Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 174

Khi Lôi Thần và Khương Trúc đang trao đổi, các đội khác cũng đã rút thăm xong.

Trận đầu tiên đội Tiểu Cường gặp đội Tiểu Cẩu, chính là đội của Mộ Dung Tín. Tuy nhiên, Mộ Dung Tín không lên đấu vì hắn ta không phải là người mạnh nhất trong gia tộc Mộ Dung.

Ân Xuyên, Ân Thanh Phong, Dung Tri Hạ, Dung Tri Thu, Mộ Dung Hạc và Mộ Dung Thành Ngọc mới chính là những người cầm đầu thật sự của ba gia tộc Ân, Dung và Mộ Dung.

Trong số đó, hai người nhà họ Dung cùng Ân Xuyên và Mộ Dung Hạc đều ở Kim Đan hậu kỳ, những người còn lại cũng là Kim Đan trung kỳ.

Còn đội Tiểu Cường thì không có lựa chọn nào khác, cả sáu người đều phải ra sân.

“Trận đầu tiên, đội Tiểu Cường đối đầu với đội Tiểu Cẩu.”

Người nam nhân ngồi trên ngai vàng, giọng bực dọc hét lên: “Những người khác tránh ra xa một chút, để lại không gian cho họ. Đừng đứng như cột mốc, lỡ bị đánh bay thì đừng có đến khóc lóc đòi ta phân xử.”

Những đội khác nghe vậy, vội vàng lùi ra xa, nhưng mắt thì không rời khỏi hai đội đấu, sợ bỏ lỡ bất kỳ điều gì.

Không nói đến tình thế hiện tại, các trận đấu giữa các đội cũng rất đáng chú ý, vì cơ hội để các thiên tài từ khắp các châu tụ hội không nhiều. Những trận đấu chính thức như thế này càng hiếm hoi hơn.

Dù sao cũng có tu sĩ Hóa Thần trông coi, họ không thể giở trò gì, vì thế bốn đội còn lại quyết định ngồi xuống theo hàng, giống như đang xem thi đấu, trông có phần thư thái.

“Trận đầu mà đã gay cấn thế này, các ngươi nghĩ bên nào sẽ thắng?”

“Đông Châu tuy có bốn người Kim Đan hậu kỳ, nhưng các ngươi cũng thấy rồi đấy, nhóm Trung Châu cũng chẳng phải dạng vừa, Kim Đan sơ kỳ mà còn đánh bay được mấy người trung kỳ, khó nói lắm.”

“Các ngươi không phải người Đông Châu nên không biết đấy thôi, Mộ Dung Tín chẳng phải thiên tài gì cả, ở gia tộc Mộ Dung hắn ta cũng chẳng có thứ hạng, tu vi gì sất. Các ngươi thấy tỷ muội song sinh Dung gia chưa? Ở Đông Châu họ nổi tiếng mạnh mẽ, nghe nói hai người phối hợp ăn ý đến mức có thể đánh bại cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

“Đúng đấy, Mộ Dung Tín chỉ dọa được mấy kẻ không biết thôi, chẳng đáng là thiên tài của Đông Châu, Ân Xuyên và Mộ Dung Hạc mới thực sự có thực lực. Nghe nói họ từng tiêu diệt được một linh thú Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa tốc độ của Ân Xuyên cực nhanh, đến tu sĩ Nguyên Anh cũng phải chịu thiệt khi đấu một chọi một.”

Các tu sĩ khác tỏ ra ngạc nhiên: “Thật sao? Kim Đan hậu kỳ mà đánh bại được linh thú Nguyên Anh sơ kỳ à?”

“Có nguời nhìn thấy tận mắt, làm sao mà giả được?”

“Trời ạ, tính ra đội họ chẳng khác nào có hai tu sĩ Nguyên Anh!”

“Đúng vậy, mà Mộ Dung Thành Ngọc và Ân Thanh Phong dù chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng họ cũng từng đánh bại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ rồi.”

“Ài, nghe vậy thì hy vọng thắng của Trung Châu không cao lắm nhỉ.”

“Ta thấy đội Trung Châu vẫn thiệt thòi vì tuổi tác, với độ tuổi này mà đạt được sức mạnh như vậy đã là kinh người rồi.”

Đội Trung Châu: “?”

Ý gì đây, Đông Châu các ngươi nghĩ mình giỏi hơn Trung Châu bọn ta à?

Tính hơn thua trỗi dậy.

Người Trung Châu cười giả tạo, âm thầm ghi hận trong lòng.

Chờ đấu xong sẽ tính sổ sau.

