Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 382

 

“Đúng vậy. Mười năm này, chúng ta có thể vui vẻ chờ đợi mười ba thiên tài của Trung Châu trưởng thành. Đến lúc đó, cho dù Ma Sát xuất hiện thì cũng không còn đáng sợ nữa.”

Giữa tiếng ồn ào của đám đông, đệ tử của Tam đại tông bay xuống từ phi thuyền, dẫn đầu chính là đệ tử thân truyền và trưởng lão.

“Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục, Nghệ Phong Dao… cuối cùng các ngươi cũng đến, ta đã chờ rất lâu rồi đấy.”

Từ xa, Khương Trúc dẫn Minh Huệ và Tịch Họa chạy như điên tới, như thể đang chạy nạn vậy.

Nghệ Phong Dao vừa xuống phi thuyền đã thấy khuôn mặt tươi cười của Khương Trúc thì lập tức cảnh giác nhìn nàng rồi lùi lại ba bước, giữ khoảng cách an toàn.

“Chờ chút, Trúc Tử, sao muội lại cười gian như vậy, không lẽ lại có bí mật gì không thể nói sao?”

Trương Đồng gật đầu đồng tình, ánh mắt biểu lộ “Ta tuyệt đối sẽ không bị lừa nữa”, “Nói đi, ngươi lại đang có âm mưu gì!”

Khương Trúc liếc mắt nhìn Thông Trần đang các trưởng lão của Tam đại tông quấn lấy, mỉm cười vẫy tay: “Không có đâu, ta thật sự nhớ các huynh quá thôi. Đi nào, ta sẽ dẫn các huynh đi tham quan, hôm nay ta sẽ tận tình tiếp đãi các huynh.”

Minh Huệ và Tịch Họa đứng bên cạnh nàng gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt lộ ra nụ cười vô tội.

Đối diện với nụ cười “thân thiện” của ba người, Bạch Tử Mục và những người khác đứng tại chỗ nhìn nhau.

Sau một hồi, Mục Trì không nhịn được mà thốt ra suy nghĩ từ sâu trong lòng: “Các ngươi bị quỷ nhập rồi sao? Sao lại có biểu cảm như vậy.”

Khương Trúc thu lại nụ cười, khóe miệng co rút: “Các ngươi thật sự không tin ta sao?”

Tiêu Trường Phong gật đầu nghiêm túc: “Những chuyện khác còn có thể nhưng chuyện này có hơi kỳ lạ.”

Bạch Tử Mục: “Ta đồng ý với Tiêu Trường Phong.”

Mục Trí: “Nhất trí.”

Nghệ Phong Dao và Trương Đồng cũng nhún vai, bày vẻ mặt “ngươi xem, không phải chúng ta không tin ngươi mà là hình tượng của ngươi quá tệ.”

Khương Trúc xoa xoa trán, tiến lại gần nói nhỏ: “Thôi được, thực ra là trưởng lão Thông Trần muốn chúng ta qua tiếp đãi khách vậy nên chúng ta mới lập tức chạy qua tiếp đãi các ngươi.”

Nói xong, nàng nhìn về phía sau bọn họ, các đệ tử khác của Tam đại tông đã rời đi theo trưởng lão rồi.

“Vinh Mặc Hi đâu?”

“Nàng ấy à, đã ra ngoài rèn luyện từ sớm rồi.”

Mặt Khương Trúc đầy tức giận: “Thật đáng ghét, thế mà lại không nói lời tạm biệt với ta.”

Nghệ Phong Dao giơ tay: “Thực ra nàng ấy cũng không nói lời tạm biệt với chúng ta. Cách đây vài ngày ta và Trương Đồng đi tìm Tiết Âm mới nghe thấy nàng ấy nói như vậy. Các ngươi cũng biết hai người Tiết Âm và Thanh Yêu họ đã mở một Thần Âm phường ở Hoàng Thành, tu sĩ ra vào rất nhiều, tin tức ở đó khá nhanh nhạy.”

