Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 188

Bên kia, Khương Trúc dẫn các đệ tử mới đi dạo một vòng quanh Vạn Phật Tông.

“Sư tỷ, bây giờ có thể truyền thụ kinh nghiệm tu luyện cho chúng ta chưa?”

“Đúng vậy đúng vậy, làm sao mà sư tỷ có thể đạt đến Kim Đan trung kỳ khi mới mười bảy tuổi, nghe nói sư tỷ chỉ là linh căn hỗn tạp, thật lợi hại!”

Khương Trúc nhìn chằm chằm một đám đệ tử mới trước mặt đang háo hức muốn thử, suy tư một hồi, nghiêm túc nói: “Phật tu chúng ta, điều quan trọng nhất chính là đạo tâm.”

Minh Huệ vừa nghe thấy câu này, trong lòng thầm kêu không ổn, quả nhiên không quá hai giây sau đã nghe thấy tiểu sư muội nói tiếp:

“Cho nên nếu có kẻ nào muốn hủy hoại đạo tâm của các ngươi, cứ đánh hắn là được!”

Các đệ tử cũ phía sau: “...”

Lý lẽ thì là như vậy nhưng sao nghe tiểu sư muội nói ra lại giống như tà đạo vậy?

Có đệ tử do dự hỏi: “Đơn giản thô bạo như vậy sao? Không phải Phật tu phải từ bi sao?”

“Hắn muốn hủy hoại đạo tâm của ngươi, ngươi còn từ bi với hắn, vậy thì không phải tu Phật, mà là ngu ngốc.”

Khương Trúc ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi thử nghĩ xem, ngươi vì cái đạo tâm yếu ớt của mình, mỗi ngày phải dậy từ sớm tinh mơ để niệm Thanh Tâm chú, đầu cũng bị cạo trọc, cả ngày chỉ biết ăn chay niệm Phật, vậy mà hắn chỉ cần nói vài ba câu là có thể hủy hoại đạo tâm của ngươi, ngươi nhịn được sao?”

“Lui một vạn bước mà nói, cho dù bản thân ngươi không quan tâm, cũng phải vì Phật Tổ mà nghĩ một chút chứ.”

Các đệ tử cũ: “?”

Không phải chứ, sao lại lôi cả Phật Tổ vào đây?

Khương Trúc lải nhải: “Phật Tổ tốn bao nhiêu tâm tư mới cho các ngươi nhập môn, kết quả các ngươi vừa ra ngoài đã bị người khác hủy hoại đạo tâm, đến lúc Phật Tổ tỉnh dậy, không hiểu vì sao tự nhiên đệ tử lại ít đi hai người, các ngươi bảo lão nhân gia người ta còn mặt mũi nào nữa?”

Minh Huệ: “...”

Các đệ tử cũ: “...”

Thì ra tiểu sư muội lại nghĩ như vậy.

Nhưng mà Phật Tổ có thèm quan tâm đến chuyện mất mặt hay không ư?

Các đệ tử cũ nhìn về phía Minh Huệ, dùng ánh mắt dò hỏi.

Cùng là đồ đệ thân truyền, bọn họ hẳn là có nói chuyện gì đó với nhau chứ?

Minh Huệ thản nhiên dời mắt đi chỗ khác.

Tiểu sư muội lúc nào cũng lén lút nói chuyện riêng với Phật Tổ, cậu bé biết gì chứ?

Đám đệ tử mới nghe Khương Trúc nói xong, đều gật đầu lia lịa, vẻ mặt như đã hiểu ra.

Một đệ tử cũ lo lắng đám nhóc mười một mười hai tuổi này bị dạy hư, vội vàng bổ sung: “Tuy nói như vậy nhưng vẫn nên khuyên bảo trước.”

Dù sao không phải ai cũng giống tiểu sư muội có thể leo hết thang Vãn Sinh.

Đệ tử mới: “Nếu đã khuyên bảo rồi mà đối phương vẫn cố chấp thì sao?”

Khương Trúc thuận miệng đáp: “Cố chấp thì cứ dùng cách siêu độ vật lý.”

Các đệ tử: “...”

