Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 151

Càng đi vào trong, gió càng lớn, cơn mưa to giằng co bấy lâu rốt cuộc cũng trút xuống.

“Tiểu Trúc Tử, ngươi luyện chế thứ này đủ chắc chắn chứ?”

Khương Trúc vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nguyên liệu đều là xuất phẩm từ Luyện Khí Các, tuyệt đối yên tâm, được chế tạo từ Huyền Minh thạch, còn pha thêm cả Trọng Lực thạch, gió thổi không bay, búa bổ không nát, công kích của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ trở xuống đều có thể dễ dàng ngăn cản, ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng có thể đỡ được ba chiêu.”

“Vậy thì tốt rồi.” Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Có được câu trả lời của Khương Trúc, bây giờ bọn họ càng yên tâm hơn.

Đẩy cái hộp chạy một cách thoải mái, vốn dĩ không sợ nó bị đập vỡ.

Đi đến phía sau, có thể dùng từ mưa to gió lớn để hình dung, cuồng phong theo đá vụn, cành cây, đập loạn xạ trên mặt đất, mưa to khiến người ta không mở mắt ra được.

Tuy rằng đều là những thứ bình thường, không có chứa đựng quá nhiều linh lực nhưng cuồng phong hung mãnh như vậy, bị chúng đập vào người cũng rất khó chịu, hơn nữa sương mù dày đặc, nếu không cẩn thận mà ngã một cái, rất có thể sẽ bị lạc đường.

Cũng không biết màn sương trắng này là thứ gì, diện tích bao phủ cực kỳ rộng, đi rất lâu vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

“Đuổi kịp rồi, ha ha.”

Đám người đi trước bọn Khương Trúc trông rất chật vật.

Bọn họ vừa phải dùng linh lực chống đỡ kết giới, vừa phải tiêu hao linh lực gia trì cho đôi chân, chạy lâu như vậy, linh lực tiêu hao rất lớn.

Ở bên ngoài, tùy tiện để cho linh lực tiêu hao hơn một nửa là một việc cực kỳ nguy hiểm, lỡ như gặp phải linh thú lợi hại thì sẽ mất mạng. Vì thế nên bọn họ không dám dễ dàng tiêu hao linh lực nữa, chỉ đành trốn sau những cây đại thụ chậm rãi khôi phục, thuận tiện quan sát xem gió phía sau có nhỏ đi một chút hay không.

Hai bên đường có không ít người đang trốn, còn có vài người chui thẳng vào trong hang động.

Lúc này bọn họ đều ngây người nhìn một cái hộp trong suốt thật lớn đang lăn nhanh về phía mình.

“Cái thứ gì đây?”

Mấy người Nghệ Phong Dao đẩy cái hộp, nghênh ngang đi trong mưa to gió lớn, giống như đang dạo phố vậy.

Mục Trì thỉnh thoảng còn dừng lại soi gương, xem thử kiểu tóc có bị rối không.

Trương Đồng dựa vào tay vịn, nói lời châm chọc: “Mưa này vẫn còn quá nhỏ, gió này cũng chẳng mạnh chút nào, khi nào thì mãnh liệt hơn một chút đây? Huynh nói xem có đúng không, Nghệ Phong Dao?”

“Đúng vậy, chút cường độ ấy mà, người không biết còn tưởng rằng chúng ta đang ở đây chơi trò nhà chòi ấy chứ.”

Nghệ Phong Dao cúi đầu kéo kéo vạt áo, vẻ mặt bất mãn: “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đến một giọt nước cũng không có, quá yếu, quá yếu, đại bí cảnh Cửu Trọng cũng chỉ có thế, tệ, quá tệ.”

Nói xong, hắn ta còn giơ ngón tay cái xuống, bày tỏ sự khinh thường.

Sau khi Nghệ Phong Dao nói xong lời này, mưa gió càng lúc càng lớn.

Những tu sĩ bị nước mưa tạt vào mặt: “?”

Đám người trốn ở phía sau cây bị nước mưa tạt ướt mặt, suýt chút nữa thì bị gió thổi bay cả người lẫn cây, lúc này mới tranh thủ liếc mắt nhìn cái hộp kỳ quái kia.

Vật kia vững như Thái Sơn, cho dù ở trong cuồng phong như vậy cũng không hề có dấu hiệu bị thổi bay.

Bên trong rộng rãi như vậy, chắc chắn chứa thêm bọn họ cũng dư dả chứ?

Mọi người lập tức nảy sinh ý đồ muốn chen vào.

“Chúng ta đưa linh thạch cho các ngươi, các ngươi cho chúng ta vào trong trốn một lát được không? Các ngươi nhìn xem, linh lực của chúng ta cũng đã tiêu hao rất nhiều rồi, chắc chắn không đánh lại được các ngươi đâu, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, cho chúng ta vào trong trốn một lát thôi, một lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngay.”

Khương Trúc móc móc lỗ tai, ghé sát mặt vào thành hộp trong suốt, ra vẻ không nghe rõ bọn họ đang nói gì: “Hả? Các ngươi nói gì cơ? Các ngươi khinh thường chơi trò nhà chòi với chúng ta à?”

Các tu sĩ khác: “…”

“Chúng ta chơi, chúng ta chơi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chơi, là chúng ta nói sai.”

Nghệ Phong Dao lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đã lớn thế này rồi mà còn chơi nhà chòi, thật không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng nói chuyện với bọn họ nữa, chúng ta đi thôi.”

Thu Vũ Miên Miên

Các tu sĩ khác: “?”

Rốt cuộc thì các ngươi muốn thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-151-nguoi-nhin-xem-mot-giot-nuoc-cung-khong-co.html.]

