô.n.g nó.

 

“A—”

 

Sau một tiếng hét thảm thiết, một bóng đen từ ngoài tường bay vào trong.

 

“Khương Trúc, bổn vương g.i.ế.c ngươi…”

 

“Suỵt—”

 

Khương Trúc nhảy từ trên tường xuống, thuận thế bịt miệng nó lại, kéo nó trốn sau một hòn giả sơn.

 

May mà Ma Vương rất thạo việc ẩn dấu khí tức, hai nhóm người tuần tra qua lại cũng không phát hiện họ.

 

“Có thứ gì kêu một tiếng, các ngươi có nghe thấy không?”

 

“Không, chắc là mèo thôi?”

 

“Lạ thật, ta nghe nhầm sao?”

 

Thị vệ tuần tra cầm đao đi thành từng nhóm.

 

Khương Trúc trốn trong bóng tối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định buông tay lại không nhịn được chửi thề.

“Chết tiệt, Ma Vương, ngươi nhổ nước bọt vào ta?”

 

Ma vương đắc ý: “Ai bảo ngươi đá vào m.ô.n.g bổn vương, nước bọt của bổn vương quý giá lắm đấy, coi như ngươi được lợi rồi.”

 

Ánh mắt Khương Trúc hiểm ác, lách mình đến bên một cái chum lớn trồng hoa sen, bắt đầu ra sức chà tay.

 

Ma Vương dạo bước trong phủ đệ.

Những người tu chân thật biết hưởng thụ, nhìn hòn non bộ giả sơn này tựa như tiên cảnh nơi hạ giới nha.

 

Đang đi, đột nhiên từ bên cạnh có một con ch.ó đen lớn lao ra, nhảy lên đuổi theo cắn Ma Vương.

 

Làm sao Ma Vương nuốt trôi cục tức này được, chỉ là một con ch.ó xấu xí chưa mở linh trí, đánh hai cái đã khiến nó kêu cha gọi mẹ.

 

Khương Trúc sợ c.h.ế.t khiếp, nhìn quanh: “Ngươi làm gì vậy, đừng để nó kêu nữa!”

 

Ma vương cũng hoảng, đe dọa con ch.ó đen: “Ngươi kêu nữa ta sẽ tiếp tục đánh ngươi, nghe chưa? Muốn sống thì im miệng.”

 

Đáng tiếc chính như lời nó nói, con ch.ó c.h.ế.t tiệt đó chưa mở linh trí, hoàn toàn không hiểu, há mồm kêu ầm ĩ, vừa chạy vừa kêu.

 

Ma vương đuổi theo sau, vừa đuổi vừa đe dọa: “Đừng kêu nữa, đồ ngu.”

 

“Chết tiệt, ngươi đừng đi về phía đó, có người đến.”

 

Khương Trúc tức đến mức giậm chân, đuổi theo Ma Vương, vừa rẽ đã gặp một đám thị vệ, suýt nữa là tông trúng rồi.

 

Khương Trúc: “…”

 

“Ngươi là ai?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-125-ma-vuong-nguoi-nho-nuoc-bot-vao-ta.html.]

Nửa đêm, ở một phủ đệ xa lạ, đuổi đánh chó của chủ nhân, kết quả rõ ràng.

 

Dù sao cũng không phải người đàng hoàng.

 

Nhưng không thể nói vậy.

 

Khương Trúc chỉ vào con hồ ly trong lòng, cười gượng: “Con hồ ly của ta vô tình chạy vào đây, ta tìm con hồ ly của ta.”

 

Vẻ mặt thị vệ lạnh lùng, “xoẹt” một tiếng rút đao ra.

 

“…”

 

“Có gì từ từ nói, ta có thể giải thích.”

 

Đáp lại nàng là một thanh đao lớn.

 

Ma Vương sợ hãi, nhảy khỏi người nàng.

 

“Có gì mà giải thích, nói, ngươi định trộm gì?”

 

Khương Trúc lùi một bước tránh lưỡi đao c.h.é.m tới, tay phải lập tức rút kiếm phía sau lưng, tay trái nắm đuôi vỏ kiếm đưa ra, vừa vặn đưa thanh kiếm sắt khác đang lao tới vào vỏ, tay phải nâng kiếm từ dưới lên.

 

“Xoẹt—”

 

Một đao một kiếm va chạm, tóe ra tia lửa, linh lực mạnh mẽ chấn động, thị vệ đều lùi lại mấy bước.

