Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 189

Nếu như những “đại đạo” khác đều là vì phi thăng mới xuất hiện, như vậy Phật đạo chính là bởi vì có đạo tâm kiên định cho nên mới có đại đạo.

Đạo tâm vốn là thứ hư vô mờ mịt, người thường vốn không thể nào tự mình lĩnh ngộ được đạo tâm của bản thân, cho dù có may mắn lĩnh ngộ được thì cũng chưa chắc đã phù hợp với Phật đạo. Bởi vậy cho nên tu luyện Phật đạo chỉ càng thêm gian nan gấp bội.

Hơn nữa nếu Phật tu thật sự dễ dàng như những gì đám đệ tử kia nói, chẳng phải tất cả mọi người đều đã tu Phật hết rồi sao?

Các đệ tử phía trước vẫn còn đang mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, Vô Tướng đã không còn muốn tiếp tục nghe nữa.

“Sư tỷ, vậy chúng ta tu luyện là phải ngồi thiền niệm kinh sao?”

Khương Trúc xua xua tay, vẻ mặt thể hiện rõ ràng việc này ta biết: “Đương nhiên rồi, nhưng mà ngồi thiền niệm kinh là để giúp cho các ngươi tĩnh tâm lại mà lĩnh ngộ Phật pháp. Nếu như các ngươi có thể dựa vào chính bản thân mình để ngộ đạo, không cần ngồi thiền cũng có thể tĩnh tâm, tất nhiên là không cần phải đến Phật đường. Yên tâm đi, Vạn Phật Tông chúng ta không phải là một tông môn quá mức cứng nhắc đâu.”

Các đệ tử cũ nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nào có?

Rõ ràng là do tiểu sư muội nhà ngươi bị trưởng lão Thông Trần phạt quen rồi, cái đó gọi là lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi!

Nhưng mà đám đệ tử mới vào này nào biết được chuyện đó, bọn họ vừa nghe nói tông môn có thể tùy cơ ứng biến, lập tức hoan hô ầm ĩ.

Ngay cả những tông môn khác cũng không có chuyện tốt như vậy nha!

Mấy vị sư huynh đứng phía sau liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Xem ra trưởng lão Thông Trần lại có việc để làm rồi.

Giới Luật đường cũng lại có thêm việc để làm rồi.

Tiểu sư muội đối xử với bọn họ thật là tốt mà, ai cũng đừng hòng rảnh rỗi.

“Vấn đề cuối cùng, sư tỷ, tông môn chúng ta có phát Tiểu Linh Thông không?”

Vấn đề này vừa được đưa ra, những đệ tử khác đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn nàng, giống như đang nói chúng ta chính là nơi sản xuất ra Tiểu Linh Thông, chẳng lẽ đệ tử bản tông mà lại không có sao?

Khương Trúc lập tức hiểu ra chuyện gì.

Nàng nhìn đám nhóc con trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được: “Không ngờ các ngươi đến đây đều là vì Tiểu Linh Thông. Vậy những gì ta nói lúc nãy chẳng phải là phí công rồi sao? Ta cứ việc dán một cái thông báo, viết mấy chữ thật to: Đến Vạn Phật Tông chúng ta sẽ được tặng miễn phí Tiểu Linh Thông là được rồi.”

Minh Huệ ở bên cạnh chống nạnh, giả vờ tức giận nói: “Quá đáng, Vạn Phật Tông chúng ta dù sao cũng là một trong Ngũ đại tông môn đó!”

Khương Trúc nháy mắt: “Đúng vậy, nể mặt mũi của tông môn chúng ta một chút.”

Các đệ tử mới nghe vậy thì đều cười ầm lên, vội vàng đổi giọng: “Không không không, chúng ta đến đây là vì thanh danh và thực lực của Vạn Phật Tông, không hề liên quan gì đến Tiểu Linh Thông hết.”

“Nói như vậy mới đúng chứ, đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem chỗ ở.”

“Vâng!”

Sau khi Khương Trúc sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ xong, sắc trời cũng đã tối, một mình nàng trở về thiền phòng đã lâu không quay lại.

Bên trong phòng vẫn rất sạch sẽ, xem ra những đệ tử lang thang được tông môn thu nhận vẫn thường xuyên đến đây quét dọn.

“Ôi, mệt c.h.ế.t ta rồi, đi tắm thôi!”

Khương Trúc tháo vỏ kiếm sau lưng xuống, đặt ngay ngắn lên giá, sau đó lấy cái giỏ nhỏ bên hông xuống.

Bên trong giỏ, hồ ly đang cuộn tròn thành một cục, nhẹ nhàng hít thở.

“Ngủ như lợn chết.” Khương Trúc khẽ cười một tiếng, sau đó bế hồ ly ra, đặt vào trong ổ của nó.

