Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 175

“Các ngươi thắng rồi.” Ân Xuyên cười nhạt nói.

Sáu người Khương Trúc hoan hô, cùng nhau ăn mừng rồi bước ra khỏi bãi đất trống: “Lại thắng thêm một trận nữa! Đội Tiểu Cường muôn năm!”

“Muôn năm muôn năm!”

“Khoan đã, trước khi hô muôn năm, chúng ta có thể đi thay quần áo không?” Trương Đồng nhảy ra, kéo áo lên chỉ vào đó nói: “Nhìn xem bộ y phục này, đầy lỗ thủng, người ta nhìn vào cứ tưởng chúng ta đánh nhau kịch liệt lắm, chẳng khác gì cá c.h.ế.t lưới rách. Thật không giống đội thắng, thảm hại quá.”

Người dưới nghe vậy cũng bật cười.

Đúng là thảm hại, sáu người bọn họ chỉ có mỗi khuôn mặt là còn sạch sẽ.

Sáu người nhìn nhau, phát hiện y phục tông môn của mỗi người đều lấm lem bùn đất pha lẫn máu, lỗ thủng lỗ chỗ, chỗ này rách một miếng, chỗ kia thiếu một mảng, đã vậy còn nhăn nhúm, đến cả kiểu dáng cũng không nhìn rõ nữa.

Họ vừa trải qua mấy trận chiến đấu liên tiếp, không hề quá lời khi nói rằng đến thở cũng chưa kịp thở, y phục tông môn đã rách tả tơi từ sớm.

Bạch Vi bật cười: “Nhìn thế này chúng ta giống như là người cùng một tông môn thật đấy haha.”

Bạch Tử Mục cười tiếp lời: “Cái Bang tông hả?”

Khương Trúc: “Được rồi được rồi, bảo với tông chủ là chúng ta không về nữa, hôm nay chúng ta lập môn phái riêng, gọi là Cái Bang!”

“Khoan đã, sao tiền bối không nói gì thế, vậy rốt cuộc là chúng ta thắng chưa?” Câu nói của Trương Đồng làm mọi người sực nhớ ra, vẫn còn một vị Hóa Thần đang ở đây.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía trước.

Mà vị tiền bối Hóa Thần kia đang chăm chú nhìn đám người Khương Trúc, dường như đang ngẩn ngơ thất thần.

Hắn không nói gì, mọi người cũng không dám tự ý di chuyển, ngay cả hai đội chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo cũng chỉ đứng yên, không dám ra tay.

Những tiếng thì thầm lục tục vang lên:

“Ngươi lên nhắc ông ấy đi.”

“Ta không dám, ngươi muốn thì đi đi.”

“Ta không đi, lỡ ông ấy nổi giận đập c.h.ế.t ta thì sao.”

“Ý ngươi là ta không c.h.ế.t à?”

Một lúc lâu sau người nam nhân kia mới bừng tỉnh, thấy mọi người đang nhìn mình, hắn ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối, nghiêm trang nói: “Trận đầu, đội Tiểu Cường thắng, trận thứ hai chuẩn bị.”

Khương Trúc lại giơ tay lên: “Tiền bối, chúng ta muốn đi thay quần áo.”

“Đi đi.”

Sáu người Khương Trúc cười hì hì cảm ơn một tiếng, vừa nói vừa cười rời chỗ này đi về thiên điện bên cạnh.

Mộ Dung Tín thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, lại bắt đầu thấy ngứa ngáy.

Quần áo của hắn cũng đã rách, hắn cũng muốn thay một bộ khác.

“Tiền bối…”

“Ngươi có chuyện gì?”

Mộ Dung Tín lặng lẽ hạ tay xuống khi mới giơ được một nửa: “À há, không có gì, chỉ đơn thuần muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ thôi ạ.”

“Không có chuyện gì thì đừng nói.”

Mộ Dung Tín cười ngượng, “Rõ.”

“Phì.”

Dung Tri Thu bật cười: “Nhát gan.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-175-tran-phap-truyen-thua-bi-pha.html.]

Mộ Dung Tín tức điên lên, nhưng ngại bản thân đánh không lại, hắn đành tự mình âm thầm nuốt giận.

Sau khi Ân Xuyên và nhóm của hắn ta kết thúc trận đấu, họ không rời đi mà tìm một chỗ ngồi xuống.

