Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 126

Sáng sớm hôm sau, Bạch Vi, Tiêu Trường Phong, Nghệ Phong Dao cùng người của Mã gia lên núi tìm linh mạch.

 

Linh mạch cách Hoài thành không xa, nhưng được giấu rất kỹ, phải đi vòng mấy lần mới đến được lối vào.

 

“Mỗi nhà các ngươi đào mấy lối vào?”

 

Theo lý mà nói, lối vào linh mạch càng ít càng tốt, như vậy tốc độ linh lực tiêu tán sẽ chậm nhất có thể.

 

Thu Vũ Miên Miên

“Một.”

 

Bạch Vi nói: “Linh mạch này không chỉ có các ngươi và Lâm gia đang khai thác đúng không?”

 

Mã Dũng khựng lại, không biết nàng ấy làm sao mà đoán ra được điều này.

 

“Khai thác linh mạch thường bắt đầu từ đuôi, vị trí này của ngươi, khả năng cao là gần mạch tâm.”

 

Bạch Vi có thể xem địa thế và địa hình, rất nhạy cảm với địa mạo, khi đến đây nàng ấy đã chú ý đến điều này.

 

Nhìn vào địa mạo của ngọn núi nhỏ này, linh mạch này không dài lắm, theo vị trí phân bố lối vào khai thác linh mạch của Mã gia, ít nhất sẽ có ba lối vào.

 

Đuôi có một cái, ở giữa đến vị trí gần mạch tâm mở thêm một cái, cái ở giữa này chính là của Mã gia.

 

Mã Dũng nghe nàng nhắc đến mạch tâm, sắc mặt thay đổi trong chốc lát, nhưng thấy nàng ấy không hỏi tiếp, lại hơi thả lỏng.

 

“Trời ạ, lão Mã ngươi không thành thật chút nào, chúng ta đã tận tâm tận lực như thế, sao ngươi còn không nói thật?” Nghệ Phong Dao nghe Bạch Vi phân tích, lập tức muốn đình công.

 

“Chuyện này không có gì đáng nói, không phải là trọng điểm.”

 

Mã Dũng thu lại sắc mặt, quay lưng lại lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu các ngươi muốn biết, ta cũng nói một chút.”

 

“Linh mạch này ban đầu là ta và Lâm gia phát hiện, nhưng lối vào có đặt bí thuật, chúng ta không mở được, nên đã bỏ ra số tiền lớn mời Hoa Nương giúp đỡ. Hoa Nương học được một số vu thuật, là người có bản lĩnh lớn nhất ở Hoài thành.”

 

“Nàng ta giúp chúng ta phá giải bí thuật, chúng ta đương nhiên phải chia cho nàng ta một phần linh mạch.”

 

“Chuyện này không liên quan gì đến việc kia nên ta mới không nói, Hoa Nương bình thường đóng cửa không ra ngoài, chỉ thích nuôi một số nam sủng, chia linh mạch xong chúng ta cũng không có giao thiệp gì.”

 

Tiêu Trường Phong vẫn nhớ hôm qua Khương Trúc về nói gặp được một phủ đệ xa hoa.

 

Đó chắc hẳn là địa bàn của Hoa Nương.

 

“Các ngươi cùng khai thác linh mạch, chỉ có hai nhà các ngươi bị quỷ ám? Còn nàng ta thì sao, có gì đáng ngờ không?”

 

Mã Dũng: “Hoa Nương? Nàng ta không có động tĩnh gì.”

 

Nghệ Phong Dao: “Các ngươi có nghĩ rằng có thể linh mạch có vấn đề, Hoa Nương biết một số vu thuật, nàng ta giấu các ngươi cũng không chừng.”

 

Bạch Vi: “Đúng vậy, nếu thật sự không tra ra, vì sự an toàn của nữ nhi ngươi, các ngươi có thể thử ngừng khai thác linh mạch.”

 

Mã Dũng lạnh lùng ngắt lời họ: “Hoa Nương không có chuyện gì đã đủ chứng minh linh mạch không có vấn đề.”

