“Thật sự là oan gia ngõ hẹp, thế này mà cũng có thể đụng phải!” Khương Trúc thầm mắng một tiếng.
Hóa Thần ca đuổi theo phía sau nghiến răng nghiến lợi: “Cái này gọi là thiên ý.”
Một đám người chạy tới chạy lui trong đám người, cũng không biết tên Hóa Thần ca kia là thành tâm muốn trêu chọc bọn họ hay là thế nào, lại không dùng linh lực.
Sáu người như chim bị kinh động, mỗi người một hướng, chỉ chốc lát sau đã kéo giãn khoảng cách.
“Nếu đã như vậy chi bằng chúng ta tự trở về tông môn đi.” Mục Trì cao giọng hô.
Dù sao bọn họ vốn cũng định trở về tông môn.
Khoá học bên Thiện Lão đường đã kết thúc, cũng không cần đi qua đó nữa.
Nghệ Phong Dao: “Ta thấy được, hẹn gặp lần sau.”
Bạch Vi: “Trúc Tử, đừng quên Tiểu Linh Thông của chúng ta.”
“Nhớ kỹ rồi, lần này tuyệt đối sẽ không quên.” Khương Trúc cũng không quay đầu lại mà lao về phía Vạn Phật Tông.
Nam nhân đuổi theo một lúc không đuổi kịp, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Không có cách nào, bọn họ chạy trốn thật sự là quá nhanh, không dùng linh lực hoàn toàn không đuổi kịp.
Chờ cho đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất trước mắt, nam nhân mới khẽ nhúc nhích thân thể.
Đầu tiên hắn đi nhanh về hướng Thiên Diễn Tông vài bước, cuối cùng lại do dự đứng im tại chỗ, suy tư một hồi lâu mới đi về hướng ngược lại.
Bên kia Khương Trúc một hơi chạy về tông môn, vừa đến cửa tông môn thì lập tức thấy cửa ra vào đầy người.
“Chậm một chút, chậm một chút, từng người một, ngươi tên là gì?”
“Vị sư huynh này, ta muốn hỏi một chút, muốn làm Phật tu có nhất định phải cạo đầu không?”
“Nam đệ tử nhất định phải cạo đầu, nữ đệ tử có thể tự lựa chọn.”
Trưởng lão Đạo Ngộ cười híp mắt nói: “Tiểu tử này tâm tính không tệ, cứ ở tạm nội môn đi.”
Trưởng lão Thông Trần bên cạnh mặt mũi đầy vẻ không đồng ý, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói ra một câu: “Hắn cũng leo qua thang Vãng Sinh rồi sao?”
Các đệ tử cũ đều cười ha ha, các đệ tử mới thì mặt đầy mê man.
Trưởng lão Đạo Ngộ vẫn ung dung nói: “Không có, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
Thông Trần lập tức thay đổi sắc mặt: “Vậy ta không cho phép.”
“Ngươi không cho phép cũng vô dụng, rốt cuộc là ngươi chiêu sinh hay là ta chiêu sinh, ngươi quản Giới Luật Đường của ngươi cho tốt là được rồi, đến đây quấy rối cái gì chứ hừ.” Đạo Ngộ tức giận nói.
“Tiểu sư muội đã trở về!”
Minh Huệ từ phía sau một đám đệ tử chạy vội tới, đẩy Khương Trúc đi về phía trước, giới thiệu với các đệ tử mới: “Đây chính là Niệm Nhất mà các ngươi vừa thảo luận đó!”
“Thật sự là đệ nhất bảng thiên tài Niệm Nhất sao?”
“Mới mười bảy tuổi đã là Kim Đan trung kỳ rồi.”
Các đệ tử mới hết sức kích động, hưng phấn gọi một tiếng sư tỷ.
Năm nay Vạn Phật Tông chiêu mộ rất nhiều đệ tử mới, trong đó đương nhiên cũng có người có linh căn cực tốt nhưng đại đa số đều là người thường.
Bọn họ đều vì Khương Trúc mà đến.
Trải qua lần Đại hội tông môn trước, linh căn hỗn tạp cũng có thể trở thành thiên tài, đã trở thành chiêu bài lớn nhất của Vạn Phật Tông.
Thử hỏi ở Tu Tiên giới, người nào không muốn trở thành thiên tài hoặc là cường giả?
Trong biết bao nhiêu năm qua, thế nhân đều tin tưởng linh căn là thứ mà người tu tiên vừa sinh ra đã được định sẵn, cũng ngầm thừa nhận linh căn quyết định cả cuộc đời một con người.
Nhưng Khương Trúc lại là trường hợp đặc biệt, không ngoa khi nói rằng nàng đã cho tất cả mọi người một đáp án khác.
Đồng thời cũng làm cho càng nhiều người ý thức được Phật tu có lẽ là lựa chọn duy nhất không coi trọng linh căn.
Chỉ cần tâm tính của ngươi đạt đến tiêu chuẩn nhập Phật môn, dù về sau con đường tu hành có thuận lợi hay không, dù đạo tâm có sụp đổ hay không, ít nhất ở khâu lựa chọn tông môn sẽ không để ngươi thua ngay từ vạch xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-187-tieu-su-muoi-da-ve.html.]
Vì vậy những tu tiên giả đã chấp nhận bản thân thiên tư không tốt lại thắp lên hi vọng một lần nữa.
