Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng bốn người cũng leo lên được, tầm nhìn trước mắt lập tức mở rộng.
Đỉnh núi cao chọc trời, mây mù bao phủ, gió núi thổi nhẹ nhàng, nhìn xuống dưới thậm chí có thể thấy được những chú chim đang bay.
Ngay trước mặt có một cây cầu đá, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ, phần lớn còn lại ẩn trong làn mây mờ ảo.
Nhìn qua thì thấy cây cầu này rất đỗi bình thường, mộc mạc giản dị, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra mỗi phiến đá trên cầu đều đang chứa đựng Thiên Địa Chi Lực.
“Cây cầu đá này dẫn đến đâu vậy?”
Lý Từ trả lời: “Trời, Đăng Thiên Lộ đương nhiên sẽ dẫn lên trời.”
Khương Trúc gãi đầu: “Nhưng ta đã leo hết thang Vãng Sinh mà vẫn chưa lên tới trời cơ mà.”
Lý Từ chỉ mỉm cười, không nói gì.
Hắn ta dẫn đầu nhóm người đến trước cây cầu đá.
Chỉ thấy hắn ta kết ấn bằng hai tay, linh lực cuồn cuộn trào ra, phía trên cầu đá trống không bất ngờ hiện ra một lối đi khác.
Ngay khoảnh khắc Khương Trúc đặt chân vào con đường này, cảnh tượng trước mắt bắt đầu dần dần biến đổi.
Hàng chục cột đá cao ngút trời từ trên không hạ xuống, lơ lửng xung quanh con đường, không, phải nói chính xác hơn là lơ lửng xung quanh Cầu Phù Dao.
Mặc dù bọn họ chưa thực sự đặt chân lên Cầu Phù Dao, nhưng đã tiến vào lĩnh vực của Cầu Phù Dao. Trên con đường do vị lão tổ khai tông của Thiên Diễn Tông khai mở, họ vẫn có thể cảm nhận được chút ít Thiên Địa Chi Lực từ Cầu Phù Dao.
“Thuở xưa, lão tổ khai tông đã ngộ được tâm pháp trên Cầu Phù Dao, dùng toàn bộ linh lực hóa thành bút, khắc tâm pháp lên một trong những cột đá xung quanh, nhưng Cầu Phù Dao không phải ai cũng dám bước vào, vậy nên người đã dùng linh lực phi thăng để xây dựng con đường này, nhằm để hậu bối có cơ hội học hỏi.”
Khương Trúc đứng trên con đường, nhìn về phía những cột đá xung quanh: “Nếu con đường này dài thêm chút nữa, vậy chẳng phải mọi người có thể đi qua được Cầu Phù Dao sao?”
“Đâu có dễ như vậy. Ngươi đừng nhìn Cầu Phù Dao có vẻ ngắn ngủn, nghe nói Cửu Long sơn mạch chạy dọc từ Nam tới Bắc Tu Tiên giới nằm ngay dưới nó.”
“Người có thể đi qua cây cầu này chỉ mất thời gian chưa tới một nén nhang, còn người không thể đi qua thì như trèo đèo lội suối, cả đời cũng chẳng ra khỏi được.”
Điểm thần kỳ của Cầu Phù Dao nằm ở chỗ nhìn thì có vẻ ngắn, nhưng nếu ngươi bước lên, ngươi có thể nhìn thấy mọi cảnh sắc của Cửu Long sơn mạch phía dưới. Vậy nên người ta mới nói rằng Cầu Phù Dao thật ra cũng dài như Cửu Long sơn mạch, thậm chí là dài hơn, nối liền tới cả Tiên giới.
Những vật do trời đất tạo thành quả thật kỳ diệu, con người nhỏ bé làm sao có thể thấu hiểu hết được.
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc gật gù hiểu ra.
“Đến rồi, trên cột đá phía trước chính là nơi khắc tâm pháp của Thiên Diễn Tông bọn ta.”
