Ngay sau đó, một trận pháp phức tạp hơn xuất hiện, bao phủ lấy hai người.
Khương Trúc có thể cảm nhận được mối liên kết giữa nàng và Ma Vương đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Không biết vì sao lúc trước tuy rằng bọn họ đã ký khế ước nhưng nàng lại không thể cảm nhận được Ma Vương, chỉ có Ma Vương đơn phương cảm nhận được nàng. Bây giờ thì khác, nàng cũng có thể cảm nhận được vị trí và trạng thái của hắn một cách rõ ràng.
“Sau khi tiếp nhận truyền thừa của bổn vương, ngươi sẽ không thể tiếp nhận truyền thừa của những chủng tộc khác. Có điều truyền thừa của những chủng tộc khác cũng không thể nào sánh bằng truyền thừa của bổn vương, vì thế nên không cần cũng được.”
Ma Vương càng nói càng đắc ý, trên mặt lộ rõ vẻ tự hào: “Chỉ cần ngươi tiếp nhận truyền thừa của bộ tộc chúng ta, ngươi có thể trên biết được thiên cơ, dưới biết địa tắc. Thế nào, lợi hại không, có phải rất muốn có được hay không?”
Khương Trúc liếc xéo hắn: “Mặt của ngươi bây giờ giống hệt như một tờ giấy thấm dầu vậy. Nếu hiện tại ngươi vẫn là một con hồ ly, ngươi sẽ bị chôn dưới ba lớp đất!”
Ma Vương: “...”
“Thôi được rồi, người không biết không có tội, bổn vương không thèm so đo với ngươi nữa. Chờ đến khi ngươi tiếp nhận truyền thừa, lúc đó sẽ biết nó lợi hại như thế nào.”
“Chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa, tập trung thần thức!”
Khương Trúc lập tức thu hồi tâm tư, nhắm mắt lại.
Hồng quang di chuyển qua lại giữa hai người, một luồng khí tức kỳ dị lan tỏa khắp không gian.
Luồng khí tức này sau khi lan ra một khoảng cách nhất định thì lại biến mất, giống như thể bị nhốt lại trong một không gian khác vậy. Ngoại trừ những người có mặt ở đây, không ai có thể phát hiện ra.
Ở một thiền phòng cách đó không xa, rất nhiều người lần lượt đi ra.
Các đệ tử mới đều lộ vẻ cảnh giác, trên tay còn cầm vũ khí.
“Chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng nổ? Có phải có người đánh lén vào tông môn hay không?”
“Không biết nữa, chúng ta có nên đi xem sao không?”
Các đệ tử cũ thì chỉ ngáp ngắn ngáp dài nhìn về phía phát ra tiếng động, sau đó xoay người đi về.
Vừa đi bọn họ vừa nói: “Là tiểu sư muội ở bên kia, không cần phải quản đâu. Cứ để cho muội ấy chơi đùa một chút đi.”
“Ta khuyên các ngươi đừng nên đến đó, nếu không sẽ bị muội ấy quấn lấy đấy. Chắc tại đêm nay không ngủ được rồi. Đợi đến khi nào muội ấy chơi chán, lúc đó sẽ yên tĩnh lại thôi.”
“Đúng vậy, lần trước ta chỉ lỡ nhìn một cái, kết quả là bị muội ấy lôi đi bổ đá cả đêm. Cuối cùng muội ấy còn chê ta bổ đá không đủ mạnh, làm ta mệt muốn chết.”
“Đừng nói nữa, ta cũng vậy...”
Các đệ tử mới nghe vậy thì nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.
“Vậy chúng ta thật sự không cần phải đến đó sao?”
Tông môn chúng ta lại lỏng lẻo như vậy sao?
“Hay là thôi đi, nhìn các sư huynh cũng không giống như đang nói dối, chúng ta cứ nghe theo lời bọn họ là được.”
“Được được.”
Thế là đám đệ tử kia giống như chưa từng nghe thấy gì, lũ lượt quay về thiền phòng của mình.
Còn về phần các vị trưởng lão, bọn họ vốn dĩ còn chưa thèm xuống giường. Lật người một cái, bọn họ tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, một vị trưởng lão lẩm bẩm: “Niệm Nhất này, ngày mai phải phạt nó leo thang Vãn Sinh thêm hai lần nữa mới được...”
Lúc này, Khương Trúc đáng thương không biết mình đã bị phạt leo thang Vãn Sinh thêm hai lần, vẫn còn đang bị nhốt trong hồng quang.
Truyền thừa thông qua khế ước linh hồn không giống với những loại truyền thừa chủng tộc thông thường khác.
Truyền thừa chủng tộc thông thường chỉ truyền thụ công pháp và một ít ký ức nhưng truyền thừa chủng tộc của Ma Vương lại không chỉ truyền thụ ký ức của tổ tiên, mà ngay cả thiên phú của chủng tộc cũng có thể cùng hưởng.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Khương Trúc mới hoàn thành xong bước đầu tiên của truyền thừa. Còn rất nhiều ký ức khổng lồ nàng vẫn chưa kịp xem, nàng tính để dành lại sau này từ từ xem tiếp.
Ma Vương đã biến trở về thành hồ ly, lúc này đang nằm trong ổ bị chính nó làm nổ tung, ngủ say sưa.
Nhìn tiểu viện của mình đã bị phá tan hoang, Khương Trúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nàng hung hăng rút phăng tấm nệm dưới người hồ ly.
Ma Vương xoay trên không trung vài vòng, sau đó rơi xuống đất, nó cuộn tròn đuôi lại, tiếp tục ngủ.
Khương Trúc: “...”
Coi như ngươi lợi hại!
