Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 177

Nhóm người sử dụng cùng một phương pháp để thoát ra khỏi bí cảnh.

"Trúc Tử, ngươi đi sau suy nghĩ gì vậy?" Bạch Vi quay đầu hỏi.

"Không có gì."

Khương Trúc lắc đầu, điều chỉnh suy nghĩ, không suy nghĩ lung tung nữa: "À, đúng rồi, bây giờ chúng ta đi thăm Khương gia nhé?"

"Được."

"Được cái gì mà được, chẳng phải các ngươi nên hỏi ý kiến ta trước sao?" Người nam nhân quay đầu lại, bất mãn nói: "Đi đâu phải do ta quyết định, ta là lão đại, muốn tạo phản à?!"

Mọi người: "..."

Người nam nhân vẫn còn cằn nhằn ở phía trước: "Đúng là không tưởng tượng nổi, ta là Hoá Thần đó, Kim Đan nho nhỏ cũng dám coi thường ta!"

Khương Trúc và những người khác tụ tập ở phía sau, trao đổi bằng ánh mắt.

Bạch Tử Mục: [Hắn muốn đi theo chúng ta luôn à?]

Nghệ Phong Dao: [Rốt cuộc hắn là ai chứ, mấy người có ai biết không?]

Bạch Vi: [ Không ai biết hắn, hắn đột nhiên xuất hiện, đến bây giờ ngay cả cái tên cũng không biết.]

Khương Trúc: [Cứ để hắn quấn lấy mãi cũng không được, tìm cách đuổi hắn đi nhé?]

Mục Trì: [Đuổi đi! Ta đã chịu đựng đủ rồi, sao lại có người kiêu ngạo hơn cả ta chứ, đáng ghét y như lúc Nghệ Phong Dao dùng linh thạch mua cả cái khách điếm ý!]

Nghệ Phong Dao: [? ! Tại sao lại chỉ nói có mình ta, Trương Đồng vừa đến đã đá bay ta bằng một cước, kiêu ngạo quá còn gì, hắn ta là sư đệ ruột thịt của ngươi thì ngươi không nói gì, ta không phục.]

Trương Đồng: [Ai bảo ngươi gọi ta là gà trống? Đáng đời!]

Khương Trúc: [Được rồi được rồi, các ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có oán trách lẫn nhau nữa, mau nghĩ cách đi.]

Mấy người đang lén lút ở phía sau, ánh mắt đảo qua đảo lại, nhưng người nam nhân phía trước hoàn toàn không biết gì, vẫn đang liệt kê tội trạng của bọn họ, nói một hơi hết nửa nén nhang mà không hề lặp lại.

"Ta nói thật mấy người các ngươi làm tiểu đệ không ra gì cả, ta nói chuyện sao các người không trả lời thế, các ngươi xem lại mình đi, lại giả chết, có phải muốn cho ta nếm trải cảm giác nói mà không ai tiếp lời không hả."

“Còn nữa vừa rồi gặp lôi kiếp, chớp mắt cái các ngươi đã chạy hết, để lại ta một mình nhìn con lợn c.h.ế.t kia, ai không biết còn tưởng ta là tiểu đệ của các ngươi đấy, kỳ cục! Về sau các ngươi ..."

Người nam nhân quay lại thì thấy đám người đã tụ tập ở ven sông từ lúc nào, hắn lập tức tức giận, lao tới: "Rốt cuộc các ngươi có muốn...?"

Khương Trúc hét lớn về đằng sau: “Tiền bối, hình như dưới nước có bóng đen.”

Người nam nhân dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm túc, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

"Bóng đen? Có ma khí không?"

Không thể nào, bây giờ Ma tộc can đảm vậy sao?

Người nam nhân chen tới trước, nhìn về phía đáy sông: "Ở đâu?"

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc lặng lẽ đi ra sau hắn, nhịn cười, trợn mắt nói dối: "Ở ngay kia, ngài có thấy không?"

"Ta không thấy gì cả, ngươi đang lừa ta phải không?"

Ngay khi người nam nhân định quay đầu lại, Khương Trúc và Nghệ Phong Dao liếc nhìn nhau, cùng đẩy hắn xuống nước với tốc độ nhanh như chớp.

“Ùm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Cuối cùng người nam nhân cũng nhận ra mình bị lừa: “Khốn kiếp, đợi ta lên bờ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Nhưng ngay khi hắn vừa ngoi lên khỏi mặt nước, một thứ gì đó giống như bồn cầu được ghép từ mấy chiếc giày đập thẳng vào mặt nạ hắn.

Bạch Tử Mục nhanh chóng khởi động trận pháp đã chuẩn bị sẵn, giữ chặt trên sông, khiến các linh thú dưới sông hoảng sợ, lũ lượt bơi về phía này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-177-hoa-than-thi-lam-sao-lam-nhu-chi-co-minh-han-ay.html.]

