Trong khi các Linh tu tập trung tại Vạn Phật Tông thì các ma tu cũng đang tụ tập tại sơn mạch Cửu Long ở Trung Châu.
Họ lần lượt bước vào trong một trận pháp khổng lồ. Từ xa, những viên Địa Sát Ma Thạch tỏa ra luồng ánh sáng đen, liên tục cung cấp ma khí cho trận pháp.
Trình độ tu luyện của ma tu bước ra khỏi trận pháp không hề thay đổi nhưng bọn họ có thể tăng cao trình độ tu luyện của mình thông qua việc hấp thụ ma khí.
Nếu họ có thể tìm ra phương pháp tu luyện đúng đắn.
Điều quan trọng nhất là, điều này cũng có nghĩa là ma khí trong cơ thể họ không còn bị Ma Tam khống chế nữa.
Các ma tu vui mừng đi sang phía bên kia, từng người một ngồi xếp bằng xuống, tu luyện theo tâm pháp được khắc trên đá của Hạng Nhiên.
Không biết đã trôi qua bao lâu, một ma tu đang ngồi thiền bỗng nhiên kêu lên thảm thiết rồi rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn mất đi thần trí.
Chưa kịp để hắn ta phát điên tấn công những ma tu xung quanh, hắn ta đã bị Ma Tam đứng ở phía trước g.i.ế.c c.h.ế.t không chút do dự.
Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến các ma tu đều hoảng hốt rút khỏi trạng thái tu luyện, sợ hãi nhìn người trước mặt.
“Tu luyện vốn là một việc vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là khi tu luyện ma khí bá đạo. Nếu tâm không tập trung thì sẽ có kết cục giống như người này.”
Ma Tam giơ tay lên, lớn tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi có thể sử dụng công pháp của Thượng Ma Tông, tự tu luyện để trở thành nhóm đệ tử nội môn đầu tiên của Thượng Ma Tông!”
Mặc dù các ma tu vẫn còn hơi sợ hãi nhưng trước sự tự do và tu vi mạnh mẽ, nỗi sợ này nhỏ bé chẳng đáng kể.
Trận pháp lại được kích hoạt, ánh sáng tu luyện lại bùng lên trên người các ma tu.
Ma Tam hài lòng nhìn những ma tu đang bắt đầu tu luyện lại rồi bước về phía Địa Sát Ma Thạch.
Hạng Nhiên đang đứng ở nơi đó, trước mặt là vô số thanh đao kiếm được chứa đầy ma khí.
“Hình như tâm pháp tu luyện mà ngươi nghiên cứu có một vài khuyết điểm, ngay cả những ma tu già này cũng có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma thì người mới tu chắc chắn sẽ chết.” Ma Tam đi đến, nói.
Kể từ lúc tìm thấy Hạng Nhiên, hắn ta đã không hỏi một câu nào về cái c.h.ế.t của Ma Phi, cũng không nhắc đến Nghệ Phong Dao.
Cách hắn ta c.h.ế.t không quan trọng, những người khác cũng không quan trọng. Điều quan trọng là Hạng Nhiên đã mang Địa Sát Ma Thạch về, dù chỉ là một nửa.
“Sự không hoàn hảo đó là điều tất nhiên. Đó chỉ là một số kinh nghiệm của ta khi hấp thụ ma khí. Nhưng chỉ cần chúng ta có Chú Ma Trận thì không cần phải dùng tâm pháp nào để nhập môn. Vừa nhập môn đã là Nguyên Anh, sự cám dỗ lớn này cũng đủ để thu hút một lượng lớn đệ tử.”
Từ khi sinh ra tới giờ, Hạng Nhiên chưa từng trải qua phương pháp tu luyện bài bản có hệ thống. Những ngày làm Linh tu, nàng ta đều ở trong hầm, sau này trở thành ma tu lại càng không hiểu gì về tâm pháp công pháp. Với lại nàng ta cũng không cần.
Hiện tại nàng ta đã có hai ma hồn cực hạn, có thể kiểm soát một nửa Địa Sát Ma Thạch, điều này đã giúp nàng ta có được đặc tính của Ma tộc.