“Đúng vậy, may mà tiền bối không yêu cầu tuổi tác phải giống nhau, nếu không có đội còn chẳng đủ sáu người. Họ có thua cũng không mất mặt, dù sao tuổi tác cũng là yếu tố quan trọng.”

“Ý ngươi là đội nào? Sao không nói thẳng ra tên bọn ta luôn đi.”

“Đừng cãi nữa, bắt đầu rồi kìa.”

“Trận đấu tranh đoạt truyền thừa chủng tộc đầu tiên của Tu Tiên giới, bắt đầu!”

Khi lời người nam nhân vừa dứt, không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Luồng linh lực đầu tiên bay qua không trung như mở ra một công tắc, cả mười hai người trên sân đều lập tức di chuyển.

Chỉ thấy Ân Xuyên nhoáng một cái, lao ra như mũi tên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Vi.

Đúng như lời đồn, tốc độ của Ân Xuyên quả thực nhanh như chớp!

Hắn ta vung đoản đao trong tay, tàn nhẫn c.h.é.m thẳng xuống đầu Bạch Vi. Nàng ấy không kịp phản ứng, chỉ đành rút kiếm ra đỡ lấy một đòn, nhưng lực đạo quá mạnh khiến cánh tay nàng ấy run rẩy. May thay, Mục Trì ở bên cạnh đã nhanh chóng quất côn tới, giải thoát cho Bạch Vi khỏi tình thế nguy hiểm.

Ân Xuyên bị đánh trúng đành lùi mấy bước, suýt ngã nhào, vừa vặn được Mộ Dung Hạc đỡ lấy. Đồng thời, Trương Đồng bị đánh bay cũng được Khương Trúc đỡ kịp.

Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay vang lên từ hai tỷ muội Dung gia- những người chưa ra sân.

Cả hai gần như giống hệt nhau, từ khuôn mặt cho đến trang phục: “Không hổ danh là đệ tử thân truyền của Ngũ đại tông môn.”

“Vút” một tiếng, cả hai đồng loạt mở quạt Linh Cẩm ra, chân khẽ điểm xuống đất. Chưa dứt lời, cả hai đã biến mất khỏi vị trí.

Thu Vũ Miên Miên

“Nhưng nếu các ngươi chỉ có bấy nhiêu sức mạnh, thì không thể thắng được chúng ta đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-174-nguoi-dong-chau-van-thiet-thoi-vi-tuoi-tac.html.]

Tiêu Trường Phong cảm nhận được nguy hiểm, lập tức ngả người ra sau. Quạt Linh Cẩm sượt qua cổ hắn ta, nháy mắt một vệt m.á.u xuất hiện.

Không kịp quan tâm đến vết thương, hắn ta lùi lại, rút kiếm ra, vung một luồng kiếm khí mạnh mẽ về phía hai tỷ muội Dung gia. Họ nhanh nhẹn nhảy lộn vài vòng tránh thoát.

Hai tỷ muội một tấn công, một phòng thủ, khiến Tiêu Trường Phong rất khó có thể tấn công trực diện.

Thấy Tiêu Trường Phong đánh cả nửa ngày trời mà không chạm được vào ai, đám người Đông Châu đang xem kịch thoáng chốc lộ ra vẻ mặt như đã đoán trước.

“Hai tỷ muội Dung gia là người của Đông Châu ta mà...” Lời hắn chưa nói hết, bỗng bị một trận âm thanh va chạm kim loại cắt ngang.

Chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay Bạch Vi và Khương Trúc vung lên tạo ra một tia sáng lạnh, kiếm khí xẹt qua mặt đất đánh ra tia lửa, linh lực họ tung ra tức khắc va chạm với linh lực Tiêu Trường Phong đánh trượt, sau đó kết hợp với linh lực của hắn ta, thay đổi hướng bay về phía hai tỷ muội.

“Thắng thua không chỉ nói bằng miệng đâu, đạo hữu.” Bạch Vi và Khương Trúc dậm chân mạnh xuống đất, lập tức đuổi theo linh lực.

Hai tỷ muội vừa quay đầu lại thì linh lực đã gần ngay trước mắt, chói đến mức không thể mở mắt ra được.

“Cái... cái gì?”

Dung Tri Thu lo liệu việc phòng ngự không còn cách nào khác, chỉ đành lao lên đỡ lấy.

Cùng với một tiếng va chạm trầm đục, Dung Tri Thu gần như nghe thấy tiếng xương mình rạn nứt.