 

“Nhiệm vụ của các ngươi là tra rõ tại sao nữ nhi của ta bị quỷ ám, chuyện linh mạch không cần các ngươi lo.”

 

Nghe vậy, ba người Tiêu Trường Phong cũng không nói được gì nữa.

 

Kiểm tra sơ qua một chút rồi định về Mã gia.

 

Vừa vào thành, chỉ thấy một người áo đen vác một nữ tử chạy lướt nhanh qua họ.

“Chết tiệt, Mã Tử Châu?”

 

“Ồ, không phải.”

 

Nghệ Phong Dao vỗ ngực.

 

Khương Trúc đuổi theo gấp gáp hét lên: “Tiêu Trường Phong chặn hắn ta lại.”

 

Tiêu Trường Phong hành động nhanh hơn suy nghĩ, cổ tay vừa động, kiếm đã ra khỏi vỏ, đuổi theo người áo đen c.h.é.m tới.

 

Người áo đen tránh không kịp, bị c.h.é.m trúng một nhát.

 

Khương Trúc vừa đuổi vừa hét: “Đừng chạy nữa, tối qua chúng ta đã gặp nhau, ngươi quên rồi sao?”

 

Người áo đen khựng lại, lấy không gian phù lục ra xé nát.

 

Trước khi rời đi hắn ta nghe thấy Khương Trúc hét: “Ngươi mang theo hương phấn đặc chế của chúng ta vào phủ, tỷ tỷ ấy bị ngươi hại thảm rồi.”

 

Người áo đen cuối cùng vẫn đi mất.

 

Nghệ Phong Dao đầy nghi hoặc: “Tối qua không phải nói không tìm thấy sao?”

 

Mặt Khương Trúc lộ vẻ nhẹ nhõm: “Lừa hắn ta thôi, giờ chỉ chờ tin từ Ma Vương.”

 

“Đúng rồi, phía đông thành chỉ có một con sông, linh mạch bên đó có phát hiện gì không?”

 

“Người hôm qua tên là Hoa Nương…”

 

Đang nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét giận dữ.

 

“Lại là Mã gia các ngươi! Nữ nhi ta đâu rồi?”

 

Lâm Cường dẫn theo một đám lính đánh thuê bị thương xông tới.

 

“Không phải chứ đại thúc, ngươi nói lý chút được không?” Nghệ Phong Dao thật sự mệt mỏi.

 

“Chúng ta vừa rồi còn định giúp các ngươi, thật sự không phải chúng ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-126-dao-tam-lai-khong-vung-roi.html.]

 

Mặt Lâm Cường đầy giận dữ: “Trả nữ nhi lại cho ta.”

 

Mã Dũng lườm một cái khinh bỉ, nhổ một bãi nước bọt về phía đối diện: “Phì, đáng đời, người Lâm gia các ngươi đáng chết.”

 

Tiêu Trường Phong và Bạch Vi: Được rồi, lần này thì xác nhận rồi.

 

“Ta g.i.ế.c ngươi, lão già khốn kiếp.”

 

Lâm Cường dẫn theo lính đánh thuê xông lên định c.h.é.m Mã Dũng.

 

Mã Dũng vừa trốn sau lưng Tiêu Trường Phong vừa hét: “Nữ nhi ngươi bị quỷ bắt đi rồi, nữ nhi ta vẫn sống tốt, ngươi đáng tội, đều là báo ứng.”

 

“Á á á á ngươi đồ tiện nhân, ngươi không được c.h.ế.t tử tế.”

 

Hiện trường rất hỗn loạn, ba người Tiêu Trường Phong bảo vệ Mã Dũng, đám lính đánh thuê lại muốn c.h.é.m Mã Dũng.

 

Mã Dũng và Lâm Cường vừa chửi vừa ném giày vào nhau.

 

Khương Trúc đứng giữa hai nhóm người, đầu óc thật sự choáng váng: “Đừng đánh nữa, nghe ta nói.”

 

“Đừng mẹ nó đánh nữa, ta có chuyện muốn nói.”

 

Một chiếc giày bay tới đập thẳng vào đầu Khương Trúc.

