Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 245

Con dã thú kia há to miệng ngấu nghiến miếng thịt sống dưới chân, rồi gầm lên lao về phía con người.

Mắt của Nhạc thúc ánh lên sự cương quyết, lão ta ra lệnh cho những người khác rải thuốc mê, khi nó loạng choạng, lão ta lập tức cầm đao xông tới.

Nhưng con dã thú đó vốn là linh thú Kim Đan kỳ, cho dù thuốc mê và độc dược có lợi hại đến đâu cũng không thể lập tức khiến nó mất sức chống trả.

Hơn nữa, linh thú kia da dày thịt béo, đao thương bất nhập. Nó xoay người một cái, đụng bay những người lao vào tấn công, rồi nhảy vọt lên, móng vuốt hung hăng đè lên người Nhạc thúc.

Móng vuốt sắc bén đè lên thanh đao, thanh đao đã bị ép chạm vào n.g.ự.c Nhạc thúc. Máu tươi phun trào từ miệng lão ta.

“Tiểu Châu, chạy mau, trốn xuống hầm đi! Nhanh lên!”

“Thả Nhạc thúc ra, ta liều mạng với ngươi!”

Chu Châu giơ đao lên c.h.é.m xuống.

Nhưng sau vài tiếng va chạm lớn, con đao bỗng vỡ vụn, rơi xuống đất. Khuôn mặt Chu Châu trắng bệch.

Con dã thú kia quay đầu lại, nhe răng trợn mắt, cơn gió tanh thổi bật Tiểu Châu ngã nhào xuống đất.

“Gào—”

Mắt con linh thú kia ánh lên vẻ hung ác, mở cái miệng to như bồn m.á.u lao về phía Tiểu Châu đang nằm dưới đất.

“Tiểu Châu!”

Nhạc thúc cùng những người khác lăn lộn chạy đến, những người trong hầm cũng không nhịn được mà ló đầu ra, ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương.

Chu Châu sợ hãi đến mất hết lý trí, ngồi thừ trên đất, trong đồng tử chỉ còn thấy hình ảnh chiếc răng nanh dữ tợn của con dã thú kia. Trong nỗi sợ tột cùng, đầu óc cậu bé bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Trong khoảnh khắc đó, thực tại và ký ức dường như trộn lẫn vào nhau, tiếng gọi “Tiểu Châu” quanh tai cậu bé đều tan biến, chỉ còn lại tiếng ồn ào hỗn loạn.

Gia gia ôm cậu bé trốn trong một cái giếng cổ, tối om, tối đen như mực!

Tiếng kêu thảm thiết ngoài kia lẫn trong tiếng gầm gừ của dã thú, khiến cậu bé run rẩy trong lòng gia gia.

Khi cậu bé bước ra khỏi miệng giếng cổ, cảnh tượng trước mắt đã bị nhuộm đỏ bởi máu, khắp nơi là những hài cốt không còn nguyên vẹn.

“Phụ thân ơi—”

“Mẫu thân ơi—”

“Hai người ở đâu?” Cậu bé bò trên mặt đất tìm mãi, tìm mãi, đôi tay đã dính đầy máu.

Nhưng cậu bé không tìm thấy, thậm chí một xác c.h.ế.t còn nguyên vẹn cũng không có!

“Đi thôi.” Gia gia cưỡng ép lôi cậu bé đi: “Tiểu Châu!”

“Tiểu Châu!” Tiếng hét của Nhạc thúc kéo cậu bé trở lại hiện thực, nước mắt từ từ lăn dài trên má.

Sáu năm đã trôi qua, nhưng đối diện với những con dã thú này, cậu bé vẫn không thể ngăn bản thân run rẩy.

“Gào—”

Chu Châu nhắm chặt mắt, run rẩy chờ đợi cơn đau ập tới. Nhưng rất lâu sau đó, cậu bé vẫn không cảm nhận được nỗi đau như đã nghĩ.

Cậu bé chậm rãi mở mắt, con dã thú gần ngay trước mặt, há miệng rộng ngoác nhưng không thể tiến thêm một bước nào.

Một giọng nam trong trẻo vang lên từ phía sau con thú: “Đây chính là ân nhân cứu mạng của bản đại gia, sao có thể để người, con súc sinh này, nuốt mất?”

Trương Đồng dậm mạnh chân phải xuống đất, ngay lập tức, sàn nhà vỡ vụn, tay nắm chặt cái đuôi của con linh thú, dùng sức vung mạnh, trong nháy mắt đã ném nó văng ra xa gần mười mét.

Con linh thú lắc lắc đầu, móng vuốt cào xuống đất, vẻ hung tợn hiện rõ.

Nhạc thúc nuốt nước bọt, đỡ Chu Châu dậy, ra hiệu cho những người được Trương Đồng cứu dọc đường trốn ra phía sau nhà, không quên hét lên: “Đại hiệp cẩn thận, con súc sinh này rất hung dữ.”

“Yên tâm, chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, các ngươi cứ đứng lui lại chờ, không đầy nửa khắc, ta sẽ hạ gục nó.”

Nói xong, Trương Đồng khẽ siết nắm tay trong không trung.

 

“Xì—”

Âm thanh sắc nhọn của vũ khí sắc bén xé toạc không khí vang lên, chỉ thấy trong tay hắn ta ngưng kết một kích đao dài, mũi đao tỏa ra linh lực, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh.

Vẻ mặt Chu Châu đầy phấn khích, không chớp mắt nhìn chằm chằm, không tự chủ được mà lộ ra vẻ tôn kính và khát vọng.

