Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 178

Khương Hồng nghe xong cũng không ép buộc gì, nhìn Khương Trúc nói:“Được rồi, hẳn mấy vị ra lịch luyện cũng mệt mỏi, để ta dẫn mọi người đi chọn sương phòng để nghỉ ngơi.”

Nhóm người bước vào Khương gia không bao lâu thì gặp được vài trưởng lão của Khương gia đang dẫn theo một đám tiểu bối ,trong đó còn có Khương Trạch Lan và Khương Thanh Dương đã gặp ở trong Hoàng Thành .

Bốn năm vị trưởng lão gặp bọn họ, ánh mắt đầy nhiệt tình, ân cần hỏi thăm, đặc biệt là Khương Trúc.

Thu Vũ Miên Miên

"Các vị cùng nhau đi Cửu Trọng Đại Bí Cảnh sao?Ôi, đó là Đại Bí Cảnh đấy,rất nhiều lính đánh thuê cao cấp của chúng ta đến đó đều bị thương nặng,thậm chí có vài người còn chưa trở về, bản lĩnh của mấy vị thật bất phàm.”

Các vị trưởng lão còn chưa nói được mấy câu thì bỗng từ đâu nhảy ra một đôi vợ chồng, hai mắt người phụ nữ sưng đỏ vì khóc, nhìn dáng vẻ như muốn ôm Khương Trúc nhưng lại không dám, còn vẻ mặt người đàn ông thì tiều tuỵ,đầu tóc cũng bạc phơ.

"Tiểu Trúc...con có thật là Tiểu Trúc không?"

Khương Trúc nhìn chằm chằm hai người, không biết nên nói cái gì.

Có vẻ như cặp vợ chồng này thực sự rất yêu thương con mình.

Cuối cùng, Khương Trúc chỉ nói: "Ta không biết, ta vẫn chưa được kiểm tra."

Khương Hồng nghe vậy, vội đứng ra hoà giải: "Đừng nóng lòng, đừng nóng lòng,để con bé đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đã, sau đó người một nhà ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện."

"Các vị tiểu hữu ,ta dẫn mọi người đi chọn sương phòng để nghỉ ngơi nhé."

“Làm phiền rồi!”

Rất nhanh Khương Trúc và đám người đã đi nhận phòng để tắm rửa nghỉ ngơi.

Đám tiểu bối Khương gia đi ở sau lại có vẻ mặt khó hiểu mà nhìn nhau.

Một người tỏ ra nghi ngờ nói: "Nàng là con của nhị bá thật sao? Thất lạc nhiều năm như thế mà vẫn tìm về được "

" Không biết, nhưng nghe nói nàng là thân truyền của Vạn Phật Tông là thiên tài đứng đầu Bảng Thiên Kiêu.”

"Hả, phải không đấy ?”

"Nhìn sự quan tâm của đại bá và các trưởng lão là hiểu ngay,dù là đại ca cũng không được ưu ái như vậy, trước đó Tiểu Linh thông nổi danh khắp thiên hạ là do nàng tạo ra đấy.”

"Nàng giỏi thế à?!"

"Không phải lần trước Khương Trạch Lan đi Hoàng Thành sao? Hỏi là biết ngay?”

Khương Trạch Lan hừ nhẹ một tiếng: "Các ngươi điếc à? Chẳng lẽ vừa rồi không nghe được các trưởng lão nói bọn họ trở về từ Cửu Trọng Đại Bí Cảnh sao? Đó là Đại Bí Cảnh đấy, trở về là giỏi lắm rồi, nếu còn có thể đứng ở đây vậy không phải đệ nhất bảng Thiên Kiêu à, dốt vừa thôi.”

Nói xong nàng ta bước nhanh rời đi.

Những người đứng ở sau bị nàng ta châm chọc tới mức tức giận.

"Nàng ta uống thuốc lộn thuốc à, nổi điên như vậy làm gì?”