Cột đá khổng lồ lơ lửng bên trái con đường, linh lực khắc từng chữ từng chữ lên đó, dù trăm năm, ngàn năm, vạn năm cũng không phai mờ.
Khương Trúc đưa tay, dường như cảm nhận được vị lão tổ khai tông ngày ấy ở trong Thiên Địa Chi Lực, đại khí bàng bạc viết cảm ngộ của mình xuống, để hậu nhân chiêm ngưỡng ra sao.
“Bởi vì tâm pháp được khắc trên cột đá của Cầu Phù Dao, được Thiên Địa Chi Lực thừa nhận, đây cũng là lý do Thiên Diễn Tông bọn ta chưa từng nghi ngờ công pháp của mình.”
Chỉ có những tâm pháp phù hợp với quy tắc thiên địa và quy luật vận hành của linh khí mới có thể hiện ra trên cột đá, vì vậy tâm pháp của lão tổ chắc chắn không có vấn đề.
Bạch Tử Mục lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển sách đưa cho nàng: “Tâm pháp này do tông chủ và các trưởng lão cảm ngộ từ cột đá suốt hai tháng mà viết ra, không khác một chữ so với trên cột đá.”
“Được, ta sẽ nghiên cứu một chút.”
Khương Trúc nhận lấy cuốn sách, ngồi bệt xuống đất, chăm chú lật xem.
Ba người Lý Từ cũng không dám quấy rầy nàng, giữ khoảng cách nhất định rồi ngồi xuống.
Cứ như vậy, xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Ánh mắt của Khương Trúc khi thì dán vào cuốn sách trong tay, khi lại ngước nhìn lên những cột đá cao chọc trời.
Những dòng chữ dường như sống dậy, bay ra khỏi cột đá, không ngừng xoay tròn xung quanh nàng.
Khương Trúc ngồi xếp bằng ở giữa, nhắm mắt, cảm nhận tâm pháp đang vận hành theo Thiên Địa Chi Lực truyền đến từ Cầu Phù Dao.
Linh lực xuyên qua từng lớp chữ vô hình, len lỏi khắp toàn thân nàng.
Ý thức của nàng dường như rơi vào một cảnh giới kỳ diệu, liên tục trầm xuống một chỗ sâu của biển cả, nàng biến thành một giọt nước lênh đênh theo sóng, rồi lại biến thành linh lực trôi dạt giữa không trung, bị những dòng linh lực khác va đập đến chia năm xẻ bảy, rồi lại tụ hợp thành một khối.
Đột nhiên, hàng chục cột đá hiện ra trước mặt, nàng theo dòng linh lực đổ dồn về phía các cột đá.
Một tu sĩ đứng ở trung tâm cột đá, tay phải nắm hờ, một cây bút do linh lực ngưng tụ hiện ra trong tay.
Mỗi nét bút vung lên, linh lực dậy sóng, Khương Trúc không thể khống chế bản thân, bị cuốn vào những dòng linh lực khác đang quấy đảo.
Không lâu sau, cảnh tượng quanh Khương Trúc lại thay đổi,lần này là ở dưới chân những cột đá, nàng cứ thế trở nên bé nhỏ vô cùng, con đường làm bằng cột đá kéo dài vô tận.
Nàng nỗ lực chạy hết sức, mỗi bước đi đều để lại dấu tích thật sâu trên cột đá.
Không biết đã chạy bao lâu, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười lớn.
“Tâm pháp đã thành!”
Ngẩng đầu lên chỉ thấy vị tu sĩ khổng lồ kia chăm chú nhìn nàng, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-143-cau-phu-dao.html.]
Khương Trúc ngây người tại chỗ, quay đầu nhìn lại, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập.
Chỉ thấy những dấu chân nàng để lại kết hợp với nhau, tạo thành một bộ tâm pháp.
“Cái... cái gì?”
Khương Trúc bước chầm chậm về con đường vừa đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm khẽ vào những đường nét trên cột đá.