Cả người nàng ta lùi về sau mấy bước, khoé miệng vương máu, hổ khẩu tê dại, cơn đau thấu xương khiến trong mắt nàng ta loé lên vẻ kinh hoàng.

Mộ Dung Hạc và mấy người khác thấy tình hình không ổn, định chạy qua hỗ trợ, nhưng lại bị Trương Đồng, Mục Trì và Bạch Tử Mục cản lại.

“Xẹt—”

Tiếng mũi kiếm xé rách da thịt vang lên, chỉ thấy một kiếm của Bạch Vi c.h.é.m vào vai Dung Tri Hạ, m.á.u tươi tuôn ra.

“Tỷ tỷ!”

Dung Tri Thu xoay người định ngăn Bạch Vi lại, nhưng trước mắt bỗng có một bóng đen xẹt qua.

“Keng—”

“Lo cho mình trước đi.”

Kiếm phong ập đến, trong không trung vang lên tiếng kiếm ngân, ánh mắt Dung Tri Thu biến đổi, vội vàng nghiêng người tránh nhát kiếm của Khương Trúc.

Nhưng nàng ta vẫn chậm hơn nửa nhịp, trực tiếp va chạm với thanh trường kiếm.

Dung Tri Thu nhíu mày ngẩng đầu, Khương Trúc mỉm cười với nàng ta, thấy nụ cười này, nàng ta thầm nghĩ không ổn, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy Khương Trúc hơi nghiêng đầu, kích đao trong tay Trương Đồng nặng nề chắn ngang, trường thương trong tay Ân Thanh Phong đang giao đấu với hắn ta từ sau lưng Khương Trúc đ.â.m thẳng về phía Dung Tri Thu.

Nàng ta vội vàng giơ quạt lên đỡ, trong khoảnh khắc ngăn cản thì bị Trương Đồng và Khương Trúc đồng thời đá văng ra.

Bên kia, Mộ Dung Thành Ngọc lao mình về phía trước, nhân cơ hội tung một quyền đánh thẳng vào mặt Tiêu Trường Phong.

Ánh mắt Bạch Tử Mục lạnh lùng, vội vàng lao lên, khi Tiêu Trường Phong nghiêng người tránh cú đ.ấ.m mạnh ấy, đã tung một cước trúng ngay n.g.ự.c Mộ Dung Thành Ngọc, khiến hắn ta bay ngược ra ngoài, va mạnh vào Dung Tri Thu đang bị đánh bay qua.

Mộ Dung Thành Ngọc nửa quỳ trên mặt đất ôm n.g.ự.c thở dốc, một lúc sau trước mắt hắn ta xuất hiện một đôi giày, ngẩng đầu lên, một thanh trường kiếm toàn thân lưu chuyển lôi quang đang kề sát cổ hắn ta.

Khương Trúc vuốt nhẹ sợi tóc trước trán, để lộ ra nốt chu sa đỏ rực, cười nói: “Nhận thua đi.”

Ân Xuyên và Mộ Dung Hạc đang dây dưa với ba người Mục Trì chậm rãi dừng tay lại.

Họ thua rồi.

Trận chiến trên sân kết thúc.

Phía dưới, những người vừa nãy còn bàn luận sôi nổi giờ im lặng như tờ, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Không phải nói Đông Châu hy vọng thắng của Trung Châu chúng ta không lớn sao, sao ta thấy hình như chúng ta lại thắng rồi?” Người Trung Châu khẽ lên tiếng.

“Ta nói này, người Đông Châu có lẽ vẫn thua thiệt vì tuổi tác, mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà đấu với thiên tài Trung Châu chúng ta mười mấy tuổi được mấy chiêu đã là giỏi lắm rồi, không cần phải nản chí.”

Người Đông Châu: “...”

Những kẻ trước đó còn dõng dạc tự tin giờ lộ vẻ lúng túng, ấp úng không nói được lời nào phản bác.

Vốn dĩ Đông Châu có khả năng thắng lớn hơn, nhưng nhóm người Trung Châu này rõ ràng không hề có bất kỳ trao đổi ngôn từ nào, lại có thể phối hợp vô cùng ăn ý, dù chỉ một ánh mắt hay một động tác cũng có thể hiểu ý lẫn nhau.

Từng chiêu từng chiêu, phối hợp kín kẽ không một kẽ hở, điều này là thứ họ không hề lường trước được.

Nhóm Công Thiên Tinh chưa hề lên tiếng càng nhìn càng cảm thấy nặng nề trong lòng.

Nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ phải đối đầu với Trung Châu.

Bình Luận (0)
Comment