Chính vì nàng ta hấp thụ ma khí như bản năng nên việc tìm ra phương pháp tu luyện ma khí cho các ma tu bình thường khác trở nên càng khó khăn hơn.
Ma Tam cảm thấy hiện tại Hạng Nhiên sai khiến hắn ta như càng ngày càng thuận tay: “Chú Ma Trận cần một lượng lớn ma khí, hơn nữa ngươi muốn ta liên tục tạo ra Chú Ma Trận cho ngươi sao?”
“Hiện giờ chúng ta không thiếu ma khí, việc này phải do ngươi quản lý. Ngươi không phải đang làm cho ta, đây là vì chính ngươi.”
Hạng Nhiên biết hiện tại Ma Tam không còn lựa chọn nào khác, trừ khi một mình hắn ta là có thể tiêu diệt toàn bộ Tu Tiên giới.
Nàng ta đưa tay lấy thanh ma kiếm đã được tôi luyện hoàn toàn bằng ma khí, trên thân kiếm tỏa ra những luồng ma khí nhè nhẹ, các ma tu sử dụng sẽ rất thuận tay.
“Cung Tiêu Tiêu đã nghiên cứu ra thuốc giải, một lượng lớn ma tu đã bỏ chạy, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ chẳng còn ma tu nào. Ngươi chưa bao giờ nói với ta rằng Chú Ma Trận của ngươi còn có thuốc giải.”
Hoặc nói rằng, nàng ta cũng không ngờ lại có người có thể giải trừ Chú Ma Trận của Ma Tam.
Lẽ ra chỉ dựa vào đan dược thôi thì không thể biến ma tu trở lại như cũ. Trong Tu Tiên giới này có ai có thiên phú trận pháp sánh ngang với Ma Tam sao?
Lời của Hạng Nhiên không khiến Ma Tam biến sắc, ngược lại hắn ta còn cười một cách quái dị: “Bọn họ sẽ trở về, tựa như ngươi của bây giờ có còn muốn trở thành Hạng Nhiên của ngày xưa không?”
Hạnh Nhiên không nói gì.
Đương nhiên là nàng ta không muốn.
Những ngày tháng lúc xưa thật khó quên nhưng ký ức thì nên mãi là ký ức, nàng ta tuyệt đối không cho phép nó sống lại.
Hạng Nhiên nhìn về phía Ma Tam, hắn ta trông khác hoàn toàn so với những ma tu khác.
Trên người Ma tộc đều có những đường vân đen rất rõ ràng, giống như thần chết, trông rất đáng sợ hơn.
Thời gian trôi qua, dường như sự căm ghét của nàng ta đối với Ma Tam cũng không còn mãnh liệt như lúc ban đầu, hoặc có thể là vì nàng ta hiểu rằng mình vẫn cần hắn ta.
Khả năng tệ nhất là bọn họ sẽ thành những người cùng chung chí hướng.
“Bây giờ ta không muốn g.i.ế.c ngươi, cũng không thể g.i.ế.c ngươi. Ma Sát đã cho ngươi một mảnh ma hồn của hắn.”
Ma Tam nhận ra sự phức tạp trong ánh mắt của nàng ta, hắn ta tiến lại gần bên nàng ta, quan sát từ trên xuống dưới, nhìn người phản bội mà hắn ta đã đích thân nuôi dưỡng.
“Thật kỳ diệu, từ khoảnh khắc cứu ngươi, ta đã có một trực giác mơ hồ rằng ngươi sẽ là trợ thủ đắc lực của ta. Thực tế đúng như vậy, mặc dù quá trình có chút gian nan nhưng kết quả không khác nhiều so với ta dự đoán.”
“Ta tin chắc rằng ngươi đã căm ghét ta đến tận xương tủy, có lẽ trong những ngày qua ngươi đã mơ ước được hành hạ ta.”
“Nhưng nỗi đau khiến con người ta trưởng thành. Hạng Nhiên, ngươi phải thừa nhận rằng điều này là thứ mà đám Linh tu kia không thể mang lại cho ngươi dù họ có ở bên ngươi bao lâu đi chăng nữa.”