Thấy đối phương dường như quyết tâm mặc kệ sống c.h.ế.t của mình, còn muốn bỏ đi, đám người kia liếc nhìn nhau, đồng loạt vận chuyển linh lực kết giới, từ sau những cái cây đi ra, tụ tập về phía giữa.

“Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đã vào bí cảnh thì sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt nhau, kết thêm bạn tốt hơn kết thêm thù, các ngươi nói xem có đúng không?”

Một tên cười nịnh nọt, đi đến gần cái hộp, liều mạng kéo cửa.

Nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, Cung Tiêu Tiêu ở bên trong sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào những người bên ngoài, sợ bọn họ xông vào.

Bạch Vi vỗ vỗ vai nàng ấy, an ủi Cung Tiêu Tiêu.

Ở một bên khác, Khương Trúc vẫn đang rất nghiêm túc khuyên bảo: “Chưa được chúng ta đồng ý, các ngươi không thể tự tiện xông vào, như vậy là không đúng.”

Một tên vênh váo nói: “Cứu chúng ta cũng là tích đức, việc này chẳng phải cũng có lợi cho việc tu hành của các ngươi sao?”

Khương Trúc lắc đầu, nói: “Chúng ta chủ động cứu các ngươi thì mới gọi là tích đức, còn các ngươi ép buộc chúng ta cứu thì chính là các ngươi đang tổn hại đến công đức, tốt nhất là các ngươi nên ngoan ngoãn tiếp nhận sự độ hóa của ta đi.”

Mọi người nghe vậy thì cười nhạo, vốn dĩ không để lời nàng nói vào tai.

“Tiểu hòa thượng của Vạn Phật Tông các ngươi lại còn muốn giảng đạo lý với chúng ta sao?”

“Ha ha ha, giảng đạo lý với chúng ta? Thật nực cười.”

Một tên khác cũng tiến đến gần cửa sổ nhỏ, định mở nó ra từ bên ngoài.

Khương Trúc nhún vai.

Phật Tổ ơi, con đã khuyên nhủ bọn họ hết lời rồi nhưng bọn họ không nghe.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để độ hóa bọn họ.

“Chờ một chút.”

Mọi người sửng sốt, chỉ thấy Khương Trúc mặt không đổi sắc đưa tay mở cửa sổ nhỏ, còn chưa kịp cười nhạo thì một ngọn lửa bỗng chốc từ bên trong bay ra ngoài.

Tên đang đứng trước cửa sổ không ngờ rằng một đệ tử Vạn Phật Tông như nàng lại ra tay độc ác như vậy.

Hắn ta cố tình chọn vị trí này là bởi vì cho rằng có thể dễ dàng khống chế nàng hơn.

Kết quả là ngọn lửa kia đánh úp về phía hắn ta, trong nháy mắt đã thiêu cháy quần áo trên người hắn ta.

Tên kia kêu la thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, mặc cho cơn mưa xối xả cũng không thể dập tắt được ngọn lửa.

Khương Trúc ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào tên đang lăn lộn trên mặt đất, hỏi: “Ngươi đã biết sai chưa? Đã giác ngộ ra chưa?”

Sắc mặt tên đó dữ tợn, toàn thân bị lửa bao trùm, hơi thở mong manh, khóc lóc nói: “Ta biết rồi, ta biết rồi, ta sai rồi, sau này không dám nữa, cầu xin ngươi hãy tha cho ta!”

Khương Trúc hài lòng gật đầu, thu hồi linh hỏa, đứng dậy nhìn những người khác, cười nói: “Biết sai sửa lỗi là trẻ ngoan, tốt lắm, tốt lắm.”

Xung quanh rơi vào yên lặng.

Mọi người nhìn tên bị thiêu cháy đen thui nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn đệ tử Vạn Phật Tông đang cười tủm tỉm bên trong, cảm thấy lạnh sống lưng.

Bạch Tử Mục và những người khác cũng thông qua cửa sổ nhỏ dạy cho đám người bên ngoài một bài học, khiến cho không ai dám đến gần nữa.

Khương Trúc lại ném một ngọn lửa ra.

Linh hỏa màu lưu ly nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ cái hộp trong suốt.

Tên đang cố gắng kéo cửa hét lên một tiếng thảm thiết, vừa lăn vừa bò lùi về phía sau mấy bước, trên tay có một mảng lớn bị bỏng, thịt cũng bị cháy đen.

“Ngươi… Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?” Tên kia ngẩng đầu chất vấn.

Bạch Vi cười híp mắt đi tới trước cửa, cúi người nói: “Nếu ngươi còn dám kéo cửa dọa cố chủ của chúng ta, ta sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Tên kia bị giọng điệu kỳ quái của nàng ấy dọa đến mức toàn thân cứng đờ, sau đó bị đồng bọn đỡ dậy, kéo ra xa.

Trải qua chuyện này, không còn ai dám tiến lên thăm dò nữa, bọn họ đều trốn ở đằng xa, âm thầm quan sát.

Lũ nhóc này tuổi còn nhỏ nhưng tu vi lại không thấp, hơn nữa còn rất nhiều trò quỷ quái, thích nhất là chỉnh người khác, lại còn thù dai.

Không biết tại sao rõ ràng trước kia các đệ tử của Vạn Phật Tông đều rất mềm lòng nhưng vị trước mắt này lại vô cùng lạnh lùng, cho dù bọn họ có tỏ ra yếu đuối thế nào cũng vô dụng.

Bọn họ đã khóc, đã cầu xin tha nhưng đối phương vẫn không hề động lòng.

Mọi người nhất thời không biết phải làm sao.

Bình Luận (0)
Comment