Chỉ trong chốc lát, dã thú lao đến, Trương Đồng cầm kích đao dài nghênh đón, trong lúc chạy, thân hình nhảy vọt lên cao, phía sau như có ngọn lửa bùng cháy, tiếng phượng hoàng kêu vang, mũi đao lập tức tụ tập sức mạnh như sấm sét.

Đây chính là thần thú Thần Thông mà hắn ta lĩnh hội từ Vạn Thú Đồ Phổ— Cửu Phượng Niết Bàn.

Một làn sóng nhiệt lớn tỏa ra bốn phía, Nhạc thúc vội vàng bảo vệ Chu Châu, nhưng cậu bé lại gạt tay lão ta ra, đôi mắt không rời khỏi Trương Đồng.

Toàn bộ sức mạnh của Kim Đan trung kỳ được hắn ta phát ra trong một nhát chém, cộng thêm Thần Thông, đủ sức c.h.é.m c.h.ế.t linh thú Kim Đan, chỉ cần một đao.

Thu Vũ Miên Miên

Hình bóng của Trương Đồng dưới ánh nắng kéo thành một cái bóng dài, cùng với con linh thú bị c.h.é.m ngã xuống.

“Gù gù—”

Đầu của con dã thú lăn lộn trên sàn nhà, phát ra tiếng ầm ầm nặng nề.

Nhạc thúc từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía cậu thiếu niên dưới ánh nắng, không khỏi nuốt nước bọt, hai tay run rẩy.

Cậu thiếu niên trước mắt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng…

Chu Châu đã thoát khỏi sự kiềm chế của Nhạc thúc, vui mừng chạy tới chỗ Trương Đồng.

“Dã thú c.h.ế.t rồi! Dã thú c.h.ế.t rồi! Chỉ dùng một chiêu!”

Giọng nói của Chu Châu hoàn toàn đánh thức những người trong hầm, họ thông qua khe hở thấy con dã thú đã ngã xuống, rồi cùng nhau lao ra như điên.

Ánh mắt Chu Châu sáng rực, nhìn chằm chằm vào Trương Đồng và kích đao trong tay hắn ta, tay cậu bé vung vẩy không ngừng, hô to: “Con dã thú lớn như thế, c.h.é.m một cái... c.h.ế.t ngay!”

Trương Đồng mỉm cười: “Những tu sĩ bên ngoài đều như vậy, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, khi lớn lên cũng có thể làm được.”

“Không phải đâu, ta đã thấy những tu sĩ bên ngoài, họ hoàn toàn không dũng mãnh như vậy.” Đôi khi Chu Châu cũng đi cùng gia gia ra ven bờ sông Thông Thiên hái thuốc, cũng gặp qua một vài tu sĩ.

Mặc dù không nhiều, nhưng cậu bé đã từng gặp và còn cứu được một hai người.

Họ hoàn toàn không mạnh mẽ như vậy.

Chu Châu nghĩ rằng mình chắc chắn đã gặp được một thến ngoại cao nhân!

“À, đúng rồi, gia gia của ta… cao nhân, hãy mau cứu gia gia ta đi.”

Trương Đồng an ủi: “Cái này không cần lo, hai người kia đã qua đó rồi, họ còn mạnh hơn cả ta.”

Nói xong, hắn ta dừng lại, chỉ về phía trước: “Kìa, đến rồi.”

Mọi người nghi hoặc nhìn theo hướng hắn ta chỉ.

Chưa tới hai giây, một nhóm dân làng vội vã chạy tới, chính là ba người: lão Chu, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục.

Lão Chu sau khi được Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cứu, chỉ một lòng lo lắng cho tôn tử và những dân làng khác đang ở phía sau.

Dù Tiêu Trường Phong đã đảm bảo Trương Đồng có thể bảo vệ họ, lão vẫn kéo theo hai người lao tới, sợ rằng chậm một chút sẽ xảy ra chuyện.

Khi họ đến nơi, Bạch Tử Mục mỉm cười nói: “Lão Chu, nhìn xem, tôn tử và dân làng của lão không ai bị làm sao cả.”

Thấy Chu Châu vẫn an toàn, lão Chu rưng rưng nước mắt, lau khóe mắt, cúi người hành lễ với ba người: “Cảm ơn ba vị đã ra tay cứu giúp.”

Trương Đồng lập tức đỡ lão dậy: “Đâu có, chúng ta mới là những người cần cảm ơn ân cứu mạng của lão.”

“Nhưng mà tại sao trong thôn Chu gia không ai tu luyện linh lực? Trong Thiên Thành Cốc có nhiều linh thú như vậy, không tu luyện linh lực thì làm sao tự bảo vệ mình?”

Lão Chu nhìn Chu Châu rồi lại nhìn mọi người, thở dài: “Việc này dài dòng lắm, trước tiên chúng ta về đã, ta sẽ từ từ giải thích cho các vị.”

Nhạc thúc ở lại dọn dẹp tàn cuộc, sửa sang lại nhà cửa. Thịt của dã thú cũng đủ cho cả thôn ăn hai ngày.

Tiêu Trường Phong và ba người lại theo lão Chu trở về căn nhà tre.

“Thôn Chu gia chúng ta trước đây gọi là Y Hội quán, là tổ tiên ta mở một y quán ở Vĩnh Khang thành, nơi thu nhận những tán tu không giỏi tu luyện, linh căn không tốt, nhưng chẳng bao lâu sau, Y Hội quán bị phá bỏ vì không luyện được đan dược, không còn chỗ nương thân, tổ tiên ta đành mang theo những người làm đến ngoài thành tìm kiếm sinh kế.”

 
Bình Luận (0)
Comment