Thật là đơn giản thô bạo.

Nhưng mà rất thích.

“Vậy nếu lỡ tay đánh c.h.ế.t hắn thì sao, ta còn có thể tu Phật nữa không?”

Khương Trúc đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên là có thể, hắn đã làm nhiều chuyện ác như vậy, ngươi chính là báo ứng của hắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-188-nguoi-chinh-la-bao-ung-cua-han.html.]

Các đệ tử bừng tỉnh đại ngộ.

Minh Huệ lặng lẽ liếc nhìn đám đệ tử mới.

Phải làm sao mới có thể nói cho bọn họ biết tiểu sư muội được Phật Tổ cho đi cửa sau đây?

Một đệ tử đứng phía trước hỏi: “Sư tỷ, vậy nếu mỗi ngày ta cứu mười người, kiên trì mười năm thì có thể phi thăng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, mỗi ngày cứu mười người hẳn là được coi là tích đức hành thiện rồi, phải không?”

“Mười năm có thể cứu được rất nhiều người, như vậy mà vẫn không thể phi thăng sao?”

Vô Tướng đang đi tới bên này, nghe vậy bèn dừng bước, lặng lẽ đứng phía sau đám người, chờ đợi câu trả lời của Khương Trúc.

Khương Trúc nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười: “Các ngươi hỏi kỳ lạ thật đấy, các ngươi tích đức hành thiện chỉ vì muốn phi thăng thôi sao? Không phi thăng được thì các ngươi sẽ không làm nữa à?”

Các đệ tử ngẩn người, không hiểu nàng đang nói gì.

Chẳng phải Phật tu chính là thông qua tích đức hành thiện để phi thăng sao?

Khương Trúc: “Nói như vậy, các ngươi chỉ vì sợ không phi thăng được nên mới chọn làm người tốt, chẳng khác nào bị người ta kề d.a.o vào cổ ép làm việc thiện, vốn dĩ không phải là tích đức của Phật tu, nói khó nghe thì các ngươi chỉ là người tốt, chứ không phải người lương thiện.”

“Nhưng mà sư tỷ, chẳng phải tỷ cũng muốn phi thăng sao?”

Thu Vũ Miên Miên

“Đúng vậy, ta muốn phi thăng nhưng ta không muốn dựa vào việc cứu người khác để phi thăng. Ta cứu một người chỉ đơn giản là vì ta muốn cứu, không vì bất kỳ lý do nào khác. Tương tự như vậy, ta muốn g.i.ế.c một người, cho dù không tu được Phật, ta vẫn sẽ giết.”

Giọng điệu của Khương Trúc có chút tùy ý, không giống như đang giảng giải đạo lý, mà giống như đang tán gẫu hơn.

“Các ngươi cảm thấy ta khác với những Phật tu khác, có lẽ là vì ta chưa bao giờ che giấu dã tâm muốn phi thăng của mình. Các ngươi nhìn những Phật tu phía sau xem, bọn họ đều là đệ tử cũ của Vạn Phật Tông, nếu các ngươi hỏi bọn họ có phải tu Phật vì muốn phi thăng hay không, bọn họ nhất định sẽ nói không phải, bởi vì bọn họ cứu người thật sự không phải vì muốn phi thăng, mà là xuất phát từ chính tâm mà muốn cứu giúp.”

“Nếu như các ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết, vì thế nên các ngươi cảm thấy ta là kẻ khác loại trong Phật tu nhưng thật ra ý nghĩ của ta và bọn họ đều giống nhau, chỉ là ta có thêm dã tâm phi thăng mà thôi.”

Khương Trúc không hề che giấu điều gì.

Những đứa trẻ trước mắt này cũng là đệ tử Vạn Phật Tông, nói không chừng bên trong còn có sư đệ sư muội ruột thịt với nàng, vì thế nên nàng giảng giải toàn bộ tâm đắc trong hai năm tu luyện của mình, cộng thêm cảm ngộ hai mươi mấy năm sinh hoạt ở hiện đại kia không sót một chữ cho bọn họ nghe.