Nàng bất đắc dĩ lôi cái giường của mình từ trong đống đổ nát ra, sau đó cũng leo lên giường, chìm vào giấc ngủ.
Minh Huệ dẫn theo các đệ tử mới đến tìm Khương Trúc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đều đồng loạt há hốc mồm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-190-nhin-them-cai-nua-se-no-tung.html.]
Giữa một vùng phế tích, chỉ còn một cái bàn còn nguyên vẹn, trên đó đặt một vỏ kiếm, Khương Trúc ngủ trên chiếc giường đã sụp đổ bên cạnh, trên mặt đất có một con hồ ly đang ngủ.
Không hiểu sao, bầu không khí lại hài hòa đến lạ thường.
Các đệ tử mới lắp bắp nói: “Sư tỷ thật là xử sự không sợ hãi.”
Bị nổ thành thế này rồi, vậy mà vẫn có thể ngủ được.
Minh Huệ đỡ trán, chạy vọt tới túm lấy nàng lắc mạnh một trận: “Tiểu sư muội, muội còn muốn ngủ tới khi nào nữa, mau dậy luyện công cho ta!”
“Ồ ồ, đến ngay, đến ngay đây.” Khương Trúc nhắm mắt, đứng dậy đi về phía cửa sân.
Nhưng sân đã bị phá hủy, cửa cũng sập rồi, thế là Khương Trúc thuận lợi ngã sấp mặt xuống đất.
“Ha ha ha ha tiểu sư muội.” Minh Huệ ôm bụng cười không ngừng, các đệ tử mới cũng nghẹn cười.
Khương Trúc lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn, ngơ ngác bò dậy, sau khi phản ứng lại trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ hung dữ: “Ngũ sư huynh, huynh được lắm, dám cố ý xem chuyện xấu hổ của ta!”
Minh Huệ nhìn chằm chằm khuôn mặt lấm lem bùn đất của Khương Trúc, không nhịn được cười: “Tiểu sư muội, ta không có ha ha ha ha, ta thật sự không có.”
Khương Trúc đi chân trần, bốc một nắm đất từ dưới đất lên, lao như bay về phía Minh Huệ.
“Ê ê ê, không phải, tiểu sư muội, muội bình tĩnh một chút ư ư ư ư.” Minh Huệ còn chưa nói xong đã bị một nắm đất ném đầy mặt, còn nuốt phải một ít vào trong miệng.
Lần này đến lượt Khương Trúc cười.
“Phì phì phì.” Minh Huệ nhổ đất trong miệng ra, che đi khuôn mặt không thấy rõ mặt mũi, gầm lên: “Tiểu sư muội, muội quá đáng rồi đó!”
Nói xong cũng bốc đất dưới đất lên đánh nhau với Khương Trúc.
Các đệ tử mới sau khi cười xong thì tất nhiên phải lao vào can ngăn, kết quả là tất cả mọi người đều biến thành người đất.
Lúc Minh Không dẫn người tới, một đám người đang đi chân trần, lăn qua lộn lại trong bùn đất.
“Tất cả dừng tay cho ta!”
Mọi người trong bùn đất lập tức sững sờ.
Phật đường.
Trước tượng Phật vàng rực rỡ là từng hàng đệ tử, tuổi tác không lớn, nhỏ nhất chỉ mới mười tuổi, lớn nhất...
Lớn nhất cũng là người chơi tàn nhẫn nhất.
“Ngày đầu tiên các ngươi không đến Phật đường ngồi thiền, lại chạy đi chơi bùn!?”
Mặt trưởng lão Thông Trần đen lại.
Bây giờ lão ta còn chưa bế quan đâu đấy, nếu bế quan rồi thì còn ra thể thống gì nữa?
“Niệm Nhất, mở to mắt ra cho ta!”
“?”
Khương Trúc chớp chớp hàng mi dính đầy bùn đất, nhỏ giọng nói: “Mở rồi mà trưởng lão.”
“Phụt ha ha” Minh Huệ cười to một tiếng rồi vội vàng che miệng lại.
Khương Trúc cúi đầu, len lén liếc cậu bé một cái, chỉ một cái liếc mắt này thôi đã khiến nàng không nhịn được nữa mà phá lên cười.
“Phụt ha ha ha, ngũ sư huynh, cái kiểu tóc dựng đứng trên đầu huynh xấu quá, cay mắt quá.”
“Muội còn dám cười ta, hai cái b.í.m tóc chổng lên trời của muội thì tốt đẹp gì hơn?”
Khương Trúc vừa cười, các đệ tử trong Phật đường cũng không nhịn được nữa, bả vai run lên bần bật, ngay cả Minh Không cũng nhịn cười đến đỏ bừng mặt, cắn chặt môi.
Chỉ thấy tóc Khương Trúc chia làm hai bên, bị bùn đất cố định dựng thẳng lên, trên đầu Minh Không thì có một cái sừng bùn to tướng, đầu những đệ tử mới khác cũng na ná như vậy, nào là nhất trụ kình thiên, dơi thần bí, sừng cá mập...
Cộng thêm khuôn mặt nhem nhuốc bùn đất của bọn họ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi, trông càng buồn cười hơn.
Thu Vũ Miên Miên
Không được, nhìn thêm cái nữa là nổ tung mất.
Minh Không vội vàng dời mắt, cố gắng kìm chặt khóe miệng.
Cả Phật đường tràn ngập tiếng cười.
Trưởng lão Thông Trần cầm thước gõ gõ vào cột: “Các ngươi còn dám cười à!”
“Niệm Nhất, Minh Huệ, hai đứa thân truyền các ngươi, cả ngày không làm được trò trống gì, ta hỏi các ngươi xem, tại sao các ngươi lại đi chơi bùn? Hả? Đó là việc mà các ngươi nên làm sao?”