 

“…”

 

Chết tiệt, đạo tâm lại không vững rồi.

 

Mã Dũng và Lâm Cường đang chửi nhau hăng say, đột nhiên n.g.ự.c đau nhói, cả hai cùng bị đánh bay ra ngoài.

 

Khương Trúc nhanh chóng nhấc Mã Dũng và Lâm Cường lên, ép mặt họ vào tường, hung dữ nói: “Bảo họ dừng tay!!”

 

“Dừng tay, dừng tay, ta sắp c.h.ế.t rồi, các ngươi bảo hộ ta thế nào vậy, còn muốn linh thạch không?”

 

“Ta là cố chủ của các ngươi, ngươi đánh ta làm gì? Đánh hắn ta là được rồi.”

 

Tiếng hét của Mã Dũng và Lâm Cường lập tức khiến hiện trường yên tĩnh lại.

 

Nhìn rõ tình hình,mặt tên thủ lĩnh lính đánh thuê Bàng Hạ đen lại.

 

“Ngươi muốn làm gì, thả hắn ta ra.”

 

Khương Trúc vừa khống chế mệnh mạch của Mã Dũng và Lâm Cường, vừa thương lượng: “Nghe ta nói, ta biết nữ nhi nhà họ Lâm ở đâu, các ngươi đừng vội, cũng đừng nội chiến.”

 

“Chúng ta dựa vào gì để tin ngươi, ngươi là ai?” Bàng Hạ thấy tiểu nha đầu này ngông cuồng như vậy, trong lòng không vui.

 

Ngay từ đầu tiểu nha đầu này đã gây rối đủ kiểu, khiến họ mất trắng một khoản linh thạch.

 

Một hòa thượng không lo tụng kinh, chạy đến Hoài thành làm gì.

 

“Hôm nay các ngươi không giao Mã Dũng cho chúng ta, đừng hòng rời khỏi đây.”

 

Khương Trúc liều mạng: “Vậy ta sẽ g.i.ế.c cả hai bọn họ, xong hết mọi chuyện, ngươi hài lòng chưa?”

 

Ba người Tiêu Trường Phong: “…”

 

Đúng là bà điên như mọi khi.

 

Mã Dũng và Lâm Cường: “…”

 

Bàng Hạ: “…”

 

“Có những trò đùa không thể tùy tiện nói.”

 

“Không phải tùy tiện nói, là suy nghĩ kỹ rồi mới nói.”

 

Mặt mày Bàng Hạ khó coi, nghiến răng nói: “Tiểu cô nương, ngươi là Phật tu.”

 

Đây là Phật tu gì chứ, yêu Phật thì có.

 

“Đúng vậy, ta là Phật tu, ta nhớ rõ mà.”

 

Vẻ mặt Khương Trúc thoải mái, nói rất rành rọt.

 

“Một đám người các ngươi không phân biệt trắng đen đã xông lên bắt đầu đánh người, đây là các ngươi tìm đánh, ta chỉ là giúp các ngươi thôi, là tích đức, dù có báo lên Phật Tổ, ta cũng có lý.”

 

Mọi người: “?”

 

Ngươi có muốn nghe thử mình đang nói gì không?

 

Xin hỏi ngươi tích cái đức gì vậy?

 

Khương Trúc thấy mọi người đã bình tĩnh lại, tay cũng thả lỏng.

 

“Đừng gây rối nữa, bây giờ ta thả các ngươi ra, nếu không nữ nhi ngươi bị quỷ bắt đi, đến lúc đó ngươi không có chỗ mà khóc.”

 

Có lẽ vì bị đánh, cảm xúc của Lâm Cường ngược lại dịu đi một chút: “Nữ nhi của ta ở đâu?”

 

Khương Trúc rất hài lòng với kết quả độ hóa thành công của nàng, nên giọng điệu phía sau cũng rất thân thiện.

 

“Ngươi phải phối hợp với chúng ta, trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta đảm bảo nữ nhi của ngươi an toàn, hơn nữa còn có thể làm rõ chân tướng.”

 

“…”

 
Bình Luận (0)
Comment