Nhóm Khương Trúc vừa bước vào đã được Bạch Viễn Sơn nhiệt tình mời lên lầu.
“Đến tìm Tiêu Tiêu à? Con bé và Nhã Quân đang ở trên lầu đó.”
“Bạch Vi đã liên lạc với ông chưa?”
“Liên lạc rồi, con bé vẫn khỏe, nghe nói gần đây con bé lại vào một bí cảnh gì đó. À, con bé còn nói ta chuyển lời cho ngươi, con bé đã tìm được hai ba thứ trong số những tài liệu mà ngươi cần, chắc không lâu nữa sẽ quay về.”
Bạch Viễn Sơn vui vẻ tiễn họ lên lầu, thấy nhóm thanh niên vui vẻ tụ tập, lão ta đã giúp họ đóng cửa lại.
Sau khi quay người, lão ta thở dài một tiếng, ngước mắt thấy có khách khác đi vào, lại cười chạy xuống chào đón.
“Lý gia chủ, lâu rồi không gặp…”
Căn phòng trên lầu chật kín người.
Khương Trúc, Trương Đồng, Bạch Tử Mục, Tiêu Trường Phong, Nghệ Phong Dao, Mục Trì, Minh Nhã Quân, Cung Tiêu Tiêu, Huyền Tịch, Thiền Tâm, Minh Huệ, Tịch Họa… tính ra cũng hơn mười người.
Cung Tiêu Tiêu cười tươi đưa chén trà cho từng người: “Mấy ngày nay có đến vài trăm ma tu tới đây. Sau trận đại chiến lần trước, ma tu vốn đã ít ỏi, ước chừng đã giảm đi một nửa rồi nhỉ?”
“Ôi, đã đến nhiều vậy rồi sao?”
Nghệ Phong Dao tưởng rằng tin tức này mới được phát tán không lâu, sẽ không có nhiều đến.
Cứ như vậy thì có lẽ không lâu nữa sẽ hoàn toàn yên ổn.
Trương Đồng lắc lắc chén trà, ngước cằm cười nói: “Không ngờ Nhã Quân và Tiêu Tiêu lại có thể nghiên cứu ra thuốc giải khắc chế Chú Ma Trận. Chắc Ma Tam sẽ tức điên lên.”
Cung Tiêu Tiêu ngại ngùng nói: “Nói đến thuốc giải, cũng không hoàn toàn chỉ nhờ ta và Nhã Quân.”
Lần này Khương Trúc thật sự cảm thấy hiếu kỳ: “Còn có người khác nữa sao?”
Người nào mà còn giỏi y thuật hơn cả Tiêu Tiêu vậy?
“Ừ, thời gian đó ta vẫn chưa nghiên cứu ra phương thuốc hoàn hảo nên đã cùng Nhã Quân đến Thiên Thành Cốc mà Trương Đồng đã nói. Trước đó huynh ấy đã cho ta một bình thuốc mỡ, thuốc mỡ đó có thể giải quyết ma khí.”
Cung Tiêu Tiêu cười nói: “Người ở thôn Chu gia đã nhiệt tình chỉ dạy ta, ta đã học được nhiều điều mới mẻ, vì vậy mà y thuật cũng tiến bộ không ít. Cũng chính vào lúc đó, ta đã ngộ ra đan y chi đạo, thuận lợi đột phá đến Nguyên Anh đỉnh phong.”
Trương Đồng nghe vậy thì rất vui mừng, nhảy xuống từ cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Cung Tiêu Tiêu.
“Vậy sao, y thuật của lão Chu rất giỏi, ta và Tiêu Trường Phong, Bạch Tử Mục đều được họ cứu, chỉ không biết thằng nhóc Chu Châu học đao như thế nào rồi.”
“Khá tốt, ta đã thấy nó dùng đao, ta không hiểu trong đó có bí quyết gì nhưng trông khí tức và bước chân rất vững vàng.”
Quan Giác đã cùng hiến tế với đám người Vân Trung Kiếm Tôn. Bây giờ Chu Châu là truyền nhân duy nhất của đao pháp Quan gia.
Trương Đồng gật đầu yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập đồ vật, trong đó còn lẫn tiếng chửi bới ồn ào.
Khương Trúc và mọi người đi ra xem, chỉ thấy dưới lầu có một đám người gây rối sinh sự, các Linh tu khác đều đứng ngoài quan sát.
Người quản lý đã dẫn người đến đối chất với bọn họ nhưng có vẻ không có ích gì.
Đám người đó chỉ vào quầy thuốc rồi đập phá, gây náo loạn không ngừng.
Thấy có vẻ sắp đánh nhau, nhóm Khương Trúc vội vàng xuống lầu, Tiêu Trường Phong và vài người nhanh chóng dùng linh lực trói chặt những người bên dưới để tránh gây thêm thiệt hại.
Cùng lúc đó, Bạch Viễn Sơn, Cung Ngọc Thành và Minh Phán Sơn cũng đã chạy đến.
“Ai dám gây rối ở Tam Đại Các của ta?”
“Cái gì mà Tam Đại Các chứ, chẳng qua chỉ là một đám lừa đảo ghê tởm lấy danh nghĩa cung cấp thuốc giải miễn phí để lừa gạt những tu sĩ tán tu chúng ta. Các người muốn ép chúng ta chết.”
“Cung Tiêu Tiêu, loại người như ngươi cũng xứng đáng ở trong ngọc ngói gạch vàng? Không biết Tam Đại Các các người kiếm được bao nhiêu linh thạch trên xương m.á.u người khác thế mà các người cũng không muốn thấy người khác sống tốt. Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ xuống địa ngục thôi!”
“Ông trời tuyệt đối sẽ không để đám đáng bị c.h.é.m ngàn đao như các người tu thành đại đạo. Thiên Lôi sẽ đánh c.h.ế.t các người.”