Hạng Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn ta với ánh mắt lạnh lùng, môi khẽ nhếch lên: “Sự biết ơn của ta dành cho ngươi cũng sâu sắc như sự căm ghét của ta vậy. hy vọng ngươi đừng tự ý phá vỡ sự cân bằng này.”
Ma Tam cười một cách kỳ quái: “Ta sẽ không, ít nhất là trước khi ta hoàn toàn giành chiến thắng.”
Khi hắn ta quay người rời đi, hắn ta nhìn thấy Lý Nhất Khiếu đang dẫn một bé gái đi về phía này.
Ánh mắt đáng sợ của Ma Tam lướt qua bé gái. Sau khi thấy nó sợ hãi nép sau Lý Nhất Khiếu, hắn ta lại cười nham hiểm rồi bước đi.
Kinh mạch trong cơ thể bé gái đã hoàn toàn bị ma khí xâm chiếm, chỉ có thể để Ma Tam giúp nó hoàn toàn hình thành thân ma mới thì bé gái mới có thể sống sót.
Thu Vũ Miên Miên
Mặc dù quá trình có chút đau đớn nhưng hiện tại nhìn chung hiệu quả khá tốt.
Hạng Nhiên cúi mắt nhìn bé gái vẫn đang chăm chú nhìn theo bóng lưng Ma Tam: “Ngươi hận hắn ta.”
Bé gái ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Hắn ta đã g.i.ế.c cha nương ta, ta nhớ rõ.”
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ. Sau này khi ngươi lớn lên, ngươi sẽ có ngày càng nhiều kẻ thù, có thể ngươi sẽ không còn thời gian để nghĩ đến hắn ta nữa.”
Hạng Nhiên nhìn chằm chằm vào bé gái một khoảng thời gian.
Nó còn quá nhỏ, có lẽ sẽ không có cơ hội lớn lên.
Bé gái không biết những gì nàng ta đang nghĩ, chỉ nói: “Ta sẽ không bao giờ quên, chắc chắn.”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạng Nhiên nở một nụ cười nhạt: “Nếu ngươi muốn báo thù thì chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Nếu đời này ngươi có thể mạnh hơn bọn ta thì có thể sẽ có cơ hội.”
“Tại sao? Tỷ muốn giúp hắn ta?” Giọng bé gái bỗng trở nên lớn hơn một chút.
Nó không hiểu, nếu vậy thì tại sao còn muốn cứu nó?
Hạng Nhiên vẫn bình tĩnh nhìn nó: “Chúng ta là một phe, điều này rất rõ ràng.”
Bé gái dường như không ngờ rằng nàng ta sẽ nói như vậy, quay đầu nhìn Lý Nhất Khiếu bên cạnh không phản bác rồi cúi đầu im lặng một lúc lâu.
Rồi nó hỏi: “Vậy tỷ sẽ g.i.ế.c ta sao?”
“Không, trừ phi ngươi tự tìm đến cái chết. Sau khi thân ma của ngươi được nuôi dưỡng tốt, hãy đến tu luyện cùng đám ma tu kia.”
Hạng Nhiên nói xong thì quay lưng lại, ánh mắt rơi xuống Địa Sát Ma Thạch trước mặt, không nhúc nhích gì.
Lý Nhất Khiếu đưa tay kéo nó lùi lại, bé gái bị kéo lảo đảo nhưng không quên quay đầu lại hô một tiếng:
“Tỷ tỷ, tên của ta là Lâu Song.”
Tại Trung Châu.
Mặc dù bây giờ Hoàng Thành đã không còn sự phồn thịnh như năm xưa nhưng nhờ sự đổ bộ của một lượng lớn Linh tu từ Đông Châu, tốc độ trùng tu diễn ra rất nhanh. Thậm chí quy mô được quy hoạch trên bản vẽ còn lớn hơn nhiều so với trước đây.
Tam Đại Các vẫn đông đúc, nhộn nhịp.
Vì đã có một nhóm ma tu tự nguyện khôi phục trở lại làm Linh tu nên Tứ đại tông đã thương lượng với các thế lực khác và thống nhất cho rằng: Linh tu tuyệt đối không được chủ động tấn công ma tu muốn đến nhận thuốc giải.
Vì lý do này mà cửa ra vào của Tam Đại Các đã được dán thông báo đặc biệt.