Đó là quỹ tích vận hành của linh lực, cũng là dấu vết mà nàng để lại.
Đây mới là tâm pháp thực sự sao?
Khương Trúc vội vàng ghi nhớ những dòng chữ trên cột đá.
Nhưng ngay lúc ấy, một đạo thần quang từ chân trời giáng xuống, hợp nhất tất cả các cột đá lại với nhau.
Linh lực trong không trung đồng loạt hiển hiện, chúng liên tục vận hành theo quỹ đạo đã định sẵn.
Tầm nhìn của Khương Trúc ngày càng mờ đi, không thể nhìn rõ chữ, chỉ có thể mơ hồ bước theo những dòng linh lực.
Trời sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Nghệ Phong Dao nằm dang tay dang chân trên con đường, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Trúc vẫn nhắm chặt mắt.
“Sao lại thế này, nhắm mắt cái là không mở luôn à? Đã ba bốn ngày rồi.”
Lý Từ cảm nhận được Thiên Địa Chi Lực xung quanh, sắc mặt trầm ngâm: “Quy tắc thiên địa đâu dễ lĩnh ngộ như vậy? Ba, bốn ngày không tính là gì cả.”
Năm đó bọn họ cảm ngộ thứ mà lão tổ để lại, ít nhất cũng đều có tu vi Hóa Thần kỳ, dù vậy vẫn phải mất hơn hai tháng mới sao chép lại được tâm pháp.
Niệm Nhất vừa mới đột phá Kim Đan kỳ, thời gian vẫn còn sớm.
Hắn ta vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng kim quang cao ngất phát ra từ cột đá.
Lý Từ lập tức khựng lại.
Khương Trúc đột ngột mở to mắt, mồ hôi lạnh trên trán túa ra từng giọt lớn.
Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao vội chạy đến, đút cho nàng một viên đan dược dưỡng thần, rồi giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
“Tiểu Trúc Tử, ngươi sao rồi?”
Khương Trúc nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu.
Hồi lâu sau mới nói: “Linh lực trên cột đá đã bị rối loạn.”
“Quỹ tích vận hành đã bị rối loạn.”
Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao nghe mà như lọt vào sương mù.
Linh lực mà cũng có thể bị rối loạn sao?
Không đúng, cái này thì liên quan gì đến tâm pháp?
Chỉ có Lý Từ là hiểu ra, vội hỏi: “Có ngoại lực tấn công vào cột đá sao?”
Chuyện này không thể nào, làm sao có ngoại lực có thể xuyên qua Thiên Địa Chi Lực để tấn công cột đá được?
Huống chi đây lại là cột đá trên Cầu Phù Dao.
Đây là một trong những Đăng Thiên Lộ cơ mà.
Khương Trúc cố nhúc nhích thân thể cứng ngắc: “Đúng, nếu ta không nhầm thì dòng thứ bốn mươi bảy của tâm pháp đã bị lệch.”
Ánh mắt Bạch Tử Mục khựng lại.
Hóa ra tâm pháp thật sự có vấn đề.
Nghệ Phong Dao lập tức lật sách tìm kiếm.
Dòng thứ bốn mươi bảy... dòng thứ bốn mươi bảy...
Tìm thấy rồi!
“Trời ơi, định đùa chúng ta sao chứ.”
Chỉ một dòng bị lệch thôi mà biến cả tông môn thành trò cười rồi.
Nghệ Phong Dao tức đến phát điên, lẩm bẩm chửi rủa: “Đang yên ổn lại đi tấn công cột đá làm gì chứ, phiền c.h.ế.t đi được, đúng là rảnh quá mà.”
“Nếu để ta biết là ai làm, ta nhất định sẽ treo hắn lên đánh một trận.”
Lý Từ bỗng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi.
“Không ổn rồi, năm đó các tiền bối phong ấn Ma tộc cũng dùng bí thuật được khắc trên cột đá này.”