Trương Đồng gật đầu, chốc lát sau lại vuốt cằm nói: “Nhắc đến Thần Âm phường mới nhớ. Chúng ta đã đến đó nghe hai lần, cảm giác cũng khá tốt. Quan trọng nhất là không biết Tiết Âm tìm ở đâu được một bậc thầy về rượu vô cùng giỏi trong việc ủ rượu hoa đào. Hôm nào chúng ta cùng nhau qua đó chơi đi.”

Nghệ Phong Dao nghiêm túc gật đầu: “Có một số bản nhạc chỉ cần nghe là biết hay hay không rồi.”

Khương Trúc rất kinh ngạc: “Các ngươi còn biết thưởng thức rượu? Nhưng lợn rừng chắc không ăn được cám mịn đâu…”

Trương Đồng và Nghệ Phong Dao đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dị, mỗi người rút ra một đại đao sắc bén, đuổi theo c.h.é.m Khương Trúc.

“Trúc Tử, ngươi nói ai là lợn rừng hả? Dừng lại, mau nói rõ ràng cho ta!”

“Sao ta lại không thể thưởng thức rượu, ngọt hay không ta còn không phân biệt được sao?”

Trương Đồng và Nghệ Phong Dao đuổi theo Khương Trúc giữa đám đông. Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục thì dẫn Minh Huệ và Tịch Họa đi theo ở phía sau.

Nhìn thấy những đại đao sáng loáng, mọi người xung quanh đều nuốt nước bọt, nhanh chóng nhường đường cho nhóm thiên tài nhưng có phần điên rồ này.

Ngay khi họ rời đi, một chiếc phi thuyền khác lại đến quảng trường.

Thu Vũ Miên Miên

Một đoàn người bước từ phía trên xuống, Công Thiên Tinh đi cùng một thiếu niên khoảng mười ba tuổi và một trưởng lão lớn tuổi, phía sau là một số đệ tử của Công gia.

Công Thiên Ninh tò mò nhìn xung quanh, khi thấy bạn mình vẫy tay mình thì quay sang hỏi người bên cạnh: "Ca, ta muốn tự đi dạo, có được không?"

Công Thiên Tinh gật đầu: "Đi đi, đừng gây chuyện."

"Vâng."

 

Thấy đệ đệ và đồng bọn vui vẻ chạy đi, Công Thiên Tinh quay lại, thấy thuyền bay của Lý gia và Quảng gia ở trên trời thì đứng tại chỗ chờ thêm một lát.

Dường như trưởng lão bên cạnh đã phát hiện ý định của hắn nhưng nhìn về phía người sắp rời đi phía trước, lão ta không thể không nhắc nhở: “Gia chủ, phía trước là Mộ Dung gia ở Đông Châu, họ đang chuẩn bị chuyển đến Việt Khê thành ở Nam Châu.”

Công gia ở ngay Việt Khê thành, việc Mộ Dung gia chuyển đến cũng đã được các châu bàn bạc qua.

Dù sao thì cũng phải có chỗ cho các thế lực ở Đông Châu cư trú.

Sau đại chiến, các châu các thành đều đang nỗ lực phục hồi, trong đó chắc chắn công cuộc tranh giành tài nguyên sẽ ngày càng gay gắt. Vậy nên việc xây dựng tốt mối quan hệ với Công gia và Mộ Dung gia sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển sau này.

Công Thiên Tinh thu hồi tầm mắt, mím môi nói: “Vậy thì đi chào hỏi một chút thôi.”

Trưởng lão quay đầu nhìn hai chiếc phi thuyền vừa hạ cánh, dẫn đệ tử của Công gia bước theo sau.

Chẳng bao lâu, các thế lực đã tụ họp đầy đủ, lễ nhậm chức chính thức bắt đầu.

Người dẫn đầu đoàn của các thế lực lớn ngồi xuống theo vị trí tương ứng, những Linh tu khác thì đứng vây xung quanh.