"Còn sao nữa ,tất nhiên là có người tài giỏi hơn nàng ta cho nên không phục, chờ coi tới lúc đó Niệm Nhất gì gì đó thực sự trở thành người của Khương gia, ta xem nàng ta còn cuồng loạn được nữa không.”

"Đúng vậy, tới lúc đó chức thiếu chủ Khương gia của ca ca nàng có khi cũng không giữ được, nàng ta sẽ khóc lóc đi"

Sảnh chính———-

Hai vợ chồng trước đó ngồi cạnh Khương Trúc, dùng giọng dịu dàng hỏi han những gì nàng đã trải qua trong những năm này, Khương Trúc đã kể cho họ nghe tất cả những nỗi thống khổ của nguyên chủ.

Đúng là nàng đi chân đất ra đường xin ăn giữa mùa đông.

Tất nhiên thỉnh thoảng nàng sẽ bị các tu sĩ đi ngang qua tay đ.ấ.m chân đá, thậm chí đồ ăn cũng bị mấy kẻ ăn mày khác cướp lấy.

Nguyên chủ thật sự rất thảm, nói không điêu thì đến cả người nghe được đều thấy đau lòng, người nhìn thấy đều rơi nước mắt.

Hai vợ chồng thực sự đã thút thít khóc không thành tiếng.

"Là lỗi của chúng ta, đều là lỗi của chúng ta."

Phụ nhân không nhịn được mà rơi nước mắt.

Khương Trúc vỗ vai của bà, trịnh trọng an ủi : "Đó chỉ là chuyện xảy lúc nhỏ, đã qua rồi, đừng buồn."

Khương Hồng nhân cơ hội mở miệng nói: "Nếu giờ con đã trở về Khương gia, mọi người nhất định sẽ không để con chịu khổ như vậy nữa, đêm nay vào Tổ từ luôn đi.”

"Không phải muốn xét nghiệm huyết mạch trước khi đi Tổ từ à?”Khương Trúc quay lại hỏi.

Một trưởng lão bên cạnh xúc động trả lời: "Mặc kệ con có phải người của Khương gia hay không, mọi người đều nhận . Con à, không cần lo lắng, sau này sẽ không có ai dám để con phải chịu khổ nữa.”

Vẻ mặt mấy người Trương Đồng nhăn nhó, liếc nhau một cái rồi xấu hổ uống trà.

Chịu khổ?

Bây giờ nàng phải chịu đựng điều gì?

Công phu lừa người chả ra sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-178-thai-than-kinh-lieu.html.]

Khương Trúc: "Thử xét nghiệm trước đi, ta sợ thờ nhầm mộ, tổ tiên sẽ đánh c.h.ế.t ta ở trong mộng."

Một trưởng lão khác nói: "Con bé rất chú trọng đến quan niệm của tông tộc.”

"phun--" Nghệ Phong Dao phun ra một ngụm nước.

Trương Đồng phối hợp chen vào: "Xin lỗi, đây là cách súc miệng độc đáo của hắn ta, để mọi ngươi chê cười rồi.”

Khương gia: "..."

Khương Hồng im lặng một lúc mới nói: "Nói thật với con, trước khi đi Hoàng Thành, ta nhận được Tổ tông báo mộng, nói có một đứa con của Khương gia đang ở Hoàng Thành, thúc giục ta đi. "

Khương Trúc vỗ tay, trầm giọng nói: "Thật trùng hợp, ta cũng được Tổ tông giao phó một giấc mộng, Tổ tiên túm lấy cổ áo ta, cảnh cáo nếu ta thờ nhầm mộ, sẽ mang ta đi và bắt ta quỳ lạy nhận lỗi trước liệt tổ liệt tông.”

Khương Hồng đổi chủ đề: "Nhưng mà, báo mộng gì đó thật sự không đáng tin cho lắm…”

Khương Hồng chưa nói hết câu, Khương Trúc đột nhiên đổ bệnh.