 

Người cầm đao dẫn đầu mặt lộ vẻ nghiêm trọng, gan bàn tay hơi tê.

 

Bé gái này tu vi tuy chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng chiến lực không thấp.

 

“Đại ca, ta thật sự không phải tới trộm đồ, ta chỉ đi lạc thôi.” Khương Trúc cười chân thành.

 

Đang lúc hai bên đối đầu, cửa đại sảnh đột nhiên mở ra, một nữ nhân dáng vẻ yêu kiều, bên cạnh có mấy mỹ nam vây quanh đi ra, hương thơm mê người trong đại sảnh lập tức lan tỏa khắp sân.

 

“A Thiết.”

 

Thị vệ kia lập tức thu đao lại.

 

“Ngươi là ai, đến phủ đệ của ta làm gì?”

 

Khương Trúc vừa thấy tình huống này, lập tức chạy đến trước mặt nàng ta, chỉ vào con Hắc hồ ly dưới đất nói: “Tỷ tỷ, con hồ ly này của muội không hiểu chuyện, vô tình chạy vào đây, muội vào đây để tìm nó, thật sự không phải để trộm đồ.”

 

Ma Vương: “?”

 

Ngươi nói ai không hiểu chuyện?

Thu Vũ Miên Miên

 

Ma Vương nổi giận đùng đùng định lao lên.

 

Khương Trúc vội bắt lấy nó, cười tươi nói: “Tỷ tỷ xem, nó còn đánh cả chủ nhân, tỷ tỷ người đẹp thiện tâm đừng so đo với nó.”

 

Ma Vương: muốn chửi người.

 

Nàng ta cười một tiếng, có vẻ không định tranh cãi với nàng.

 

“Tiểu muội muội, sao ta chưa từng thấy ngươi ở Hoài thành?”

 

Khương Trúc nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nói: “Ta được Mã gia mời đến.”

 

“Thì ra là vậy, ta với Mã gia có quan hệ không tệ, nếu vậy, ngươi đi đi, lần sau đừng xông vào nữa, vật sống được vào phủ đệ của ta chỉ có nam sủng thôi.”

 

“Được, được.”

 

Khương Trúc cười rạng rỡ, cuối cùng liếc nhìn đại sảnh, ôm Hắc hồ ly quay người rời đi.

 

Khương Trúc vừa bước ra khỏi cửa, nữ nhân kia lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy ác ý.

 

“Lại sắp đến giữa tháng, các ngươi vẫn chưa thành công?”

 

Đám thị vệ đồng loạt quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu.

 

“Nếu lần này lại thất bại, các ngươi hãy tự sát trong viện đi.”

 

“Vâng.”

 

Khương Trúc rời khỏi phủ đệ, còn quay đầu nhìn lại mấy lần.

 

“Mùi hương nồng như vậy, mùi gì cũng có thể che giấu được… Ma Vương, ngươi ở lại giám sát bọn họ.”

 

“Sao lại là ta nữa, để thanh kiếm rách đó đi đi.”

 

Khương Trúc cười tươi nói: “Ai bảo ngươi là hỗn thế Đại Ma Vương giỏi ẩn giấu khí tức nhất thiên hạ, Lôi Thần làm sao lợi hại bằng ngươi.”

 

Ma Vương nghe vậy, khóe miệng nhếch lên cao, không thể hạ xuống: “Dù sự thật là vậy, nhưng ngươi cũng không cần nói thẳng ra như thế.”

 

“Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao, sao ta lại thích giao việc cho ngươi làm? Đó chẳng phải vì ngươi đáng tin hơn Lôi Thần sao.”

 

“Đúng vậy, thanh kiếm rách đó có tu luyện thêm tám trăm năm cũng không bằng ta, ngươi chờ đó, muốn điều tra gì ta sẽ điều tra rõ ràng cho ngươi.”

 

Lôi Thần: “…”

 

Hai ngươi thật thú vị.

 

Khuôn mặt Khương Trúc lộ vẻ vui mừng: “Ngươi chỉ cần theo dõi nữ nhân kia là được, xem có chỗ nào kỳ lạ không.”

 

Ma Vương với tinh thần trách nhiệm cao, hăng hái quay lại phủ đệ.

 

Đã xong.

 

Khương Trúc vươn vai, ngáp một cái rồi đi về.

Bình Luận (0)
Comment