Sau chiến tranh, Đông Châu - trung tâm chiến trường gần như đã trở nên hoang tàn giống như Tây Châu. Nhiều thành trì bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả sơn mạch Cửu Long cũng trở thành những ngọn núi chết, không có cỏ mọc.
Theo lời của trưởng lão Thông Trần, ít nhất phải mất mười năm mới có thể phục hồi Đông Châu
Trên mảnh đất hoang tàn này, một bức tượng hồ ly chín đuôi khổng lồ cao chọc trời đứng sừng sững, chỉ có điều nó đã mất hai đuôi, bây giờ chỉ còn lại có bảy đuôi.
Khương Trúc ngồi trên vai bức tượng đá cao, đung đưa đôi chân.
Vạn Quân Kiếm bay lượn xung quanh nàng, còn Nguyệt Hoa thì nằm hưởng thụ trên lưng của Cửu Phi.
Phía dưới, các Linh tu ở Đông Châu đang ồ ạt di chuyển về ba châu Trung, Bắc, Nam.
Đông Châu hoang tàn và tĩnh lặng như vậy đã không còn thích hợp cho Linh tu định cư nữa. Trước khi Đông Châu phục hồi, họ phải đi tìm một nơi sinh sống ở các châu khác.
Huyền Tịch và Thiền Tâm chen lấn qua đám đông chạy ngược về phía bức tượng và kêu to: “Tiểu sư muội, lễ nhậm chức của đại sư huynh sắp bắt đầu rồi.”
Nghe thấy tiếng động, Khương Trúc vỗ nhẹ vào bức tượng ở dưới thân mình rồi nhảy về phía hai sư huynh, Nguyệt Hoa và Lôi Thần cũng lập tức bay theo sau.
Giọng nói vui mừng vang lên trên không trung: “Ma Vương, ta sẽ quay lại thăm ngươi vào một ngày khác.”
Bức tượng không có phản ứng gì, chỉ thấy nàng theo Huyền Tịch hai người họ chạy xa.
Ba người đến Trung Châu thì thấy trên trời có đủ loại thuyền bay và thú bay do các các thế lực lớn điều khiển.
Đại đệ tử của Vạn Phật Tông là Tam Thanh đã đột phá đến Hóa Thần đỉnh phong vào một tháng trước, hôm nay chính thức nhậm chức tông chủ Vạn Phật Tông, hiện là tông chủ duy nhất trong Tứ đại tông.
Kể từ khi Vân Trung Kiếm Tôn dẫn theo một trăm tám mươi vị Linh tu hiến tế, Tu Tiên giới đã không còn tu sĩ Hợp Thể cảnh nữa, thế hệ cũ đã chết, thế hệ trẻ chỉ có Tam Thanh là có tu vi cao nhất.
Vì vậy lễ nhậm chức lần này, ba châu cùng đến chung vui.
Tuy nhiên, mặc dù người từ các châu khác đều đến nhưng cũng không đông đúc như tưởng tượng.
Trận chiến ở Đông Châu gây nên vô số thương vong, đặc biệt là các thế lực nổi tiếng, lúc đó bọn họ không thể lo nghĩ nhiều, chỉ bàn bạc để lại một vị trưởng lão nhằm hỗ trợ cho người kế thừa.
Vậy nên, so với trước đây, thế lực tán tu lại mạnh mẽ hơn không ít, thậm chí còn có dấu hiệu muốn thành lập liên minh tán tu.
Lúc này, các thế lực lớn đều tập trung đến hỗ trợ xây lại Vạn Phật Tông.
Sau khi được xây dựng lại, Vạn Phật Tông đã rộng rãi hơn rất nhiều, thuyền bay và thú bay đều đỗ tại quảng trường rộng lớn.
“Chạy về phía này này, ta thấy tiểu sư muội rồi, chúng ta mau kéo muội ấy đi cùng đi.”
Hai tiểu quỷ Minh Huệ và Tịch Họa vừa cười vừa chạy nhảy trong đám đông.
Khương Trúc vừa thay y phục của tông môn xong, vừa mới đến quảng trường, chưa kịp chào hỏi ai thì đã bị Minh Huệ và Tịch Họa kẹp hai bên, kéo đi.
“Hai người làm gì vậy???"
Minh Huệ và Tịch Họa nhìn nhau rồi nở một nụ cười tinh nghịch: “Chúng ta vừa lén lút bỏ muối vào trà của trưởng lão Thông Trần.”
Khương Trúc mỉm cười: “Vậy các ngươi kéo ta đi cùng là có ý gì?”
Tịch Họa chỉ tay: “Có họa cùng chia mà.”
“Đúng vậy! Đi thôi, chúng ta mau đi xem biểu cảm của trưởng lão Thông Trần đi, hahaha chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Khương Trúc bị họ kéo đến cửa, ba người xếp thành một hàng từ dưới lên trên, lần lượt thò đầu ra.
Bên trong, trưởng lão Thông Trần đang trò chuyện với đại diện từ các thế lực lớn, bên cạnh là đại sư huynh Tam Thanh và nhị sư huynh Độ Chân, mỗi người đều đang cầm một tách trà.
“Uống, uống, uống!” Minh Huệ nói với vẻ mặt nghịch ngợm.
Dưới ánh mắt mong chờ của ba người, cuối cùng trưởng lão Thông Trần cũng đã nói với nhóm người kia xong, nâng tách trà lên và uống một hơi cạn sạch.
Nước trà vừa vào cổ, Thông Trần đã cảm thấy không ổn, trà mặn khiến cổ họng lão ta vừa khô vừa đắng, vô thức nhíu mày lại.