“Cung Tiêu Tiêu, ta có c.h.ế.t cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta làm quỷ cũng sẽ tìm ngươi đòi mạng.”
Mặc dù đã bị linh lực giam giữ tại chỗ nhưng miệng của đám người kia vẫn không ngừng chửi rủa, lời lẽ vô cùng độc ác.
Cung Tiêu Tiêu bị họ chửi đến nỗi mặt mày trắng bệch nhưng nàng ấy hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì với bọn họ.
Khương Trúc tiến lên hai bước, thực sự không hiểu tại sao họ lại tức giận như vậy, nhíu mày hỏi: “Ý các ngươi là Cung Tiêu Tiêu đã lừa dối các ngươi? Nàng ấy đã lừa các ngươi cái gì?”
Người đứng đầu đám gây sự cười lạnh một tiếng, lớn tiếng chất vấn: “Rõ ràng là các người đã nói là sau khi uống thuốc giải, chúng ta sẽ không có tổn hại gì. Vậy tu vi của ta đâu? Tu vi Nguyên Anh của ta đi đâu rồi?”
“Đúng vậy, không phải các người đã đảm bảo là sẽ không có tác dụng phụ sao? Vậy tu vi của bọn ta đâu?”
Nhóm người tức giận hò hét, tranh nhau kêu gào.
Khương Trúc và những người khác bị những câu hỏi của họ làm cho ngẩn ngơ một giây.
Họ không thể ngờ lại là vì chuyện này.
Cung Tiêu Tiêu bị ánh mắt giận dữ và hung hãn của họ đè nén tại chỗ, nàng ấy mấp máy môi, khó khăn mở miệng: “Ta không thể trực tiếp nâng cao tu vi của các ngươi lên Nguyên Anh giống như Ma Tam được.”
Dù nàng ấy lĩnh hội được một chút quy luật thiên địa thì cũng chỉ có thể phục hồi tu vi ban đầu của họ, cố gắng bảo toàn thể xác và linh hồn của họ.
Nhưng tu vi Nguyên Anh… nàng ấy thực sự bất lực.
Minh Nhã Quân nắm lấy cánh tay nàng ấy, âm thầm an ủi.
Khương Trúc lạnh lùng nói: “Tu vi Nguyên Anh đó không phải do các người tu luyện mà có.”
“Tu vi có được nhờ Chú Ma Trận vốn dĩ không thuộc về các ngươi, nếu các ngươi muốn trở thành Linh tu thì phải theo cách tu luyện của Linh tu.”
“Ta khinh, đám con cháu của các gia tộc lớn như các ngươi đừng có đạo đức giả nữa. Các ngươi chỉ sợ tán tu nổi dậy thôi. Tại sao chỉ có các người mới được sở hữu tu vi cao, còn tán tu bọn ta thì mãi không có cơ hội.”
“Tán tu chúng ta có được tu vi Nguyên Anh thì các người sợ, các người sợ bọn ta sẽ cướp lấy ánh hào quang của các ngươi, nên các người mới dùng những thủ đoạn hèn hạ này để lừa gạt bọn ta. Các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Nhóm người bị linh lực giam giữ tại chỗ tức giận chửi rủa, Cung Tiêu Tiêu nghe mà cảm thấy lòng mình như run rẩy.
“Mọi người hãy đưa Tiêu Tiêu lên lầu trước.” Khương Trúc nhìn Cung Tiêu Tiêu rồi nói.
Minh Nhã Quân và Minh Huệ đứng hai bên kéo Cung Tiêu Tiêu cúi đầu không nói rời khỏi nơi này. Tịch Họa ở phía sau cũng bĩu môi đi theo.
Tiêu Trường Phong và Mục Trì không chút do dự ném đám người đó ra khỏi Tam Đại Các.
“Tu luyện không có con đường tắt, đó không phải là tu vi của các ngươi.” Tiêu Trường Phong lạnh lùng nói xong thì đóng cửa Tam Đại Các lại.
Ngoài đường phố, tiếng chửi rủa của họ tiếp tục vang lên một lúc lâu.
Khương Trúc ở trên lầu giơ tay bày kết giới ngăn chặn âm thanh bên ngoài.
Cuộc xung đột này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Ngay cả nàng cũng không ngờ đến.
Minh Nhã Quân chỉ có thể nắm tay an ủi Cung Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đây không phải lỗi của ngươi.”
Minh Huệ liên tục gật đầu: “Rõ ràng là bọn họ quá tham lam, vừa muốn trở thành Linh tu lại muốn có tu vi như ma tu, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.”
“Một lát nữa khi họ đi rồi, bọn ta giúp ngươi trả thù nhé, được không? Ngươi đừng khóc nữa, chúng ta có thể cùng đi đánh họ, một trận không đủ thì đánh hai trận.” Tịch Họa nắm lấy tay còn lại an ủi nàng ấy.
Cung Tiêu Tiêu ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Dù không nghe thấy âm thanh nhưng nàng ấy có thể biết được đám người kia vẫn đang chửi rủa qua biểu cảm trên mặt họ.
Nàng ấy nói: “Một khi ai đó đã nhận định điều gì thì dù có bị đánh đập, cũng không thể ngăn cản oán hận trong lòng họ. Ta biết sẽ luôn có người không chấp nhận điều đó nhưng chỉ cần ta không để tâm trong lòng là được, không sao cả.”
“Thật không?”
“Thật.”
Tịch Họa nhỏ tuổi nghe vậy thì lập tức khôi phục lại vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng Khương Trúc và những người khác đều há miệng thở dốc, nhìn nụ cười gượng gạo của nàng ấy mà không biết phải nói như thế nào.