Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 152

“Các ngươi cho rằng không cho chúng ta vào thì các ngươi có thể sống yên ổn sao? Chết đi!”

Một luồng linh lực với cấp bậc Kim Đan từ bên trái đánh úp tới, xé toạc màn mưa.

Cung Tiêu Tiêu vô thức nhắm chặt hai mắt.

Gió lớn thổi tung màn sương trắng, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên.

Mọi người vội vàng nhìn lại.

Vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ!

Một kích toàn lực của Kim Đan trung kỳ mà cái hộp kia vẫn không hề hấn gì!

Tên nam nhân đánh ra luồng linh lực kia thở hổn hển, trên mặt không biết là nước mưa hay mồ hôi.

Những người xung quanh sợ bọn Khương Trúc đột nhiên phản công nên lặng lẽ lùi ra xa hơn, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào giữa, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố gì đó.

Cứ như vậy, xung quanh lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa.

Đám người trong cái hộp bất động kia bỗng nhiên đồng loạt thở dài, lắc đầu, giơ ngón tay cái xuống, bày tỏ sự khinh thường với đám người bên ngoài.

Động tác của bảy người giống hệt nhau, khiến cho những người bên ngoài không khỏi ngẩn người.

Nghệ Phong Dao bĩu môi, lắc đầu, nói: “Chậc chậc chậc, lúc nói lời hung ác thì hùng hồn lắm, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại lắm chứ, kết quả chỉ có thế này thôi sao?”

Khương Trúc vỗ vỗ lên thành hộp, lắc đầu, ra vẻ khinh thường, nói: “Cái hộp nhỏ nhà ta ngay cả động cũng không thèm động, gà mờ, ò ó o!”

Tuy Trương Đồng và những người khác không hiểu “gà mờ” là có ý gì nhưng có thể từ miệng Khương Trúc nói ra thì chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, vì vậy bọn họ rất biết học hỏi, lập tức học theo.

Trương Đồng và Bạch Vi tiếp tục thực hiện phương châm sống “chọc tức c.h.ế.t người mà không đền mạng”, điên cuồng khiêu khích.

“Gà mờ, ò ó o!”

Mục Trì và Nghệ Phong Dao cũng hùa theo: “Gà mờ, ò ó o!”

Dù Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục không phải người thích làm trò nhưng dù sao cũng đã ở cùng bọn Khương Trúc lâu như vậy, nên cũng mặt không đổi sắc mà nói theo: “Gà mờ, ò ó o!”

Thấy bảy người đều đã nói, Cung Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế do dự một chút.

Sau đó nàng ấy cũng thử nói theo: “Gà… Gà mờ… Ò ó o!”

Các tu sĩ khác: “…”

Tức c.h.ế.t đi được!

Có kẻ tức giận, lại ném ra một luồng linh lực, đánh vào cái hộp trong suốt nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.

Mấy người một tay vịn tay nắm, một tay chống nạnh, dưới chân bước những bước đi đầy phách lối, trên mặt còn cố tình cười nhếch mép, đẩy cái hộp trong suốt đi qua đi lại ở giữa.

Vẻ mặt bọn họ giống như đang nói tùy các ngươi đánh, dù sao chúng ta vẫn rất ngầu.

Dáng vẻ này của bọn họ khiến cho những người xung quanh nhìn thấy đều tức giận đến mức giậm chân.

Linh lực từ bốn phương tám hướng điên cuồng đánh tới nhưng bọn Khương Trúc vốn dĩ không thèm để ý đến những công kích yếu hơn Kim Đan hậu kỳ, nếu gặp phải công kích của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ trở lên thì bọn họ sẽ đánh trả lại thông qua sửa sổ nhỏ.

Bọn họ đánh nửa ngày trời mà đối phương vẫn bình an vô sự, chỉ lãng phí linh lực mà thôi, hơn nữa càng đánh, đám người Mục Trì càng thêm kiêu ngạo.

Trương Đồng quay m.ô.n.g về phía đối phương, vỗ vỗ mông, Nghệ Phong Dao ở phía sau học cách chạy như khỉ, Mục Trì học theo động tác đ.ấ.m n.g.ự.c của khỉ đột… Cả đám giống như quần ma loạn vũ.

Những người xung quanh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, có kẻ không nhịn được nữa, bắt đầu chửi ầm lên, nước miếng văng tung tóe hòa vào màn mưa.

Thấy bọn Mục Trì chơi đùa vui vẻ, Khương Trúc lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Đừng trì hoãn nữa, bí cảnh mới là quan trọng, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

“Đi thôi.”

Mấy người cùng nhau đẩy cái hộp trong suốt chạy về phía trước, nào ngờ lại có vài tên từ bên cạnh xông ra, chặn đường bọn họ.

Thu Vũ Miên Miên

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-152-ga-mo-gay-o-o-o.html.]

Khương Trúc nói: “Đừng để ý đến bọn họ, cứ thế mà xông thẳng qua.”

“Rõ!”

Mấy tên chặn đường thấy bọn họ không những không dừng lại mà còn càng chạy càng nhanh thì thoáng chốc hoảng hốt.

Đang muốn chạy, đáng tiếc đã muộn, một trận trời đất quay cuồng, mấy người kia bị đánh bay, vừa bay vừa hộc máu.