Chờ sau khi nàng đi ra ngoài, hồ ly nằm trong ổ đột nhiên phát ra hồng quang.

Một nhúm lông trên trán nó chuyển sang màu đỏ tươi, phác họa thành hình dạng một cái đồ đằng, tiếp theo là phần lông đen ở giữa thân thể cũng bắt đầu lần lượt chuyển sang màu đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-189-me-kiep.html.]

Nhìn từ xa, những sợi lông màu đỏ ẩn hiện trong đám lông đen, dần dần tạo thành các loại phù văn thần bí. Khí tức toát ra từ cơ thể nó hoàn toàn khác với linh lực và ma lực, là một loại lực lượng thần bí thứ ba.

Lôi Thần đặt trên bàn chỉ khẽ rung động một chút, sau đó thì chìm vào im lặng.

Ánh trăng như nước.

“Ta thích tắm rửa, làn da xinh xinh...”

Khương Trúc vui vẻ ngân nga, chậm rãi đi về phòng. Vừa mới đưa tay đặt lên cửa, trước mắt nàng bỗng lóe lên một tia hồng quang.

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời.

“Mẹ kiếp!”

Khương Trúc nhăn mặt, ngã bịch xuống đất, một chiếc giày văng ra xa, còn tiểu viện của nàng đã bị san bằng.

Thứ duy nhất còn nguyên vẹn trên bàn là vỏ kiếm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chống đỡ kết giới.

Bên trái vỏ kiếm, hồ ly vốn đang nằm trên giường giờ đã lơ lửng giữa không trung, chín cái đuôi xòe rộng ra sau, bộ lông đỏ đen đan xen lay động theo gió.

“Cái quái gì vậy? Ma Vương sắp tiến hóa? Tiến hóa mà cũng tấn công cả khế ước giả? Còn có thiên lý không đây!”

“Còn cả tên Lôi Thần c.h.ế.t tiệt kia nữa, chỉ biết bảo vệ bản thân mình, đúng là gia môn bất hạnh mà, cả hai tên đều không đáng tin cậy.”

Khương Trúc bực bội dậm chân, đang định đứng dậy thì lại bị một luồng hấp lực cực lớn kéo đi. Nàng sợ hãi khiến cả khuôn mặt nhăn nhó, nhe răng trợn mắt.

Hồng quang bao trùm lấy một người, một hồ ly vào trong, tay chân nàng bị trói chặt, nàng có thể cảm nhận được hồng quang đang di chuyển giữa nàng và Ma Vương.

Nàng ngẩng đầu lên thì đột nhiên đối diện với một đôi đồng tử màu đỏ rực như máu.

Con ngươi của Khương Trúc co rút lại, phản chiếu hình ảnh một người.

Chín cái đuôi biến mất, thay vào đó là mái tóc đen dài ngang hông, bộ cẩm bào màu đen tuyền lay động trong hồng quang rực rỡ.

Nam tử trước mặt có ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo chút yêu mị. Đặc biệt là đôi mắt màu đỏ kia, trong màn đêm càng thêm phần yêu dị, tà mị, mang đầy tính xâm lược.

Khuôn mặt này mang vẻ đẹp phi giới tính.

Ma Vương khẽ giơ tay, hồng quang lập tức buông lỏng tay chân Khương Trúc ra. Trận pháp khế ước dưới chân hai người bỗng nhiên sáng lên.

Khóe miệng Ma Vương khẽ nhếch lên: “Bổn vương...”

Khương Trúc giật giật ngón tay, không nhịn được nữa đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn.

“Á!”

Thu Vũ Miên Miên

“Ta cho ngươi làm màu này, cho ngươi giả bộ đẹp trai này, còn khiến ta chật vật này!” Khương Trúc cử động ngón chân cái, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ma Vương che nửa bên mặt, u oán nhìn nàng: “Ngươi lại đánh bổn vương! Ta đã hóa hình người rồi mà ngươi còn ra tay độc ác như vậy, bổn vương muốn đi mách Phật Tổ!”

Khương Trúc hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là đệ tử của người hay là ta là đệ tử của người?”

Ma Vương ngồi bệt xuống đất, vẽ vòng tròn, cả người tỏa ra oán khí ngập trời.

Khương Trúc nhìn hắn với vẻ mặt “ngươi còn bé lắm”: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, mau nói!”

“A.”

Ma Vương rốt cuộc cũng nhớ ra chính sự, hắn đứng dậy, đưa tay ra, trận pháp khế ước dưới chân hai người bỗng nhiên sáng rực.

“Trước tiên ta sẽ hủy bỏ khế ước cũ, sau đó ký kết một cái mới. Khế ước bình thường không thể truyền thừa được.”

Vừa dứt lời, hắn giẫm chân xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, trận pháp khế ước dần dần biến mất.

 
Bình Luận (0)
Comment