Cho nên năm nay rất nhiều đệ tử đến Vạn Phật Tông, đương nhiên cũng không phải ai cũng được nhận, Vạn Phật Tông cũng có khảo hạch nhập môn nhưng Vạn Phật Tông chỉ khảo nghiệm tâm tính.
Đạo Ngộ thấy vậy, lộ ra ý cười, cảm thán nói: “Không ngờ còn dễ dùng hơn cả Thiền Tâm năm đó, haiz, thoắt cái mà Niệm Nhất đã vào tông môn được hai năm rồi.”
Trưởng lão Thông Trần bình tĩnh lắng nghe, cảm thấy có đôi phần vui mừng như nữ nhi nhà mình vừa trưởng thành.
Khương Trúc cũng có chút ngỡ ngàng.
Vậy mà lại đến ngày chiêu sinh rồi sao.
Nàng giả vờ nghiêm chỉnh ho khan hai tiếng: “Nếu đã biết ta, vậy ta cũng không tự giới thiệu nữa, sau này có gì cần hỗ trợ, cứ đến tìm ta.”
Một nữ đệ tử hưng phấn giơ tay: “Chuyện tu luyện cũng được sao?”
“Đương nhiên.” Nàng vừa dứt lời, đám đệ tử nhanh chóng vây quanh nàng như ong vỡ tổ, ngay cả Minh Huệ bên cạnh cũng bị chen lấn đến mức không thể nhúc nhích.
“Sư tỷ, chúng ta tu Phật thì chỉ cần niệm kinh là có thể tu luyện rồi sao?”
“Sư tỷ sư tỷ, nếu mỗi ngày ta cứu mười người, kiên trì mười năm có thể phi thăng không?”
Khương Trúc từ trong đám người vươn một bàn tay ra, gân cổ lên hô: “Chúng ta trước tiên lừa các ngươi… À không phải, dẫn các ngươi vào trong tông môn rồi nói tiếp, đi thôi đi thôi, mọi người đi lối này.”
“Ta giới thiệu sơ lược về Vạn Phật Tông cho mọi người trước, sau đó chúng ta lại nói chuyện tu luyện, cái cây bên tay trái các ngươi khi vào tông môn này có lai lịch rất lớn, chuyện này phải kể từ lúc khai tông…”
Nhìn thấy các đệ tử đều bị Khương Trúc dẫn đi mất, Đạo Ngộ vội vàng phất tay với các đệ tử cũ khác, ra lệnh cho bọn họ đi theo.
“Niệm Nhất ngay cả chỗ ở của bọn họ an bài như thế nào cũng không biết, các ngươi mau đi theo, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Khuôn mặt tươi cười của các đệ tử cũ lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo.
Tiểu sư muội!
Bọn ta đã sắp xếp xong hết rồi, muội đừng có làm loạn nha!
“Nhìn xem, thật là nhàn hạ, chẳng cần phải làm gì cả.” Trưởng lão Đạo Ngộ cười híp mắt nhìn về phía trưởng lão Thông Trần.
Trưởng lão Thông Trần trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: “Ta không đồng ý để ngươi trực tiếp định danh đệ tử nội môn.”
Trưởng lão Đạo Ngộ: “...”
Sao đầu óc lại cứng nhắc thế nhỉ.
Lão nói trái với phải, còn lão ta muốn nói trời với đất.
Trước khi rời đi trưởng lão Thông Trần lại quay đầu nghiêm túc bổ sung: “Đương nhiên, nếu là trường hợp đặc biệt thì ngươi có thể nói trước cho ta, ta sẽ cân nhắc ủng hộ ngươi, còn những đệ tử nghịch ngợm thì phải trông chừng cho kỹ, đừng để bọn chúng xảy ra chuyện gì trong lúc tu luyện.”
Đạo Ngộ ở phía sau bắt chước giọng điệu của lão ta nói móc, sau đó cao giọng hỏi: “Sao nào, lúc Niệm Nhất mới vào không phải ngươi muốn đuổi con bé đi sao, bây giờ lại không đuổi nữa à?”
“Hôm nay khác xưa rồi.”
Đạo Ngộ vừa nghe thấy vậy bèn nhất quyết muốn hỏi cho rõ ràng: “Khác thế nào, ngươi nói ta nghe thử xem.”
Thu Vũ Miên Miên
Trưởng lão Thông Trần định nói gì đó nhưng lại thôi: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao ta nói khác là khác.”
Đạo Ngộ đợi cả nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Thông Trần đột nhiên nói: “Ta muốn bế quan một thời gian.”
“Cuối cùng cũng muốn đột phá Hóa Thần rồi sao?”
“Ừm, có lẽ vậy.”
“Được, vậy ta sẽ giúp ngươi trông coi Giới Luật Đường.” Trên gương mặt Đạo Ngộ lộ ra vẻ vui mừng.
Trưởng lão Thông Trần liếc mắt nhìn lão: “Ngươi quản không được, ta sẽ đi tìm trưởng lão Như Tâm.”
Đạo Ngộ lập tức tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Ngươi ngươi ngươi có ý gì, không tin tưởng ta sao?”
Trưởng lão Thông Trần lắc đầu, tự mình đi về phía trước.
“Thông Trần! Thông Trần lão già kia, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi không nói rõ ràng thì hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi!”