Thứ nhất, cung điện này có nhiều bảo vật nhất, các cung điện khác đã bị lục soát gần hết. Nhìn vẻ hờ hững của vị tiền bối, có vẻ hắn không bận tâm lắm đến những thứ này, nên có khả năng hắn sẽ không độc chiếm chúng.

Thứ hai, họ còn muốn chờ xem. Nếu như truyền thừa chủng tộc không chọn những người vào trước, họ vẫn còn cơ hội nhặt được món hời.

Cuối cùng, họ muốn xem cuộc tỉ thí giữa nhóm Nam Châu và Trung Châu, vì đều là người cùng thế hệ nên họ càng chú ý hơn.

Khi các đội khác đang tiếp tục tỉ thí, phía Nghệ Phong Dao lại có biến. Linh lực trong cả đại điện như ong vỡ tổ tràn vào cơ thể của hắn ta.

Mọi người đều biết đây là dấu hiệu của việc truyền thừa chủng tộc đã hoàn toàn hòa hợp với hắn ta.

Tu vi của Nghệ Phong Dao không ngừng tăng lên, thậm chí còn tự động bắt đầu kết kim đan!

Bên ngoài cung điện, mây đen dày đặc trên bầu trời.

“Mọi người tránh ra!”

Người nam nhân xách Cung Tiêu Tiêu lao nhanh ra ngoài, những người khác cũng không màng đến cuộc tỉ thí, lập tức chạy ra khỏi cung điện.

Những người trong các cung điện khác nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra.

“Rầm rầm rầm —”

Trên bầu trời xanh ngắt, mây đen cuộn trào từng lớp, lôi quang chớp động trong đó.

“Vậy mà là Tử Lôi!” Một người chỉ tay lên trời kinh hô.

“Trời ạ, đời ta còn được chứng kiến tận mắt Tử Lôi, hơn nữa đây mới chỉ là kết kim đan sao?”

“Nhưng hắn ta đang hôn mê như thế liệu có chống nổi không?”

Ngay dưới tầng mây đen, một người đang nằm bất động dưới ngai vàng, linh lực vẫn không ngừng tràn vào, Tử Lôi cũng không ngừng tích tụ, dường như đang chuẩn bị.

“Ầm —”

Một tia sét màu tím giáng mạnh xuống, tòa cung điện thoáng chốc nứt toác từ giữa, đá vụn b.ắ.n tung tóe, tia sét này khiến Nghệ Phong Dao hoàn toàn lộ ra dưới ánh mắt của thiên địa.

“Ầm —”

Thêm một tia Tử Lôi nữa giáng xuống, đánh thẳng vào người đang nằm trên đất.

“Nghệ Phong Dao sẽ không bị sét đánh c.h.ế.t chứ?”

Mấy người Khương Trúc lo lắng nhìn sang, chỉ thấy trên người Nghệ Phong Dao tỏa ra một luồng hào quang dịu nhẹ.

Thu Vũ Miên Miên

Đó là sự bảo vệ của truyền thừa chủng tộc.

“Ta đi đút cho hắn ta vài viên đan dược.” Khương Trúc nói rồi liền đứng dậy bay qua.

Lôi kiếp đối với tu sĩ mà nói là một điều tốt, lôi kiếp càng nhiều, kim đan càng vững chắc, nên các tu sĩ thường sẽ không đối kháng với lôi kiếp.

Nhưng họ sẽ uống đan dược hoặc những thứ có khả năng hồi phục sinh lực, để đảm bảo thân thể không bị hủy hoại.

Khi tia Tử Lôi thứ ba giáng xuống, hào quang và ngai vàng sau lưng Nghệ Phong Dao cùng lúc tan vỡ.

“Không ổn rồi, trận pháp truyền thừa bị phá hủy.”

Ánh mắt của mọi người vội vã tìm kiếm điều gì đó.

Ở phía bên kia, Khương Trúc vừa định nhân lúc này đến gần Nghệ Phong Dao, thì trước mắt nàng bỗng lóe lên một luồng sáng trắng, một vòng sáng bay thẳng về phía nàng.

“Mọe nó, khoan đã nào, ta không đồng ý đâu, quả ép thì không ngọt chút nào!”

Khương Trúc vẫn nhớ lời của Lôi Thần, nàng quay người định chạy, nhưng vầng sáng đã đến ngay trước mặt nàng.

Bình Luận (0)
Comment