Ngay rrung tâm, ở vị trí đầu là trưởng lão Thông Trần, tiếp theo là Tam Thanh mặc áo tông chủ, cùng với người mặc tông bào của trưởng lão là Độ Chân.

Hóa Thần đỉnh phong Tam Thanh kế thừa vị trí tông chủ, Độ Chân kế thừa vị trí trưởng lão, đây là sự sắp xếp mà tông chủ tiền nhiệm Vô Tướng đã định ra trước khi rời đi.

Khương Trúc dẫn Tiêu Trường Phong và những người khác tìm một mái hiên cao để đứng.

Nơi đây không chỉ có tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy mọi động tĩnh bên dưới, mà khoảng cách còn không xa lắm, có thể nghe rõ mọi âm thanh.

Minh Huệ và Tịch Họa còn mang theo không ít đồ ăn đặt trên mái hiên, nhóm người ngồi ăn uống không chút hình tượng, thỉnh thoảng lại chỉ tay xuống các tu sĩ bên dưới nói nói gì đó.

“Chúng ta không đi cũng không sao đấy chứ?”

Bạch Tử Mục vẫn cảm thấy để một mình trưởng lão gánh vác thì có vẻ hơi mất mặt Tứ đại tông.

Khương Trúc vừa cầm bánh ngọt ăn vừa nói lấp lửng: “Sợ gì chứ, người khác không đi là sợ không tôn trọng, tránh cho Vạn Phật Tông đa nghi. Còn giữa Tứ đại tông chúng ta thì đâu cần phải chú ý như vậy.”

Minh Huệ cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, dù sao thì ta cũng sẽ không có ý kiến gì với các ngươi.”

Nói xong lại bổ sung: “Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng sẽ không.”

Má Tịch Họa đầy thức ăn, gật đầu phụ họa: “Nói đúng lắm nhưng ngày mai có lẽ ba chúng ta sẽ phải chịu khổ rồi.”

Nghệ Phong Dao không hiểu: “Mặc dù các đệ dẫn chúng ta đến trốn trên mái hiên nhưng chuyện này cũng đâu đến nỗi phải bị phạt quá nặng?”

Dù sao cũng không phải là đại họa gì.

Trương Đồng phụ họa: “Đúng vậy, nhiều nhất cũng chỉ phạt quỳ ở Phật Đường một ngày thôi nhỉ?”

Ba người Khương Trúc, Minh Huệ, Tịch Họa nghe xong lời bọn họ thì nhìn nhau một cái, không hiểu sao lại bắt đầu cười.

Minh Huệ cười đến mức nghẹn lại, uống liền hai ngụm nước lớn.

Mục Trí và vài người khác nhìn họ với vẻ mơ hồ.

Vạn Phật Tông nghiêm khắc như vậy sao?

Chờ đã, nếu Vạn Phật Tông nghiêm khắc như vậy thì làm sao có thể nuôi dưỡng Khương Trúc - một kẻ tu Phật quái dị như thế được?

Trong khi Tiêu Trường Phong và vài người khác cảm thấy khó hiểu thì ba người Khương Trúc cười không ngừng.

Ở bên dưới, nghi thức vẫn diễn ra một cách bình thường, nhóm người trên mái hiên nhìn nhau một cái, ăn ý đứng dậy vươn tay về phía đám Khương Trúc.

“Nhanh nói nghe nào, các ngươi lại làm chuyện tốt gì vậy?”

“Á á á thật không phải ta, ta bị oan…”

“Nhanh nói!!!”

“Ha ha ha đừng cù lét ta, tiểu sư muội, nhanh lấy Lưu Ảnh thạch ra đi, ta cười không nổi nữa rồi ha ha ha.”

“Hay nhỉ, lại còn có Lưu Ảnh thạch nữa à, nhanh lấy ra xem nào.”

“Đừng có giành nhau…”

 

Bình Luận (0)
Comment