Khương Trúc đứng ở ngoài cửa không nhịn được mà hỏi: “Hai người bỏ bao nhiêu vào vậy?”
Minh Huệ không thèm ngẩng đầu, đưa hai ngón tay lên.
Khương Trúc: “Hai muỗng?” Thế thì cũng được.
Tịch Họa sửa lại: “Là hai bát nhỏ.”
Khương Trúc: “…”
Tam Thanh ở bên cạnh nhận ra có điều gì đó không ổn, hơi liếc mắt sang, Độ Chân cũng lén lút hỏi Thông Trần: “Có chuyện gì vậy?”
Tu sĩ từ các thế lực khác cũng đồng loạt nhìn bọn họ.
Thông Trần ngậm ngụm trà mặn, đau đớn nuốt hết xuống rồi lập tức nặn ra một nụ cười: “Trà ngon, trà ngon.”
Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của trưởng lão Thông Trần, đám người Khương Trúc ở ngoài cửa che miệng cười như điên.
“Trà ngon~~ trà ngon~~”
“Cảm giác như trưởng lão Thông Trần sắp phun lửa đến nơi rồi, hahaha.”
“Nhanh lấy Lưu Ảnh thạch ghi lại, nhanh nhanh nhanh.”
Cổ họng Thông Trần ngứa ngáy khó chịu, vô tình liếc thấy ba cái đầu thò ra ở cửa, ba cái đầu đó đều lộ vẻ cười hả hê.
Đặc biệt là có đứa còn cầm Lưu Ảnh thạch trong tay.
Mọi chuyện lập tức trở nên rõ ràng.
Lão ta lập tức quay đầu về phía Tam Thanh và Độ Chân nói: “Các ngươi cứ ở đây, ta đi một chút rồi sẽ quay lại.”
Ba người Khương Trúc vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối diện với ảnh mắt của trưởng lão Thông Trần đang đi về phía họ với vẻ mặt dữ tợn.
“Xong rồi.”
“Chạy!”
Thu Vũ Miên Miên
Ba người lập tức lần lượt biến mất ở cửa, chân như bôi dầu vậy.
Ở phía sau, trưởng lão Thông Trần đuổi theo càng lúc càng nhanh, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Đợi đến khi lão ta bắt được chúng, lão ta nhất định sẽ đánh cho chúng một trận tơi bời!
“Đã bảo hai người bớt gây rối rồi. Giờ thì hay rồi, làm ta cũng khổ theo.” Khương Trúc vừa thấy trưởng lão Thông Trần ở phía sau thì chân càng chạy nhanh hơn.
Minh Huệ lạnh lùng vạch trần lời nói dối của nàng: “Tiểu sư muội, rõ ràng là vừa rồi muội cũng cười rất vui đấy thôi.”
Tịch Họa chỉ vào quảng trường phía trước: “Ta thấy đám người Tiêu Trường Phong rồi.”
“Đến đúng lúc thật, chúng ta nhanh qua đó đi.”
Lúc này có rất nhiều thuyền bay lớn và thú bay đâu ở quảng trường, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là thuyền bay và thú bay của Tam đại tông còn lại, xung quanh có rất nhiều người đang thì thầm bàn tán.
“Nghe nói việc Nghệ Phong Dao phản bội là giả, Bạch Tử Mục hoàn toàn không chết, việc Niệm Nhất phản bội trước đây cũng là giả. Tứ đại tông nỡ vậy à, đệ tử thân truyền thiên tài như vậy mà nói bỏ là bỏ.”
“Đúng vậy, thật bất chấp quá, một nhóm Hóa Thần hơn hai mươi tuổi, thiên phú như này mà ở thế lực khác thì được nâng niu chẳng khác gì báu vật cả?”
“Nhắc mới nhớ, đại đệ tử của Vạn Tông Phật đã kế nhiệm vị trí tông chủ rồi, sao Tam đại tông còn lại vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Vị trí tông chủ cũng đâu thể để trống mãi được?”
“Còn chưa đến lúc. Ta nghe nói Tứ đại tông có quy định, tu vi phải đạt đến Hóa Thần đỉnh phong thì mới có tư cách kế nhiệm tông chủ, vì vậy Tam đại tông còn lại là do trưởng lão tạm thay thế chức trách của tông chủ. Ba người Tiêu Trường Phong, Mục Trì và Bạch Tử Mục cũng đã đạt đến Hóa Thần trung kỳ rồi, với thiên phú của họ, chắc chắn ba người đó sẽ sớm đột phá đến đỉnh phong.”
“Ôi, đám ma tu kia còn chưa c.h.ế.t hết nữa, cứ cảm giác trong lòng không yên, phải đợi họ đều đột phá Hóa Thần đỉnh phong mới yên tâm hơn, hy vọng bọn họ nhanh chóng đột phá.”
“Cái này thì có gì phải lo lắng, thiếu chủ của Thần Đan Các là Cung Tiêu Tiêu đã luyện ra đan dược giúp ma tu trở lại thành Linh tu rồi, Thần Đan Các đang bán miễn phí đấy.”
“Ồ? Chuyện khi nào vậy? Chưa nghe nói gì cả.”
“Khoảng mười ngày trước. Cung Tiêu Tiêu đã trở về Hoàng thành, vài ngày trước bắt đầu bán đan dược miễn phí, đã có không ít ma tu khôi phục trở lại rồi.”
“Thật không vậy, tốt quá, chưa nói đến Ma Sát khi nào xuất hiện, nhưng ít nhất mười năm này chúng ta có thể yên ổn hơn một chút.”