Khương Trúc liếc qua người bên cạnh chuẩn bị ném đá chặn đường: “Thuận tay đụng bọn chúng luôn đi.”

Hộp trong suốt đổi hướng, lao vút đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tảng đá trong tay đám người kia còn chưa kịp ném ra đã bị hất văng đi xa.

“Chơi đụng xe à? Ta đụng c.h.ế.t các ngươi.”

“Chó ngoan không cản đường không biết sao? Là nam nhân sao không biết xấu hổ gì hết vậy?”

“Không muốn sống thì lên trời mà than khóc với tổ tông vô dụng nhà các ngươi ấy!”

Cái hộp trong suốt đá tới đụng lui trong đám người, hễ gặp ai là lại lao thẳng vào.

Sau mấy phen đại chiến giữa người và xe, những kẻ còn đứng yên lặng buông cây to và đá trong tay xuống, cả người co rúm như chim cút không dám nhúc nhích.

Lần này đám người Khương Trúc thật sự đã chơi chán, cũng chẳng còn tâm trạng dây dưa với bọn chúng nữa, bèn đẩy hộp chạy về phía trước.

“Lần này không chơi nữa, các cha còn phải đi tìm bí cảnh, rảnh rỗi thì tự nhảy núi mà chơi đi!”

Một đám tu sĩ chật vật bò dậy từ cơn bão tố, bị đ.â.m đến mức hai mắt hoa lên, loạng choạng mãi mới đứng vững.

Đợi bọn chúng hoàn hồn, trước mắt đã không còn bóng người, chỉ còn nghe thấy từ xa trong màn sương trắng vọng lại một tiếng “Các con, bái bai!”

“Lũ nhãi ranh c.h.ế.t tiệt, cha cái đầu các ngươi!”

Trong số các tu sĩ có kẻ vừa xoa mặt vừa tức giận mắng chửi, cũng có kẻ không phục muốn đuổi theo nhưng bị đồng bạn kéo lại.

Bão tố quá lớn, vừa rồi bọn họ lại hao phí không ít linh lực, bây giờ phải tìm một nơi trú ẩn khôi phục đã rồi mới dám tiếp tục đi.

Mấy người Khương Trúc bên kia chạy thêm khoảng nửa canh giờ, màn sương trắng xung quanh dần dần tan đi, mưa gió cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng họ đã đi ra khỏi màn sương.

Chỉ cách vài bước chân, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, trước mắt chính là lối vào bí cảnh.

Đại bí cảnh Cửu Trọng khác với những bí cảnh khác, nó có nhiều lối vào, phân bố ở khắp nơi trong sơn cốc, hơn nữa mỗi lần tiến vào đều sẽ không xuất hiện tình huống truyền tống ngẫu nhiên, giống như một cánh cửa bình thường, chỉ khác là bước vào bên trong cánh cửa đó là một thế giới hoàn toàn khác.

Khương Trúc cất chiếc hộp trong suốt vào túi trữ vật, sau đó xung phong đi trước mở đường, những người còn lại vây quanh để Cung Tiêu Tiêu ở giữa.

Mấy người xuyên qua cánh cửa không gian, tiến vào một khu rừng rậm cổ xưa, cây cối ở đây nhỏ nhất cũng phải ba người ôm mới xuể, ngay cả dây leo cũng to bằng cánh tay trẻ con.

Trong rừng rậm tĩnh lặng đến đáng sợ, thậm chí không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, trên mặt đất còn lưu lại ít dấu vết và cả máu.

Từng mảng m.á.u lớn tỏa ra mùi tanh nồng nặc trong không khí, trông vừa nhớp nháp vừa ghê tởm.

Hoàn cảnh quỷ dị như vậy khiến cho mấy người lập tức thu lại vẻ cợt nhả, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Cung Tiêu Tiêu đi ở giữa, nín thở ngưng thần, sợ kinh động đến thứ gì đó khủng khiếp.

Bạch Tử Mục kiểm tra mặt đất một chút, ngẩng đầu nói: “Không phải m.á.u người.”

Vậy thì càng đáng sợ hơn.

Bọn họ đi một đường, nhìn thấy không ít mảng m.á.u lớn, diện tích lớn như vậy mà lại không phải m.á.u người.

Khương Trúc hạ giọng: “Nơi này e là có thứ gì đó rất lợi hại.”

Tuy rằng cửa không gian của đại bí cảnh Cửu Trọng sẽ không truyền tống người ta một cách ngẫu nhiên nhưng vị trí của nó lại xuất hiện ngẫu nhiên, nói không chừng sẽ đưa người ta đến thẳng một nơi nguy hiểm, nếu vậy thì những tu sĩ bước vào từ cánh cửa này xem như là xui xẻo rồi.

Rõ ràng, kẻ xui xẻo bây giờ chính là bọn họ.

Càng đi sâu vào trong, bọn họ nghe thấy càng nhiều tiếng ma sát khe khẽ, giống như có thứ gì đó đang bò.

Khương Trúc rút trường kiếm đang không ngừng run rẩy ở sau lưng ra, những người khác cũng lần lượt lấy vũ khí ra, cảnh giác quan sát xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment