Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 142

Đêm trăng mờ gió lộng (1), hai bóng người một trước một sau lướt ra khỏi Phong Thanh Tông.

“Ngươi đi đi.”

Vũ Văn Vân lạnh lùng nói: “Từ nay trở đi, coi như ta không có vị đại sư huynh như ngươi.”

Lục Tiến lê lết cơ thể tàn tạ, đôi chân trần bước đi dưới ánh trăng.

Vũ Văn Vân vừa xoay người thì chợt thấy Tô Thiên Tuyết im hơi lặng tiếng đã xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm bọn họ. 

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người định làm gì vậy, sao không nói với ta một tiếng?” 

Vẻ mặt của nàng ta khiến Vũ Văn Vân sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đại sư huynh bị dùng hình trong địa lao, có lẽ trong tông môn có người muốn hại huynh ấy, nên ra ngoài trốn tạm.”

Tô Thiên Tuyết từng bước từng bước ngược sáng đi đến, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lẽo đáng sợ.

“Bị dùng hình sao? Đúng là đáng thương thật.”

Vũ Văn Vân không đoán ra được nàng ta đang nghĩ gì, vừa định nói vài câu phụ họa, ngước mắt lên thì đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu mà sau lưng lại vang lên tiếng thét thảm thiết.

Thu Vũ Miên Miên

Mặt hắn ta tái nhợt quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tiến bị một ngọn roi quất mạnh văng lên không trung.

Tô Thiên Tuyết dùng một cây roi đầy gai nhọn đã tẩm độc quấn chặt lấy cổ của Lục Tiến, kéo lê hắn ta trên mặt đất.

Gương mặt của Lục Tiến đỏ bừng, bàn tay còn lại bấu chặt vào ngọn roi chi chít gai, m.á.u chảy đầm đìa.

Hai chân hắn ta không ngừng đạp loạn, cơ thể bị kéo lê trên mặt đất để lại một vệt m.á.u đỏ chói.

Cơ thể của Vũ Văn Vân khẽ run lên, đầu óc trống rỗng.

“Tiểu... tiểu sư muội...”

Tô Thiên Tuyết nở nụ cười quỷ dị: “Đại sư huynh đối xử với ta thế nào, nhị sư huynh đều quên rồi sao? Vậy mà huynh còn dám thả hắn đi? Vậy những đau khổ ta chịu phải tính sao đây?”

“Muội bị cả vạn người mắng chửi, bị cả vạn người phỉ nhổ, vậy tính sao đây?”

“Các ngươi đều nhân từ, chỉ có ta là độc ác, hả? Hahaha, chỉ có ta là độc ác đúng không?”

Đôi mắt Tô Thiên Tuyết đen ngòm cực kì đáng sợ, kéo lê Lục Tiến từng bước từng bước tiến tới, còn Vũ Văn Vân như một kẻ mất hồn lảo đảo đi theo sau.

Hắn ta tuyệt vọng gào lên: “Sao muội lại trở thành như vậy? Tô Thiên Tuyết, sao muội lại biến thành thế này? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Thiên Tuyết vung một roi quật Vũ Văn Vân bay ra xa, cơn đau dữ dội khiến hắn ta phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Ta là ai? Ta là Tô Thiên Tuyết, ta là thiên tài duy nhất trên thế gian này, là Tô Thiên Tuyết mà ai ai cũng ngưỡng mộ.”

“Các ngươi đều quên rồi sao?”

Tô Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, rồi bất ngờ vung roi, hung ác quất xuống người Vũ Văn Vân đang nằm trên đất.

Lục Tiến được thả ra, loạng choạng đứng dậy, nhổ ngụm m.á.u trong miệng, rồi ngồi phịch xuống đất cười điên cuồng.

“Thiên tài? Đã nhập ma mà vẫn gọi là thiên tài à, nực cười.”

Những lời này ngay lập tức kích thích Tô Thiên Tuyết: “Ta không nhập ma, ta không nhập ma, ta là linh tu!”

