Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 173

Đám người Đông Châu cứ nhìn chằm chằm vào nhóm Khương Trúc mà đầy nghi hoặc.

Chẳng phải tiền bối nói sẽ cướp truyền thừa của bọn họ sao? Sao truyền thừa vẫn còn trên người người nọ, mà trông như đã gần dung hợp hoàn toàn rồi.

Hơn nữa, sao họ lại có vẻ hòa thuận đến thế?

Lũ nhóc này giỏi vậy sao? Có thể thuyết phục được một tu sĩ Hóa Thần hợp tác với mình?

Giữa ánh nhìn đầy thắc mắc của tất cả, người nam nhân kia lại tiếp tục làm trò lố.

“Để hết việc trong tay xuống, nghe ta nói vài câu.”

Hắn nghênh ngang bước lên phía trước, ngồi phịch xuống ngai vàng.

“Bây giờ ta sẽ làm người chủ trì cuộc thi tranh đoạt này. Tất cả các tuyển thủ rút về vị trí của mình, chờ chủ trì khai mạc cuộc thi.”

Nhóm Khương Trúc: “?”

Không phải đại ca, ngài không thi đấu à?

Vậy ngài bảo vệ cái chân voi gì?

Mọi người: “?”

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì e ngại tu vi cao ngất của hắn tất cả đành ngoan ngoãn thu vũ khí lại, trở về đội hình của mình, đứng ngay ngắn.

Người nam nhân hài lòng gật đầu: “Tốt, bây giờ ta sẽ giới thiệu các đội tham gia thi đấu.”

“Đầu tiên là đội thiên tài đến từ Trung Châu.”

Khương Trúc giơ tay: “Thật ra gọi là đội Tiểu Cường...”

Mọi người: “...”

Phải nhịn cười.

Không phải chứ, đang yên đang lành sao các ngươi lại chọn cái tên quê mùa như vậy?

Gọi là đội thiên tài nghe còn đỡ hơn.

Không biết có phải người nam nhân bị cái tên này làm cho đơ không, hắn ngồi yên trên ngai vàng một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Bên này là đội Tiểu Cường đến từ Trung Châu.”

Rồi ông nhìn sang phía bên trái, nói một câu gây sốc: “Còn bên này là đội Tiểu Cẩu đến từ Đông Châu.”

Mộ Dung Tín học theo Khương Trúc, giơ tay lên: “Tiền bối, chúng tôi tên là đội Ba Đầu.”

Người nam nhân bực mình phẩy tay: “Nhiều chuyện, ta bảo là Tiểu Cẩu thì là Tiểu Cẩu.”

Mộ Dung Tín bị ép ngậm miệng: “?”

Sao đội Trung Châu lại được tự đặt tên chứ?

Nghe tên đội đối thủ, ai nấy đều cười rần rần, nhưng rất nhanh đã cười không nổi nữa

“Bên này là đội Cẩu Đất đến từ Nam Châu, đội Cẩu Ngốc đến từ Bắc Châu, đội Cẩu Hoa cũng đến từ Trung Châu, và đội Cẩu Già đến từ Đông Châu...”

Người nam nhân vừa giới thiệu tên đội xong, mặt mọi người tại hiện trường hết xanh lại trắng.

Không ngờ cái tên “Tiểu Cường” lại trở thành cái tên hay nhất.

Khả năng đặt tên của tiền bối Hóa Thần y như phân chó.

“Cuộc thi này là thi đấu theo đội, nhưng chúng ta đều là quân tử, nên phải đấu một cách công bằng. Ví dụ, nếu một bên chỉ cử sáu người ra thi đấu, thì bên kia cũng chỉ được cử sáu người.”

Nghe câu này, khóe miệng mọi người giật giật.

Công bằng cái quần gì, quân tử cái mẹ gì.

Vậy họ hợp tác kéo bao nhiêu người từ trước đến giờ để làm gì?

Đừng tưởng bọn họ không biết, rõ ràng là đang thiên vị đội Tiểu Cường của Trung Châu mà.

Dù biết rõ là vậy, nhưng không ai dám lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-173-nghe-xong-cau-nay-nguoi-co-tu-thay-buon-cuoi-khong.html.]

Ai bảo tu sĩ Hóa Thần này lại cùng phe với bọn họ? Lỡ hắn không vui, quét sạch cả đám thì sao?

Ít ra bây giờ vẫn còn cơ hội.

Bị thiên vị rõ ràng như vậy, Khương Trúc và nhóm của nàng lại vô cùng vui vẻ, trong lòng thầm tính sau này xuống tay sẽ nhẹ chút.

Người nam nhân ngồi ở phía trước vung tay lên, hai người Nghệ Phong Dao và Cung Tiêu Tiêu bị thương lập tức bay đến chỗ hắn.

“Nếu đội các ngươi có người bị thương, có thể tạm thời gửi họ ở đây. Thi đấu xong thì đến lấy lại.”

Móa ơi, đúng là như tặng than trong ngày tuyết rơi!

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc mỉm cười, thì thầm: “Không uổng công chúng ta bóp vai đ.ấ.m lưng cho hắn, gọi hắn là lão đại cũng không tệ.”

Dù đôi khi hắn có hơi bất thường, nhưng miễn cưỡng mà nói vẫn dùng được đôi chút.

