“Tiểu Châu, mau đi xem người ở căn phòng đầu tiên đã tỉnh chưa, cần thay thuốc lần thứ ba rồi.” Ông lão đang giã thuốc không quay đầu lại mà hô lên.
Cách đó không xa, một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi buông cây rìu nhỏ chặt củi trong tay xuống, nói: “Gia gia, con đang luyện võ, có thể đừng xen ngang không?”
Dù nói vậy, cậu bé vẫn lau mồ hôi rồi bước vào trong nhà.
Ông lão giã thuốc nghe thấy thì lắc đầu, khuyên nhủ: “Ta nói con đừng có cố chấp nữa, cứ học y thuật với ta cho yên ổn, lúc nguy cấp còn có thể bảo toàn tính mạng. Cả thôn chúng ta chẳng ai luyện võ, con nghĩ một người có thể luyện ra gì chứ? Bên ngoài có bao nhiêu tu sĩ với vô vàn bí kíp công pháp, thậm chí tán tu cũng có tâm pháp... Mà những thứ trong thôn ta thì con lại không chịu học, đừng đi đường vòng nữa.”
Đi tới cửa, Chu Châu bĩu môi, cố ý đáp lại đầy giận dỗi: “Con muốn học võ, đợi khi con luyện thành rồi, cả thôn chúng ta sẽ không còn sợ gì nữa.”
Cậu bé bê một bát dược cao rồi đẩy cửa bước vào, lẩm bẩm nói: “Cả thôn đều học y rồi, thiếu gì một người như con.”
Vừa bước vào, cậu bé đã đối diện với Tiêu Trường Phong đang mặc áo chuẩn bị đứng dậy.
Chu Châu lập tức kéo hắn ta nằm trở lại, luống cuống giúp hắn ta cởi áo ra, nói nhanh: “Ngươi tỉnh rồi à, ngồi xuống đã, vết thương của ngươi vẫn chưa lành đâu.”
Tiêu Trường Phong tuy không biết bát dược cao trong tay cậu bé là gì, nhưng dù sao hắn ta cũng là đại đệ tử của Vô Cực Kiếm Tông, lại là người thừa kế của Tiêu gia, khả năng nhìn nhận không phải tầm thường.
Dược cao này màu xanh thẫm, tỏa ra hương thơm dễ chịu, chỉ cần ngửi thôi đã thấy cơ thể thư thái hẳn ra.
Hắn ta từng thấy nhiều luyện đan sư nổi tiếng ở Hoàng thành, thậm chí đã nhiều lần dùng đan dược của Cung Tiêu Tiêu.
Đa phần các y sư, cũng chính là luyện đan sư, đều chế thuốc thành đan dược để đảm bảo hiệu quả tốt nhất.
Cũng có số ít người không đủ linh lực nhưng biết chút y thuật sẽ giã nát linh dược để uống.
Mặc dù trước mắt là dược cao, nhưng Tiêu Trường Phong tuyệt không nghi ngờ về hiệu quả của nó.
Tóm lại, chắc chắn không phải vật tầm thường.
Chu Châu thấy hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào bát dược trong tay mình, nhanh chóng giải thích: “Đây là Bách dược cao của thôn bọn ta, vết thương nào cũng có thể trị, rất hữu dụng đấy, phần lớn vết thương trên người ngươi đều là do nó chữa lành.”
Lúc này Tiêu Trường Phong mới cúi đầu nhìn lại cơ thể mình.
Ba người bọn họ vừa đánh vừa chạy khỏi tay Ma Âm, phải liều mạng mới trốn thoát, giờ đây chỉ còn lại một vết thương trên n.g.ự.c chưa lành hẳn.
“Đa tạ, để ta tự làm.”
Chu Châu thấy hắn ta cũng gần khỏi rồi, bèn đưa bát dược cho hắn ta, rồi ngồi xuống ghế, vừa ngồi vừa lẩm bẩm: “Các ngươi may mắn lắm đấy, nếu không phải gia gia của ta hôm đó tình cờ đi hái thuốc bên bờ sông Thông Thiên, với tình trạng bị thương nặng thế này chắc các ngươi đã bị dã thú tha đi rồi. Dã thú trong cốc bọn ta hung tợn lắm.”
“Nói mới nhớ, sao các ngươi lại bị thương nặng như vậy? Gia gia bảo các ngươi suýt chút nữa là không còn mạng rồi.”
Tiêu Trường Phong đang bôi thuốc bỗng khựng lại, hỏi: “Sông Thông Thiên? Ngươi nói là con sông nước trong ấy sao?”
Hắn ta nhớ rằng con sông họ nhảy xuống cũng không lớn lắm, sao lại có cái tên hùng vĩ như vậy?
“Đúng vậy, con sông đó thần kỳ lắm.” Chu Châu bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về con sông ấy và cả thôn của họ cho Tiêu Trường Phong nghe.
Hắn ta hiện đang ở một nơi tên là thôn Chu gia, thôn này nằm trong Thiên Thành Cốc, một chỗ vùng sâu hẻo lánh, bốn bề là núi.
Thiên Thành Cốc cũng là một nơi kỳ diệu, ngàn năm trước, trận chiến giữa tiên và ma làm cả Tu Tiên giới rung chuyển dữ dội, trong đó biên giới phía đông và tây bị ảnh hưởng nặng nề nhất, núi nứt đất lở là chuyện thường.