“Ở Tu Tiên giới, muốn phi thăng cũng không phải là chuyện gì quá mức tội nghiệt, chín phần mười người tu tiên đều muốn phi thăng, điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải hiểu rõ tất cả những gì mình làm rốt cuộc là vì cái gì. Nếu như ngươi vi phạm bản tâm của mình, vì phi thăng mà đi cứu những kẻ mình không muốn cứu, quản những chuyện mình không muốn quản, tất nhiên sẽ chẳng có duyên với phi thăng.”

“Ta có thể nói rõ ràng cho các ngươi biết, cứu người không tính là tu Phật, ít nhất tu Phật trong nhận thức của ta cũng không phải là thứ đơn giản như vậy.”

“Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, nếu ta đã không tu Phật mà vẫn sẽ cứu người, vậy tại sao ta phải vào Phật môn?”

Giọng điệu của Khương Trúc rất nhẹ nhàng, giống như là đang nói một chuyện gì đó không liên quan đến mình: “Bởi vì ta không còn nơi nào khác để đi.”

“Ta không sợ các ngươi cười nhạo ta. Trước kia ta thậm chí còn không vào được ngoại môn của Phong Thanh Tông, muốn làm một tạp dịch cũng phải dựa vào người khác cầu xin. Các ngươi cũng biết ta có linh căn hỗn tạp, tất nhiên cũng chẳng có tông môn nào khác chịu nhận. Sau này không còn cách nào, ta đành phải ra đường ăn xin, tình cờ gặp được người của Vạn Phật Tông, bọn họ bằng lòng thu nhận ta, hoặc có thể nói là Phật Tổ bằng lòng thu nhận ta.”

“Khi đó ta bèn nghĩ nếu bọn họ đã cho ta một con đường tu hành, vậy ta nhất định phải kiên trì đi tiếp.”

Các đệ tử nghe vậy có chút mơ hồ nhưng Vô Tướng đứng sau lưng lại nghe hiểu ý của nàng, không khỏi lộ ra một chút thần sắc như đã rõ.

Có thể ngộ ra được đến nước này, cũng khó trách Niệm Nhất có thể dễ dàng leo hết thang Vãn Sinh như vậy.

Trong ba ngàn đại đạo, Phật đạo được xem là đạo đặc thù nhất.

Ở thời kỳ viễn cổ ban đầu kỳ thật cũng không có cái gọi là Phật đạo, ba ngàn đại đạo đều là do con người tự mình khai phá ra. Chỉ có tu sĩ đạt tới tu vi đỉnh phong mới có tư cách sáng lập ra “đại đạo”, mà những người có thể sống đến cuối cùng phần lớn đều là tu sĩ lấy g.i.ế.c chóc để chứng đạo. Bởi vậy cho nên, tu sĩ thời kỳ đó vì tăng tu vi và cướp đoạt bảo vật mà không từ thủ đoạn nào, tàn sát đồng môn, g.i.ế.c hại sư phụ, khiến cho trật tự hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi Tu Tiên giới trải qua thời gian dài c.h.é.m giết, rốt cục cũng xuất hiện một đám tu sĩ đặc thù, bọn họ kiên quyết không đi theo đại đạo lấy “giết chóc” là chính.

Con đường tu hành không có “đạo” dẫn dắt, tất nhiên là vô cùng gian nan.

Không có tiền nhân dẫn dắt, tất cả mọi thứ đều cần chính bọn họ tự mình chế định, từ đạo tâm, đến tu luyện công pháp, rồi đến cách thức đi tiếp con đường tu luyện.

Bọn họ muốn sáng lập ra một con đường “đạo” hoàn toàn mới.

Vị tu sĩ đầu tiên không chủ trương “giết chóc”, mà là dựa vào chính “đạo” của bản thân mình để đạt đến cảnh giới linh lực đỉnh phong, đồng thời được Thiên Đạo công nhận, chính là Phật Nguyên Tử. Chính vì vậy, ông ấy đã đặt tên cho “đạo” của mình là Phật đạo và được Thiên Đạo ban cho tôn hiệu là Phật Tổ.

Bình Luận (0)
Comment