Người nam nhân ngồi bắt chéo chân: “Được rồi, mỗi đội lần lượt lên rút thăm, vừa hay có sáu đội.”

Công Thiên Tinh hơi chần chừ, cuối cùng cũng hỏi: “Xin hỏi tiền bối, nếu thắng thật sự có thể nhận được truyền thừa chủng tộc sao?”

Không phải thi đấu xong, hắn lại phẩy tay rồi trực tiếp đưa truyền thừa cho đội Tiểu Cường chứ?

Nếu vậy, bọn họ thà không thi đấu, đi cướp bảo vật khác còn hơn.

“Đương nhiên, nếu không thì ta bắt các ngươi thi đấu làm gì, chẳng phải là dư thừa hay sao?”

Người nam nhân dường như hiểu được lo lắng của họ, trấn an: “Yên tâm, ta là người công bằng nhất, các ngươi không cần phải sợ.”

Nói thật, câu này nghe xong hắn có tự thấy buồn cười không?

Nếu thật sự công bằng, thì không nên giới hạn số lượng người!

Mọi người trong lòng chửi rủa hắn trơ trẽn, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi đồng ý, đồng thời trong lòng cũng đã có tính toán riêng.

Dù có nghi ngờ, nhưng sức hấp dẫn của truyền thừa chủng tộc quá lớn.

Đây đã là truyền thừa chủng tộc cuối cùng trong đại bí cảnh Cửu Trọng, không ai biết khi nào truyền thừa tiếp theo sẽ xuất hiện, có khi phải đợi vài trăm năm nữa cũng không chừng.

Các đội trong cung điện này đều là những đội mạnh của các châu, đã vượt qua bao cuộc chiến khốc liệt, dĩ nhiên tham vọng của họ cũng lớn hơn, nên không có đội nào rút lui, ai cũng muốn thử sức.

Khi các đội lần lượt cử người lên rút thăm, Khương Trúc bất ngờ nhận được truyền âm từ Lôi Thần.

“Ngươi không thể nhận truyền thừa chủng tộc.”

“Tại sao chứ? Ai cũng có thể, tại sao ta lại không? Có phải ai đó đang ngầm hãm hại ta không?” Khương Trúc lộ ra ánh mắt hung dữ.

“Không phải, vì một tu sĩ chỉ có thể nhận một truyền thừa chủng tộc trong đời, con hồ ly c.h.ế.t tiệt kia đã có truyền thừa chủng tộc, khi nó tỉnh lại, có lẽ sẽ truyền cho ngươi.” Lôi Thần vốn không định nói ra.

Dù Khương Trúc nhận truyền thừa nào, đối với hắn ta cũng đều có lợi. Chỉ cần thực lực của nàng không ngừng tăng lên, những chuyện khác hắn ta chẳng cần bận tâm.

Nhưng nghĩ đến khi con hồ ly c.h.ế.t tiệt kia tỉnh lại, nếu phát hiện Trúc Tử đã nhận truyền thừa khác mà hắn ta không ngăn cản, nó còn không mắng c.h.ế.t ông sao.

Không phải hắn ta sợ nó, mà chủ yếu là nếu bị nó bám riết hàng ngày thì phiền lắm.

Khương Trúc gật đầu, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy chút cảm thông.

Không ngờ Đại Ma Vương lại thảm như vậy.

Cả chủng tộc chỉ còn mình nó là một con hồ ly, không thì truyền thừa cũng chẳng phải do nó giữ.

Thôi, sau này đối xử dịu dàng với nó một chút.

Vừa ngẩng đầu, nàng bỗng nhớ tới trường hợp của Nghệ Phong Dao, liền hỏi: “Nếu truyền thừa chủng tộc cứ đuổi theo ta thì sao?”

Lôi Thần đáp: “Sẽ không đâu. Trường hợp đó là do trận pháp truyền thừa bị phá vỡ, nên nó mới tự chọn người. Truyền thừa chủng tộc thường bị giam trong trận pháp, chỉ khi tu sĩ tự nguyện bước vào trận pháp, truyền thừa chủng tộc mới có thể tự chủ chọn hay là không.”

Khương Trúc tinh ý nhận ra điểm mấu chốt: “Ý ngươi là truyền thừa chủng tộc còn có thể từ chối chúng ta?”

“Đương nhiên, thật ra các ngươi hiện tại đang tranh cơ hội bước vào trận pháp truyền thừa. Truyền thừa chủng tộc có thể tự chọn dựa trên tư chất hoặc tiêu chí khác. Nói ngắn gọn, vẫn là do truyền thừa chủng tộc tự quyết định.”

“Vậy thì vào trước cũng vô ích?”

“Không hẳn, truyền thừa chủng tộc không nhất thiết phải chọn thiên tài tuyệt thế. Còn phụ thuộc vào tiêu chuẩn mà tộc nhân đặt ra. Nếu người vào đầu tiên vừa vặn đạt tiêu chuẩn đó, thì hắn sẽ được chọn, dù sau đó có người tài hơn cũng không thay đổi được. Vì thế, trong một mức độ nào đó, truyền thừa cũng xem như là ai đến trước thì được trước.”

 
Bình Luận (0)
Comment