“Kẻ nhập ma chính là các ngươi.”

Nói xong, nàng ta dùng roi trói chặt cả Lục Tiến và Vũ Văn Vân lại.

Trời tối đen như mực, trong bóng đêm, một nữ tử kéo theo hai người đi về nơi gió cát cuồn cuộn.

Đó là vùng ranh giới giữa Tu Tiên giới và Ma giới, phía trước là ma khí dày đặc, không ngừng va đập vào kết giới phong ấn.

Khí đen quanh thân Tô Thiên Tuyết dần hiện ra, tạo thành một bóng đen khổng lồ phía sau lưng nàng ta.

“Người đâu? Không phải nói Ma Ngũ đang đợi ta ở đây sao?”

“Gấp cái gì, chẳng phải đã tới rồi đây sao.” Từ trong làn khói đen, một thân ảnh toàn thân bao phủ bởi các hoa văn màu đen hiện ra.

Vũ Văn Vân ngẩng đầu nhìn Tô Thiên Tuyết, hét lớn: “Ngươi dám cấu kết với Ma tộc? Tô Thiên Tuyết, ngươi điên rồi.”

Tô Thiên Tuyết sờ mặt mình, cười khẩy: “Các ngươi thích thiên tài, ta liền nỗ lực trở nên mạnh mẽ, ta có gì sai? Ngươi dựa vào đâu mà nói ta điên? Ta chỉ muốn đoạt lại những gì thuộc về ta, ta không sai.”

Ma Ngũ cười lớn: “Nói hay lắm! Hợp tác với chúng ta, toàn bộ Tu Tiên giới đều sẽ thuộc về ngươi.”

“Nói đi, ngươi muốn xử lý hai kẻ này như thế nào, ta đều có thể giúp ngươi.”

“Nếu bọn chúng đã chống đối như vậy, ta đây càng muốn bọn chúng phải nhập ma.”

“Được.” Khuôn mặt Ma Ngũ vốn đã đầy hoa văn lúc này trông càng dữ tợn: “Chú Ma Trận của chúng ta vẫn là lần đầu tiên dùng trên linh tu đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-142-duoc-them-linh-thach.html.]

Mặt Lục Tiến không biểu hiện cảm xúc gì, dường như bất kể nàng ta làm gì cũng không khiến hắn ta có hứng thú.

Nhưng sắc mặt của Vũ Văn Vân đã tái nhợt như sương, gào thét: “Tô Thiên Tuyết, Tô Thiên Tuyết, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta đã đối xử với ngươi tốt như thế, tốt như thế mà...”

Sắc mặt Tô Thiên Tuyết lạnh lùng, không để ý đến tiếng la hét của hắn ta, chỉ yên lặng nhìn Ma Ngũ dùng m.á.u của hai người để vẽ nên một trận pháp dưới đất.

Ma Ngũ đi tới trước phong ấn kết giới, không biết sử dụng bí thuật gì mà kết giới đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.

Ma tộc không thể ra ngoài từ lỗ hổng nhỏ, nhưng lại có thể khiến ma khi tràn ra ngoài. 

Chú Ma Trận như một con quỷ tham lam, không ngừng hút ma khí từ phía bên kia kết giới, hồng quang bừng lên bên trong trận pháp, ma khí cuồn cuộn.

“Tô Thiên Tuyết, Tô Thiên Tuyết, Vũ Văn gia sẽ không tha cho ngươi! Tô Thiên Tuyết, ngươi đáng bị phanh thây vạn đoạn...”

Ma Ngũ phớt lờ đến tiếng thét chói tai của Vũ Văn Vân, không chút do dự ném cả hai người vào trận pháp.

Ma khí không ngừng xâm nhập vào thức hải của Lục Tiến và Vũ Văn Vân, khiến cơ thể họ bị ma hóa, thức hải bị chiếm giữ.

Gương mặt vốn trắng ngần giờ lại mọc lên những hoa văn đen, răng nanh dài ra, cơ thể dần phình to. Dòng khí đen cuồn cuộn chảy qua huyết quản.

Ở vùng biên giới đầy cát vàng bất ngờ vang lên tiếng thét thê lương, nhưng chỉ thoáng chốc đã bị cơn gió lạnh lẽo cuốn đi.

Tô Thiên Tuyết khép lại vạt áo trên người, ánh mắt không gợn sóng quay lưng về phía Phong Thanh Tông.

Phía sau núi Thiên Diễn Tông, Khương Trúc mệt đến mức thở hồng hộc. 

“Chẳng phải nói là xem tâm pháp sao? Leo núi làm gì?”

Leo núi đã đành, lại còn không được dùng linh lực, thật là mệt c.h.ế.t bản hòa thượng mà.

Tông chủ Thiên Diễn Tông, Lý Từ, cười nói: “Niệm Nhất không biết đấy thôi, tâm pháp của tông môn ta có chút đặc biệt, bản đầu tiên không được ghi lại trên sách.”

Khương Trúc nhìn bậc thang dài vô tận trước mắt, mặt đen thui.

Sao các người cũng không nói trước với ta một tiếng!

“Phải thêm linh thạch."

Nghệ Phong Dao liên tục trấn an: “Thêm, thêm, thêm, thêm gấp đôi cho ngươi, vậy có được không?”

Khương Trúc nghe vậy trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, đ.ấ.m đấm chân rồi tiếp tục leo lên.

“Ta nói này, các ngươi giấu tâm pháp kỹ như thế, chẳng lẽ sợ bị người ta trộm mất?”

Bạch Tử Mục mỉm cười lắc đầu: “Không phải chúng ta cố tình giấu kỹ như thế, mà là vì ngay từ đầu, lão tổ khai tông đã ngộ ra tâm pháp trên ngọn núi này, nên khắc nó tại đây luôn.”

Khương Trúc lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ: “Thế chẳng phải như vậy là không an toàn sao? Nếu có người leo thẳng lên núi, tâm pháp của các ngươi chẳng phải sẽ bị lộ hết à?”

Lý Từ khẽ lắc đầu: “Tâm pháp của chúng ta được khắc trên Cầu Phù Dao. Cây cầu Phù Dao này giống như thang Vãng Sinh của tông môn các ngươi, thuộc một trong Ngũ Đại Đăng Thiên Lộ.”

Ngũ Đại Đăng Thiên Lộ(2) bao gồm Đường Luân Hồi, Cầu Âm Dương, thang Vãng Sinh, Sông Vong Ưu và Cầu Phù Dao.

Người thường bước vào rồi có còn mạng bước ra không mới là vấn đề.

Huống hồ, nếu người đó thực sự có thể vượt qua được Đăng Thiên Lộ, muốn học tâm pháp của bọn họ thì học đi. 

Khương Trúc sững sờ tại chỗ. 

“Hả? Cầu Phù Dao? Leo lên trên rồi còn phải đi nữa sao?”

Trời ơi, mấy người này đúng là đang tính số bước vận động của người ta đó hả.

Nghệ Phong Dao sợ nàng sẽ bỏ cuộc, bèn phối hợp với Bạch Tử Mục kéo nàng đi tiếp.

“Yên tâm, yên tâm, Cầu Phù Dao không dài bằng thang Vãng Sinh đâu. Hơn nữa chúng ta không cần phải đi hết, lão tổ tông đã để lại một thông đạo đặc biệt cho chúng ta rồi.”

Khương Trúc chấp nhận số phận, vò đầu bứt tóc, mặt mày u ám tiếp tục leo lên.

(1): 月黑风高: Nguyệt hắc phong cao

– Vốn là “Đêm trăng mờ g.i.ế.c người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天.].

– Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)

- Chỉ những thời điểm phù hợp làm việc xấu, chủ yếu là vào đêm tối muộn

(2): Năm con đường lên trời

Bình Luận (0)
Comment