"Ặc, Khương Trúc, ngươi c.h.ế.t chắc rồi, ặc ~" Người nam nhân vừa né tránh linh thú vừa hung tợn nói.

Khương Trúc nhất thời hoảng hốt, sau đó đánh tới tấp lên mặt nạ của hắn.

"Ta... ọc... ngươi... ục ục ục... khục!" Người nam nhân không ngừng vùng vẫy, tay chân đập lên mặt nước, mấy sợi hải tảo dưới sông điên cuồng quấn lấy chân hắn, đòn tấn công của linh thú đã hạn chế hành động của hắn.

Hắn muốn vận linh lực, nhưng bỗng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cố nhịn xuống.

Hành động này khiến đám người Trương Đồng cảm thấy rất khó hiểu.

Tuy rằng không tổn thương gì, nhưng chẳng lẽ một Hoá Thần như hắn bị mấy Kim Đan đùa giỡ không cảm thấy mất mặt sao?

Thế mà không tức giận?

Nhịn giỏi thật đấy.

"Làm ta sợ muốn chết, còn biết tên của ta à, mở tài khoản cho ta à?"

Khương Trúc nói như vậy, nhưng lại không hề nương tay, đồng thời cũng không quên đánh giá: "Chất lượng của mặt nạ không tồi, giới thiệu cho ta một cái đi."

Người nam nhân duỗi tay nắm lấy cây gậy trong tay Khương Trúc, kéo mạnh một cái, cười khẩy nói, "Ngươi chơi đủ chưa, ta chính là Hoá..."

"Bộp bộp bộp —"

“A—” Sau vài tiếng nổ lớn, người nam nhân kêu lên một tiếng rung trời.

Đám người Trương Đồng đứng trên bờ, điên cuồng dùng gậy đánh lên cánh tay hắn, nam nhân bị đau, hai tay lần lượt rút về, nhìn có chút buồn cười.

Mục Trì moi lỗ tai, nói: "Hoá Thần thì sao, làm như có một mình hắn ấy, đáng ăn đánh lắm."

Nói xong, hắn còn xuống tay ác hơn.

Thấy người đối diện không phản kháng, đám người dứt khoát không dây dưa với hắn nữa, dùng mấy cây gậy nữa đập hắn vào trong nước, chuẩn bị phủi tay chạy lấy người.

"Ngươi cứ đi theo chúng ta mãi cũng không được, vai cũng đ.ấ.m rồi, chân cũng bóp rồi, chúng ta chia tay ở đây đi."

Trước khi rời đi, Khương Trúc còn quay đầu lại tốt bụng nhắc nhở: “Đúng rồi, trong sông còn có một thứ to lớn, chúng ta đã giúp ngài đánh thức nó, lần này coi như cho ngài một bài học, cho ngài hiểu được ý nghĩa của sự vô ơn, lần sau đừng tùy tiện thu tiểu đệ lung tung nữa."

"Khương Trúc! Niệm Nhất!"

"Các ngươi quay lại đây!"

Khi nam nhân ngoi lên khỏi mặt nước, trên bờ đã không một bóng người, cảm nhận được khí tức trong dòng sông càng ngày càng tới gần, hắn giận dữ mắng một tiếng rồi bỏ chạy thật nhanh.

Khương Trúc c.h.ế.t tiệt này, dù gì ở bí cảnh bọn họ cũng coi như có chút giao tình, thế mà xuống tay không lưu tình chút nào!

Ở bên kia, Khương Trúc và đám người đi thẳng đến Khương gia ở Kính Dương thành.

"Ngươi nói là ai ở cửa?" Khương Hồng bật dậy khỏi ghế.

Thị vệ kinh hãi: “Có một người tự xưng pháp danh là Niệm Nhất…”

"Mau cho bọn họ vào, đi gọi trưởng lão của Khương gia tới đây, nhanh lên.” Khương Hồng vừa nói vừa chỉnh lại y phục rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

"Trông cổng ngoài cửa Khương gia oai phong đấy nhỉ ."

"Khương gia ở Kính Dương thành và Vinh gia ở Đông thành đều nổi tiếng là đạo chủ hội lính đánh thuê, cũng được coi là có quyền lực."

Nhóm của Khương Trúc đứng trước cửa Khương gia nói chưa được mấy câu, đã thấy Khương Hồng vội vàng đi ra.

"Để cho các vị tiểu hữu đợi lâu, mời vào trong."

Hắn quay đầu lại, thấy Trương Đồng đang khiêng Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục ôm Cung Tiêu Tiêu, vội vàng nói: "Ôi, họ bị thương rồi sao? Có cần luyện đan sư tới xem không?"

Nghệ Phong Dao vội vàng ngăn lại: “Không cần đâu, chỉ là hôn mê thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Bình Luận (0)
Comment