Bốn dãy núi xung quanh đều biến đổi, sông suối đứt gãy rồi tái tạo, nhưng Thiên Thành Cốc vẫn nguyên vẹn, ngay cả khi đá núi sụp đổ cũng chỉ phong sơn bế cốc chứ không ảnh hưởng đến vùng bên dưới.
Con sông Thông Thiên chảy qua dãy núi cũng vô cùng thần kỳ, dù địa hình có thay đổi thế nào, nước sông vẫn chảy từ trên đỉnh núi xuống tận đáy cốc. Dân làng thôn Chu gia đặt cho nó cái tên là sông Thông Thiên.
Nghe xong, Tiêu Trường Phong quay đầu nhìn: “Đúng rồi, còn hai người nữa cùng với ta...”
“Chết rồi, ta quên mất! Họ ở ngay phòng bên cạnh, để ta thay thuốc cho ngươi xong sẽ qua xem họ ngay.” Chu Châu nói xong vội vàng cầm hai bình dược khác chạy ra ngoài.
“Có gì thì gọi ta.”
Chu Châu chạy hối hả ra ngoài, ông lão bên ngoài thấy cậu bé vẫn còn ở căn phòng đầu tiên thì lập tức quát: “Tiểu Châu, con lại nói nhiều rồi, đã dặn bao nhiêu lần rồi, hành y không thể chậm trễ, sơ suất một chút là có thể mất mạng đấy!”
“Con sai rồi gia gia, con đi ngay đây!”
Tiêu Trường Phong nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khẽ nở một nụ cười, bôi thuốc xong rồi băng bó vết thương, sau đó khoác áo lên một cách cẩn thận.
“Lão Chu, lão Chu, dã thú lại vào thôn rồi!” Một tiếng hét thất thanh từ bên ngoài phá tan bầu không khí yên tĩnh.
Chu Châu đang bôi thuốc cho Trương Đồng, nghe thấy bên ngoài có biến, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Trương Đồng cũng không màng tới vết thương sau lưng chỉ mới bôi nửa chừng, vội vàng băng bó qua loa rồi khoác đại một chiếc áo mỏng mà theo ra ngoài.
Thu Vũ Miên Miên
Ngoài sân, lão Chu giật mình đứng bật dậy, làm đổ cả đống thuốc vừa giã xong, “Bẫy không hiệu quả sao?”
Người kia run rẩy, giọng nói lắp bắp: “Không cản nổi chúng đâu! Bọn lão Hồ đã có mấy người bị thương rồi.”
“Người trong thôn đã sơ tán chưa?”
“Đang sơ tán, nhưng lũ dã thú sắp xông vào thôn rồi.”
Lão Chu nhìn quanh một lượt, vội vàng cầm lấy một cây gậy gỗ màu đen rồi lập tức đi theo người kia ra ngoài, Tiểu Châu nghe thấy tiếng động cũng vớ ngay cây rìu chặt củi mà chạy theo.
Lão Chu suy nghĩ một lát, rồi nhanh chóng sắp xếp: “Lão Nhạc, ngươi dẫn vài người đi bảo vệ dân làng rút lui. Bọn lão Hồ không cản nổi đâu, có khi lũ thú đã vào thôn rồi, Tiểu Châu ngươi cũng đi đi.”
“Vâng.”
“Con không muốn, con muốn đi theo gia gia.” Chu Châu biết rõ phía trước thôn là nơi nguy hiểm nhất.
Mỗi lần lũ dã thú đều tập trung đông nhất ở đó và người c.h.ế.t cũng nhiều nhất.
Thân phụ mẫu của cậu bé cũng c.h.ế.t ở nơi đó.
Lão Chu nhíu mày quát lớn: “Chu Châu!”
“Tiểu Châu, đừng làm loạn nữa, mau theo Nhạc thúc đi.”
Chu Châu không nói gì thêm, cắn răng quay đầu theo Nhạc thúc chạy về phía sau.
Bên ngoài, tiếng trống chiêng vang dội, có người lớn tiếng gọi mọi người rút lui.
Một nhóm người cầm gậy gộc, đại đao chạy về phía trước, trong khi một nhóm khác mang theo hành lý, dắt theo con nhỏ chạy về phía sau.
Tiêu Trường Phong, Trương Đồng và Bạch Tử Mục vừa bước ra tức khắc mở linh thức ra dò xét một vòng, rồi liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi sân, hai người đi về phía trước, một người đi về phía sau.
Dân làng đã lánh hết vào một hầm trú ở cuối thôn, chỉ còn Nhạc thúc bên ngoài đang chỉ đạo mọi người bố trí.
“Ném thịt sống xuống đất, rải thêm ít độc dược.”
“Bên kia cũng ném một ít, dẫn chúng theo con đường đó, đừng để chúng tới gần hầm trú.”
Chu Châu vừa rải xong đống thịt sống tẩm đầy độc dược dọc đường thì bất ngờ nghe thấy một tiếng gầm rống đinh tai nhức óc. Cậu bé quay đầu lại, thấy một con dã thú với bộ mặt hung ác và cặp răng nanh dài đang lao ra từ một căn nhà.