Chỉ thấy Khương Trúc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, trợn trắng mắt, khóe miệng run rẩy, dùng hai tay bóp lấy cổ mình và đi loanh quanh trong phòng.

"Thờ nhầm mộ... ngươi sẽ chết. Ta sẽ bóp cố ngươi cho đến chết! Ta sẽ bóp cổ ngươi cho đến chết!"

Khương Hồng: "?"

Khương gia: "...?"

Trương Đồng và những người khác: "?"

Ôi Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đó, nhanh lên!"

Khương Hồng sợ hãi hét lên và các trưởng lão cũng hoảng sợ, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Toàn bộ đại sảnh đột nhiên hỗn loạn.

Nghệ Phong Dao và những người khác vội vàng chạy tới giữ Khương Trúc. Họ tách tay nàng ra và một người trong số họ giữ đầu nàng.

"Luyện đan sư, nhanh gọi Luyện đan sư!" Khương Hồng kinh ngạc.

"Không cần đâu."

Mục Trì với giọng thấm đẫm lòng người nói: "Bệnh này Luyện đan sư không thể chữa khỏi. Các ngươi đều đang nói dối, chỉ có Tiểu Trúc là được tổ tiên giao phó trong mộng."

Bạch Tử Mục nặng nề gật đầu, hiếm khi nói: "Các ngươi cũng thấy tổ tiên của nàng rất cố chấp, mấy năm trước bọn họ đều trách nàng không tìm được mộ Tổ, ngày nào cũng la hét muốn bắt nàng đi, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng trong vài năm nay.”

Trưởng lão do dự: "Nhưng mà đền thờ để xét nghiệm huyết mạch ở phía sau núi..."

Khương Trúc đột nhiên mất kiểm soát, toàn thân co giật, hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, "Ahhh, ta sẽ bóp cổ ngươi đến chết! Ta sẽ bóp cổ ngươi đến chết!"

Bạch Vi lao tới, ôm chặt Khương Trúc để nàng không phát điên, toàn bộ khuôn mặt của Khương Trúc đều vùi trên bả vai đang run lên kia

Nghệ Phong Dao nhẹ giọng dỗ dành: "Nói đùa thôi, lão tổ tông, ta chỉ nói đùa với ngài thôi, đừng kích động, sau núi có cách bao xa mọi người vẫn đi,dù sao đây cũng là chuyện lớn.”

Khương gia: "..."

Một lúc lâu sau Khương Hồng mới lên tiếng: "Vậy ngày mai chúng ta đi sau núi kiểm tra."

"Bóp chết, bóp chết, bóp chết——--!!"

"Hôm nay, hôm nay, mọi người sẽ đi ngay, ngay bây giờ." Khương Hồng hét lên với với khuôn mặt thất thần.

"Được rồi lão tổ tông, mọi người lập tức đi kiểm tra, tuyệt đối sẽ không thờ nhầm mộ, ngài yên tâm đi."

Hai người Trương Đồng và Nghệ Phong Dao, kẻ xướng người hoạ, Phải nói một lúc lâu cặp mắt trắng dã của Khương Trúc mới bình thường lại.

Khi buông nàng ra, mặt Bạch Vi đã đẫm lệ.

Nhưng là một tiếng cười.

Muốn điên rồi.

Thật sự muốn điên rồi.

Không thể chịu được nữa.

Sau khi Khương Trúc trở lại bình thường, vẻ mặt khó chịu nói: "Vừa rồi nhất định là ta dọa mọi người. Thật xin lỗi, vừa rồi tổ tiên quá kích động, ta cũng không khuyên được, haiz, chúng ta mau chóng đi kiểm tra đi, nếu không đêm nay tổ tông về báo mộng, ta sẽ không được ngủ ngon.”

Khương gia vẫn im lặng và không nói gì.

Ngươi không phải đang mơ mà dường như đang bị ma ám.

Cuối cùng, Khương Hồng cười nói:"Được, vậy chúng ta lập tức ra sau núi."

Bình Luận (0)
Comment